Chẳng mấy chốc ngoài hành lang phòng phẫu thuật chỉ còn mỗi mình Lạc Nhan. Trên người cô dính nhiều máu nhưng cô không muốn về vì đến khi nào biết chắc tình trạng của Giang Quân Hạo ra sao cô mới an tâm trở về được. Ngồi trên ghế chờ, thỉnh thoảng cô lại thấy có vài y tá trong phòng phẫu thuật chạy ra, Lạc Nhan chỉ biết nhìn theo họ rồi siết chặt hai tay cầu nguyện, hi vọng mọi chuyện vẫn ổn.
Một lát sau, Lục Viễn Nam trở lại chỗ của Lạc Nhan. Thấy cô ngồi đợi ở đây cũng được một lúc lâu rồi, anh ta liền đi đến cởi áo khoác ngoài khoác cho cô.
"Thiếu phu nhân, cô về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở đây chờ Giang tổng."
Lạc Nhan khẽ lắc đầu, gương mặt cô nhợt nhạt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng cô vẫn muốn đợi.
"Không cần đâu, tôi có thể chờ anh ấy được."
Hết cách, Lục Viễn Nam đành phải mặc kệ cô. Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, cả hai cùng nhau chờ đợi kết quả sau cánh cửa phòng phẫu thuật.
Vài tiếng trôi qua, bệnh viện càng lúc càng yên ắng. Lục Viễn Nam giơ cổ tay lên, kể từ lúc Giang Quân Hạo được chuyển vào trong phòng phẫu thuật đến giờ đã gần bốn tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả.
Vì mệt quá, Lạc Nhan đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Thấy cô cứ gật gù về phía trước, Lục Viễn Nam liền nhẹ nhàng đỡ lấy đầu của cô, để cô tựa lên vai mình mà ngủ. Đối với Lục Viễn Nam, Lạc Nhan vẫn luôn là thiếu phu nhân của anh ta, cũng là người phụ nữ mà Giang Quân Hạo yêu nhất trên đời này.
Trong lúc ngủ, Lạc Nhan đã có một giấc mơ kì lạ. Trong mơ cô nhìn thấy Giang Quân Hạo mặc một bộ vest trắng, gương mặt anh vẫn điển trai như vậy không những thế lại chẳng hề bị thương chút nào, cứ như thể tai nạn không hề xảy ra. Lạc Nhan bước đến trước mặt Giang Quân Hạo, cô đưa tay sờ lên má của anh, khẽ hỏi:
"Giang Quân Hạo, anh vẫn chưa chết sao?"
Lạc Nhan vừa hỏi mà nước mắt vừa ứa ra, cảm xúc của cô bây giờ rất hỗn loạn, mọi thứ cứ như là mơ vậy.
Thấy Lạc Nhan khóc vì mình, Giang Quân Hạo liền lau nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô. Anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp, anh nói:
"Ngốc quá! Làm sao anh có thể để em lại một mình mà ra đi được chứ?"
Lạc Nhan mải mê đắm chìm trong giấc mơ đẹp đẽ ấy với nụ cười trên môi nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc, Giang Quân Hạo vẫn nằm trong phòng phẫu thuật chờ các y bác sĩ giành giật lại sự sống cho mình. Nhưng có lẽ sống hay chết là do ông trời quyết định và một phần cũng do ý chí sống tiếp của anh nữa.
Giấc mơ đẹp đẽ ấy của Lạc Nhan chưa kéo dài được lâu thì đột nhiên khung cảnh xung quanh hai người bỗng nhuốm một màu đỏ tươi. Lạc Nhan ngửi thấy mùi tanh của máu và bỗng thấy bộ vest trắng của Giang Quân Hạo cũng chuyển sang màu đỏ tươi.
"Giang Quân Hạo, anh sao thế này?"
Lạc Nhan với tay ra định ôm lấy anh nhưng Giang Quân Hạo lại biến mất, trong nháy mắt những thứ cô tưởng chừng sẽ mãi mãi tồn tại lại vụt mất ngay trước mặt cô.
Trở về với hiện thực, Lạc Nhan vừa nhắm mắt vừa cau mày lớn tiếng gọi Giang Quân Hạo. Cô đang gặp ác mộng, một ác mộng khiến bản thân cô đến khi tỉnh lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
"Giang Quân Hạo!"
Lạc Nhan bàng hoàng chợt tỉnh giấc, trên trán cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hóa ra tất cả chỉ là mơ, chỉ là một giấc mơ!
