Giang Quân Hạo ôm lấy Lạc Nhan, cả hai người lùi lại ngã xuống giường. Lạc Nhan nằm đè lên người Giang Quân Hạo, cô định nhổm dậy nhưng anh cứ ôm chặt lấy cô không chịu buông.
"Quân Hạo, buông em ra đi, nằm thế này mỏi người lắm."
Nghe vậy, Giang Quân Hạo liền lập tức đổi tư thế, anh vật Lạc Nhan nằm dán lưng xuống mặt giường sau đó lại đè lên người của cô. Anh chẳng nói gì mà cúi người xuống hôn lên đôi môi nhỏ của cô, nụ hôn nhẹ nhàng lại lưu luyến khiến Lạc Nhan không thể từ chối. Hiếm khi thấy cô nằm yên để anh hôn thế này, Giang Quân Hạo được đà lấn tới, anh ôm lấy má của cô dùng lưỡi đi sâu vào trong khoang miệng cô.
"Ưm…"
Bàn tay hư hỏng bắt đầu không nhịn được mà sờ soạng lung tung, khắp cơ thể của Lạc Nhan. Chẳng mấy chốc, tay của Giang Quân Hạo đã dừng lại một bên ngực của cô, anh vừa hôn vừa dùng tay thỏa sức nắn bóp khiến Lạc Nhan khẽ rên rỉ.
"A, anh đừng làm vậy!"
Giang Quân Hạo như bỏ ngoài tai câu nói đó, anh thậm chí còn muốn cởi đồ trên người cô xuống. Lạc Nhan hốt hoảng giữ lấy tay anh, cô lắc đầu:
"Giờ đang là buổi trưa không thích hợp cho chuyện này đâu."
Giang Quân Hạo mỉm cười, anh hôn lên trán của cô rồi đáp:
"Làm chuyện này cũng cần phải đúng thời gian sao? Chỉ cần chúng ta muốn là lúc nào cũng có thể làm được."
"Là anh muốn hay em muốn chứ?"
"Đương nhiên là cả hai chúng ta."
Vừa dứt lời, Giang Quân Hạo đã nhanh chóng cởi đồ của Lạc Nhan và ném xuống sàn nhà. Lạc Nhan bất lực nằm dưới thân anh, cô biết mọi lời nói của mình lúc này đều vô dụng vì thế mới không ngăn cản Giang Quân Hạo. Nhưng quan trọng hơn hết cô cũng có một phần nào đó muốn làm chuyện này với anh mặc dù cái đêm hôm nọ nó đã ám ảnh cô suốt cả một ngày.
Chẳng mấy chốc, căn phòng khách sạn với view đẹp nhất thành phố đã tràn ngập tiếng rên rỉ hoan ái. Hai người họ làm tình tới tận chiều mới dừng lại, Lạc Nhan mệt lử nằm trong vòng tay của Giang Quân Hạo rồi ngủ một giấc ngon lành.
Lát sau, bỗng dưng chuông điện thoại của Giang Quân Hạo kêu lên phá tan không gian yên tĩnh của cặp đôi đang tận hưởng giấc ngủ ngon bên cạnh người mình yêu.
Giang Quân Hạo nheo mắt tỉnh dậy, anh với tay lấy điện thoại trên mặt bàn, bởi vì tay còn lại đang ôm Lạc Nhan nên anh không thể ngồi dậy nghe máy.
"Alo?"
Giang Quân Hạo nhắm mắt trả lời điện thoại, cuộc gọi tới không đúng lúc này khiến anh có chút khó chịu.
[Giang tổng, tôi đã tìm được kẻ khả nghi nhận tiền của tổng giám đốc rồi, hiện tại đang cho người truy bắt hắn.]
Nghe được tin này từ Lục Viễn Nam, Giang Quân Hạo bỗng tỉnh cả ngủ. Anh quay sang nhìn Lạc Nhan, sau đó cẩn thận gỡ tay ra khỏi người của cô để ngồi dậy.
"Đừng để mất dấu hắn, có lẽ hắn sẽ là nhân chứng quan trọng để kết tội Giang Trí Thành."
[Vâng, nếu chúng tôi bắt được hắn rồi thì phải làm sao đây?]
"Cứ đưa hắn nhốt vào một chỗ đến khi trở về tôi sẽ tự thẩm tra hắn."
Trước khi cúp máy, Giang Quân Hạo lại tiếp tục nói với Lục Viễn Nam:
"À còn chuyện tôi dặn cậu làm tới đâu rồi? Ổn thỏa hết chưa?"
[Giang tổng yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị kĩ càng, chỉ cần đợi tới tối nay đúng giờ là xong.]
