"Con không có làm thế đâu, tất cả là do Lạc Nhan, cô ta muốn vu khống con nên mới bịa ra đoạn ghi âm này."
Thấy Hoắc Diệu Na không chịu thừa nhận, Lạc Nhan liền tiếp tục nói:
"Hoắc tiểu thư, chứng cứ đã rõ ràng như vậy cô còn muốn chối nữa sao? Nếu cô muốn bằng chứng thuyết phục hơn thì tôi sẽ chiều cô nhưng trước đó tôi sẽ cho cô cơ hội tự nhận lỗi."
Nếu đoạn ghi âm và những việc làm của Hoắc Diệu Na là thật thì đúng là mặt mũi của Hoắc lão gia không biết phải để ở đâu cả. Mối quan hệ giữa ông ấy và Phong chủ tịch rất tốt nhưng đứa con gái của ông ấy lại làm việc có hại cho nhà họ Phong, giờ bằng chứng mà được đem ra thì danh tiếng nhà họ Hoắc sẽ thế nào đây.
Hoắc Diệu Na vẫn cố cãi cùn cho đến cùng, cô ta vênh váo hét vào mặt Lạc Nhan:
"Có giỏi thì cô cứ làm đi, tôi không làm gì nên không sợ."
"Được, đó là ý muốn của cô đấy nhé."
Lạc Nhan giật lại điện thoại từ tay của Hoắc Diệu Na, cô mở máy lên, khi đọc được tin nhắn mà Giang Quân Hạo gửi tới thì bỗng mỉm cười. Nội dung tin nhắn anh có ghi:
[Người đã được đưa tới rồi, em chỉ cần ra lệnh là họ sẽ dẫn vào.]
Giang Quân Hạo đưa người đến rất đúng lúc, Lạc Nhan quay người lại dõng dạc nói với Phong chủ tịch.
"Chủ tịch, tôi đã đem nhân chứng tới đây, xin phép chủ tịch để họ áp giải những người đó vào trong này."
Phong chủ tịch cũng đang muốn biết rõ sự thật nên đã gật đầu đồng ý. Nếu mọi chuyện thực sự giống như những lời cô nói thì ông ấy cũng khó mà tha cho Hoắc Diệu Na được.
Lát sau, những nhân chứng mà Lạc Nhan nói đến được lần lượt đem vào trong văn phòng. Bọn chúng đều là những kẻ đã phá hoại thiết kế của Lạc Nhan trong buổi triển lãm để buổi triển lãm phải bị hủy. Trong đó, cái tên có hình xăm ở trên bắp tay cũng có mặt, vừa nhìn thấy hắn Hoắc Diệu Na đã tỏ ra bất ngờ. Cô ta nghiến răng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, thầm nghĩ:
/Sao cô ta có thể bắt được bọn chúng chứ? Đúng là tức điên lên mất!/
Lạc Nhan bước đến trước mặt của cái tên có hình xăm cũng là chủ nhân giọng nói trong đoạn ghi âm ban nãy. Cô cúi người hỏi hắn:
"Anh mau nói đi, ngày hôm đó ai đã sai anh tới phá hoại buổi triển lãm?"
Trước khi được đưa đến đây, những tên này đã bị Giang Quân Hạo dạy cho một bài học vì thế không dám nói dối. Hoắc Diệu Na đã sai hắn làm những gì, hắn đều khai ra hết.
"Hoắc tiểu thư có gọi điện cho chúng tôi nhờ chúng tôi làm một việc, cô ấy nói nếu làm tốt sẽ trả tiền cho chúng tôi…"
"Câm miệng! Tôi không quen biết các người, các người đừng có mà vu khống."
Người đàn ông đó còn chưa nói hết thì đã bị Hoắc Diệu Na chặn miệng lại. Cô sợ hắn sẽ khai ra tất cả và chuyện xấu mình làm sẽ bị phát hiện. Nhưng hành động đó của Hoắc Diệu Na càng làm mọi người tin chắc rằng cô ta đã cho người phá hoại buổi triển lãm, Phong Tư Mạc tức giận siết chặt lấy cổ tay của Hoắc Diệu Na, gằn giọng cảnh cáo:
"Cô mới là người nên câm miệng lại, Hoắc Diệu Na… nếu cô không sợ tội thì để yên cho hắn ta nói."