Vậy còn Giang Quân Hạo thì sao?
Lạc Nhan vội vàng ngó nhìn xung quanh nhưng không thấy Lục Viễn Nam đâu cả, cô định đứng dậy vào phòng phẫu thuật thì đột nhiên Lục Viễn Nam đi tới, báo với cô:
"Thiếu phu nhân, cô dậy rồi sao? Giang tổng đã phẫu thuật xong rồi, hiện tại anh ấy đã được chuyển tới phòng hồi sức."
Vì thấy Lạc Nhan ngủ ngon quá nên Lục Viễn Nam không dám đánh thức. Cho nên khi cuộc phẫu thuật hoàn thành xong, Giang Quân Hạo được chuyển đến phòng hồi sức, Lạc Nhan vẫn đang ở trong giấc mơ vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ ban nãy.
"Ca phẫu thuật có thành công không?" Lạc Nhan run run khẽ hỏi.
Gương mặt của Lục Viễn Nam thoáng chút buồn bã, nhìn vào gương mặt ấy Lạc Nhan cũng đoán được phần nào câu trả lời của anh ta.
"Bác sĩ nói ca phẫu thuật thành công nhưng mà… đêm nay sẽ là đêm quan trọng nhất. Nếu Giang tổng không thể vượt qua đêm nay thì… anh ấy sẽ qua đời."
Câu nói của Lục Viễn Nam khiến Lạc Nhan như chết lặng đi. Nước mắt cô lã chã rơi xuống không ngừng, cô không đau lòng đến mức ngã khụy nhưng trái tim cô cứ như đang bị xé ra hàng trăm mảnh vậy.
Đau lắm! Cô đau lắm!
Cô tưởng rằng nếu Giang Quân Hạo có biến mất thì sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cô nhưng đến khi anh đối mặt với sinh tử, cô mới nhận ra rằng mình vẫn cần có anh.
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"
Lục Viễn Nam định đỡ cô vì sợ cô sẽ ngã nhưng Lạc Nhan vẫn có thể trụ được. Cô lắc đầu:
"Tôi không sao, tôi muốn đi thăm Quân Hạo."
Lạc Nhan định đi thăm anh nhưng lại bị Lục Viễn Nam cản lại, anh ta nói:
"Thiếu phu nhân, cô về thay đồ trước đã, cô thế này vào trong phòng bệnh e là…"
Nghe Lục Viễn Nam nói vậy Lạc Nhan mới để ý đến quần áo của mình. Trên người cô dính đầy máu anh vì thế điều cô cần làm bây giờ là về thay đồ trước. Lạc Nhan nói với Lục Viễn Nam rằng:
"Tôi về thay đồ sau đó sẽ đến sau."
"Để tôi đưa cô về."
"Không cần đầu, thư ký Lục cứ ở lại đây với Quân Hạo đi."
Sau đó Lạc Nhan liền rời khỏi bệnh viện, bắt taxi về chung cư Nera.
Bây giờ đã là 11 giờ tối, tầm giờ này thì Tiểu Duy đã phải ngủ rồi. Cô mở cửa vào nhà, điều đầu tiên cô làm là kiểm tra tình hình của Tiểu Duy. Lạc Nhan vào trong phòng của Tiểu Duy thì thấy Lâm Tử Nguyệt đang ôm Tiểu Duy ngủ, hai cô cháu ngủ rất ngon vì thế Lạc Nhan có thể yên tâm rồi.
Đêm nay cô muốn dành thời gian bên cạnh Giang Quân Hạo vì có thể sẽ là lần cuối cùng anh còn trên đời này.
Lạc Nhan thay đồ và tắm rửa sạch sẽ rồi nhanh chóng đến bệnh viện. Theo tin nhắn của Lục Viễn Nam, Lạc Nhan mới biết được số phòng hiện tại của Giang Quân Hạo đang nằm.
Lúc bước vào trong, tiếng "tít tít" của máy đo nhịp tim và hình ảnh Giang Quân Hạo nằm bất động trên giường bệnh chính là những gì đầu tiên cô nghe thấy, nhìn thấy. Lạc Nhan thẫn thờ bước đến bên giường, cô nhìn Giang Quân Hạo trong bộ đồ bệnh nhân, đầu được băng bó cẩn thận và đeo mặt nạ dưỡng khí mà trái tim cô bỗng nhói đau.
"Thiếu phu nhân, cô chưa ăn tối có phải không?" Lục Viễn Nam bỗng hỏi.