"Tốt lắm, cậu tiếp tục làm việc của mình đi."
Trong lúc Giang Quân Hạo nói chuyện điện thoại, Lạc Nhan đã lơ mơ tỉnh dậy. Cô ngửa mặt lên nhìn anh, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn ngủ nhưng lại bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của Giang Quân Hạo và Lục Viễn Nam. Cô có chút khó chịu:
"Giang Quân Hạo, anh đi chơi với em mà vẫn bàn chuyện công ty sao? Chúng ta đã nói là sẽ không bàn chuyện công ty vào ngày hẹn hò này mà."
Thấy Lạc Nhan giận dỗi Giang Quân Hạo đành phải dỗ dành cô. Anh chạm tay vào má cô xoa nhẹ, ánh mắt nhìn cô đầy ắp yêu thương.
"Anh không có bàn chuyện công ty, chỉ là có chút chuyện cá nhân anh nhờ Lục Viễn Nam làm hộ thôi."
Lạc Nhan tròn mắt nhìn anh, cô hỏi:
"Chuyện cá nhân gì thế?"
"Đây là bí mật, rồi em sẽ sớm biết thôi."
Sau đó, Giang Quân Hạo cúi người xuống hôn lên trán của cô rồi rời khỏi giường. Anh cứ thế rời đi mà không che chắn gì, cả cơ thể trần như nhộng đập thẳng vào mắt của Lạc Nhan. Cô xấu hổ kéo chăn che mặt, bản thân cô cũng đang không mặc gì nhưng khi nhìn thấy Giang Quân Hạo khỏa thân cô còn thấy ngại giùm anh.
Vài phút sau, Lạc Nhan đã nghe thấy tiếng nước chảy đều đều ở trong phòng tắm. Cô vô thức ngồi dậy, một tay kéo chăn che ngực rồi ngước mắt nhìn ra phía bên ngoài qua cửa sổ. Khách sạn này thực sự đem đến cho người ta cảm giác thoải mái, dễ chịu vô cùng. Hôm nay Giang Quân Hạo cũng không mạnh bạo như đêm hôm đó, anh rất nhẹ nhàng với Lạc Nhan vì thế khi tỉnh dậy cơ thể cô cũng không đau nhức là mấy.
Tối hôm đó, Lạc Nhan và Giang Quân Hạo thay đồ rời khỏi khách sạn để đi xem phim cùng nhau.
Cả hai vừa đi xuống sảnh khách sạn thì gặp mặt Khương Dật Hiên và thư ký của anh ta. Hai người họ định đi đến chào hỏi trước khi đi thì bỗng dưng cô thư ký của Khương Dật Hiên tỏ ra rất tình cảm với sếp của mình, cô ta giúp anh ta chỉnh lại cà vạt nhưng Khương Dật Hiên dường như không hề có ý định ngăn cản, thậm chí còn rất tự nhiên để cho cô ấy làm việc đó.
Tuy không biết đàn ông coi việc này ra sao nhưng đối với phụ nữ, khi thấy người khác chỉnh cà vạt cho người mình yêu sẽ rất khó chịu. Khương Dật Hiên là chồng của Tử Nguyệt - bạn thân của Lạc Nhan vì thế cô cũng tỏ ra khó chịu thay cho bạn mình.
Khương Dật Hiên nhìn thấy Giang Quân Hạo và Lạc Nhan bỗng đi đến trước hai người họ như chẳng có gì xảy ra, cô thư ký kia cũng chẳng ngần ngại đi theo anh ấy.
"Hai người định ra ngoài sao?" Khương Dật Hiên bỗng hỏi.
"Phải, tôi muốn đưa Lạc Nhan đi xem phim." Giang Quân Hạo đáp.
Trong khi hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau thì Lạc Nhan lại để ý đến cô thư ký của Khương Dật Hiên. Cô ta có nét lả lơi giống hệt Alena, nhưng đứng trước mặt người khác lại tỏ ra vô cùng dễ mến. Thấy Lạc Nhan nhìn mình, cô thư ký bất chợt lên tiếng:
"Giang thiếu phu nhân, mặt tôi có dính gì sao ạ?"
Lạc Nhan bị bắt gặp liền tỏ ra lúng túng, cô ỡm ờ:
"À… ừm… tại tôi thấy cô hơi lạ nên mới…"
Khương Dật Hiên thấy vậy liền giới thiệu cô thư ký này với Giang Quân Hạo và Lạc Nhan.
"Cô ấy tên là Ái Mỹ, thư ký của tôi."
"Thì ra là vậy."