Lạc Nhan liền trả lời:
"Không, tôi ăn rồi."
"Vậy phiền cô chăm sóc cho Giang tổng, tôi muốn ra ngoài mua chút đồ ăn cho Giang phu nhân."
"Ừm, cậu cứ đi đi."
Nói rồi, Lục Viễn Nam liền lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, lúc này trong căn phòng ấy chỉ còn mỗi Lạc Nhan và Giang Quân Hạo. Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh rồi ngắm nhìn anh, cô có thể nghe được tiếng thở đều đều của anh và tiếng trái tim anh.
"Giang Quân Hạo, chắc anh đau lắm có phải không?"
Lạc Nhan khẽ nắm lấy bàn tay của Giang Quân Hạo, bàn tay anh vẫn còn ấm, hơi ấm ấy truyền sang tay cô giống như anh đang cố an ủi cô rằng anh sẽ không sao cả.
"Anh phải cố gắng lên đấy nhé, Quân Hạo. Em và con vẫn đang chờ anh tỉnh dậy."
Nói như thế là Lạc Nhan đã chấp nhận hoàn toàn tình cảm của Giang Quân Hạo. Nếu bây giờ anh nghe được những lời nói này của cô thì hay biết mấy. Chắc chắn anh sẽ sung sướng đến phát điên và ôm chặt lấy cô.
Nhưng hiện tại Giang Quân Hạo chỉ biết nằm bất động trên giường, dù anh thực sự có nghe thấy thì cũng chẳng làm gì được.
Lạc Nhan vẫn nắm chặt lấy tay anh không chịu buông ra, cô hi vọng rằng bản thân có thể đem lại điều gì đó tốt đẹp cho Giang Quân Hạo. Giang phu nhân nói cô là đồ sao chổi, nói cô toàn mang đến bất hạnh cho Giang Quân Hạo nhưng cô lại không nghĩ vậy.
Chẳng phải Lạc Nhan cô là người anh yêu nhất hay sao? Vì thế anh không thể bỏ lại cô và con trai của hai người trên thế gian này mà đi được, không thể được!
Đêm hôm đó, Lạc Nhan đã nằm ngủ gục bên giường bệnh của Giang Quân Hạo đến tận sáng. Khi cô tỉnh dậy thì thấy Giang Quân Hạo vẫn bình thường, không có chuyển biến gì xấu cả vì thế cô đã mừng đến phát khóc.
Lạc Nhan muốn báo tình trạng của anh cho bác sĩ biết nhưng khi cô vừa ra đến cửa thì máy đo nhịp tim bỗng dưng có chuyển biến lạ. Nhịp tim của Giang Quân Hạo trở nên bất thường, lúc nhanh lúc chậm khó kiểm soát. Lạc Nhan lo sợ anh sẽ xảy ra chuyện nên đã mau chóng gọi bác sĩ tới.
"Bác sĩ, hồi nãy anh ấy vẫn còn bình thường nhưng tại sao bây giờ lại trở nên như vậy."
Bác sĩ và y tá vội vàng chạy đến xem tình hình của Giang Quân Hạo. Họ khám qua một lượt thì liền lắc đầu nhưng vẫn không bỏ cuộc.
Lạc Nhan đứng ở góc phòng bệnh ôm mặt khóc, cô không nghĩ là điều cô đang sợ nhất sẽ thành sự thật.
"Mau đưa máy sốc tim cho tôi."
Các bác sĩ và y tá vẫn đang cố gắng giành lại sự sống cho Giang Quân Hạo. Họ dùng máy sốc tim để lấy lại nhịp tim cho anh, Lạc Nhan nín thở theo từng động tác của họ.
"Một, hai… ba!"
Bịch!
Cơ thể của Giang Quân Hạo nẩy lên nhưng nhịp tim vẫn không có dấu hiệu bình thường trở lại.
Bác sĩ lại bắt tay vào thực hiện lần nữa.
"Một, hai, ba!"
Bịch!
Đến lần thứ hai này nhịp tim của Giang Quân Hạo đã trở lại bình thường. Các bác sĩ thở phào nhẹ nhõm và Lạc Nhan cũng vậy. Cơn nguy kịch đã trôi qua, Lạc Nhan lại mỉm cười trong mừng rỡ.
"Giang Quân Hạo, anh làm em sợ quá! Cảm ơn anh đã cố gắng hết sức, cảm ơn anh đã không rời bỏ em…"