Bình thường trong những bộ phim mà Lạc Nhan xem thì sếp và thư ký hay có quan hệ không bình thường với nhau, vì Giang Quân Hạo có thư ký là đàn ông nên Lạc Nhan mới không lo lắng, nhưng còn Khương Dật Hiên... Cô lại cảm thấy lo thay Tử Nguyệt.
Rời khỏi khách sạn để tới rạp chiếu phim, Lạc Nhan không ngừng nghĩ đến chuyện ban nãy. Nếu đổi lại hôm nay Tử Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng đó thì không biết cô ấy sẽ cảm thấy ra sao nhỉ?
Giang Quân Hạo đang lái xe, anh để ý thấy sắc mặt Lạc Nhan không được tốt liền hỏi:
"Lạc Nhan, em đang nghĩ gì thế?"
"Quân Hạo, anh nghĩ giữa Khương Dật Hiên và cô thư ký kia liệu có gì đó với nhau không?"
Lạc Nhan vì lo lắng cho cô bạn của mình nên mới bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa Khương Dật Hiên và Ái Mỹ. Thấy cô quá đa nghi, Giang Quân Hạo liền bật cười:
"Chỉ một hành động chỉnh cà vạt mà em đã cho rằng hai người họ có gì với nhau sao? Em nghĩ nhiều quá rồi đó Lạc Nhan."
"Anh không biết là nhiều cặp vợ chồng đã xảy ra mâu thuẫn chỉ vì một hành động nhỏ của đối phương gây hiểu lầm à?" Lạc Nhan bất chợt lớn tiếng.
"Lạc Nhan, hôm nay là ngày hẹn hò của chúng ta, em đừng để ý đến chuyện người khác. Em đang vì chuyện của Khương Dật Hiên mà giận lây sang anh đấy."
"Em xin lỗi, em không có ý đó đâu, chỉ là… em thấy lo cho Tử Nguyệt."
Lâm Tử Nguyệt vẫn luôn tự hào về chồng mình, luôn cho rằng cuộc hôn nhân giữa cô ấy và Khương Dật Hiên là đúng đắn. Có lẽ Giang Quân Hạo nói đúng, Lạc Nhan đã quá đa nghi rồi, cô không nên chỉ nhìn vào một hành động mà đánh giá người khác được.
Rạp chiếu phim.
Bộ phim mà Giang Quân Hạo muốn đưa Lạc Nhan đi xem là một bộ phim kinh dị. Bình thường thì những cặp đôi yêu nhau sẽ cùng nhau xem phim tình cảm để hâm nóng tình yêu nhưng Giang Quân Hạo chọn phim kinh dị vì anh muốn trở thành người bảo vệ cho Lạc Nhan. Chắc chắn cô sẽ phải hét lên vì sợ rồi ôm chặt lấy anh, nghĩ như vậy Giang Quân Hạo đã chẳng chần chừ mà chọn vé.
Nhưng sự thật lại chẳng giống như anh mong đợi.
Lạc Nhan không hề tỏ ra sợ hãi mà người sợ ngược lại chính là Giang Quân Hạo.
Anh đưa tay run run lấy bắp rang bơ cho vào miệng, phim kinh dị hạng nặng này cũng làm quá rồi đấy, hình ảnh thật tới nỗi Giang Quân Hạo cứ tưởng đó là thật.
HÙ!
"Mẹ ơi!"
Giang Quân Hạo giật nảy mình lên hất đổ cả bịch bắp rang bơ khi một phân đoạn dọa ma vừa diễn ra.
Lạc Nhan ngơ ngác nhìn anh, cô bật cười:
"Giang Quân Hạo, đừng bảo với em anh đang sợ nhé?"
Giang Quân Hạo vì muốn giữ thể diện trước mặt Lạc Nhan nên anh lập tức lắc đầu:
"Sợ cái gì chứ? Chỉ là anh lỡ tay làm rơi bịch bắp thôi."
"Ma kìa!"
"Cái quái gì?"
Giang Quân Hạo giật nảy mình lên nắm chặt lấy cổ tay của Lạc Nhan. Nét mặt của anh lộ rõ vẻ sợ hãi mà vẫn cố tỏ ra là mình không sợ. Lạc Nhan ôm bụng cười một trận sảng khoái, cô tưởng anh là người thế nào hóa ra cũng có điểm yếu này.
"Ahaha, Giang Quân Hạo, em không ngờ là anh lại sợ ma đó!"
"Lạc Nhan, bé mồm thôi, em muốn để mọi người biết điểm yếu của anh sao?"
"Xin lỗi nhưng em không nhịn được, buồn cười quá… hahaha, đường đường là Giang đại tổng tài mà lại sợ ma hahaha…"