Hoắc Diệu Na mím chặt môi, gương mặt lộ rõ vẻ lo sợ. Bây giờ thì cô ta chết chắc rồi! Chết thật rồi!
Sau một hồi im lặng, người đàn ông kia liền tiếp tục nói:
"Chúng tôi được giao nhiệm vụ lẻn vào buổi triển lãm để cắt xé những bộ trang phục được trưng bày ở đó. Hoắc Diệu Na nói là chỉ cần làm thế thì buổi triển lãm sẽ tự động được hủy. Nhưng cô ta nói lời không giữ lời, chúng tôi đã làm theo ý cô ta vậy mà cô ta lại trả chúng tôi có vài đồng."
Người đàn ông đó liếc mắt lườm Hoắc Diệu Na, cô ta cũng không chịu để yên mà nhảy dựng lên:
"Hắn đang nói dối đó, hắn đang muốn tống tiền con nên mới làm vậy. Bác Phong, con thực sự không có làm thế đâu, con…"
"Đủ rồi! Hoắc Diệu Na, tôi không ngờ là cô dám làm những chuyện như vậy đấy."
Hoắc Diệu Na vẫn cố gắng thanh minh cho bản thân nhưng lần này không ai còn tin cô ta nữa. Ngay cả Phong chủ tịch cũng bị cô ta làm cho tức điên, ông ấy quay sang đối mặt với Hoắc lão gia, nhẹ nhàng nói:
"Lão Hoắc, ông định làm gì với con gái của ông đây."
Hoắc lão gia không còn mặt mũi nào để nhìn Phong chủ tịch và tập đoàn T Gou. Ông ấy cúi đầu:
"Xin lỗi Phong chủ tịch, tôi sẽ dạy bảo lại đứa con gái ngu ngốc này."
Hoắc Diệu Na không cam tâm, cô ta bỗng dưng hét toáng lên:
"Con không làm gì sai cả, con không có làm những chuyện đó mà."
Người đàn ông đang quỳ dưới đất bỗng lên tiếng:
"Hoắc tiểu thư có gan làm mà không có gan chịu sao?"
Thấy tên đó như đang cố tình thách thức mình, Hoắc Diệu Na liền chạy đến túm cổ áo của hắn. Cô ta trừng mắt rồi nói:
"Đã ăn tiền của tôi rồi sao không cuốn xéo đi mà còn ở lại rồi để bị bắt, một cái lũ vô dụng đã làm không được việc lại còn bắt bổn tiểu thư phải chịu tội."
Trong cơn tức giận, Hoắc Diệu Na đã vô tình thừa nhận chuyện mình gây ra. Người đàn ông kia mỉm cười mãn nguyện, hắn nói:
"Chà… Hoắc tiểu thư, cô vừa mới nhận tội kìa."
Hoắc Diệu Na vô thức rời tay khỏi người đàn ông kia, cô ta xua tay vừa xua vừa lắc đầu:
"Không, không phải tôi, tôi không có làm."
"Hoắc Diệu Na, con còn không mau nhận tội và xin lỗi Phong chủ tịch đi." Hoắc lão gia bỗng lớn tiếng quát.
"Con không làm gì cả, việc con không làm thì tại sao con phải xin lỗi?"
Hoắc Diệu Na vẫn cứng đầu không nhận tội, cô ta không lấy được sự tin tưởng của ba mình và Phong chủ tịch liền quay sang bám lấy Phong Tư Mạc. Cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Phong Tư Mạc, nắm lấy tay anh ta như cầu xin:
"Anh Tư Mạc, anh phải tin em, em không làm chuyện đó đâu mà."
Phong Tư Mạc thẳng tay hất Hoắc Diệu Na ra khỏi người mình, anh ta không thể nào chấp nhận người như Hoắc Diệu Na trở thành vợ mình được. Nhân cơ hội này, Phong Tư Mạc liền đến trước mặt ba và Hoắc lão gia tuyên bố:
"Ba, bác Hoắc, con muốn hủy hôn với Hoắc Diệu Na. Con không muốn lấy một người vợ xảo quyệt như cô ta, càng không muốn T Gou sẽ bị hủy hoại trong tay cô ta."
Nghe Phong Tư Mạc muốn hủy hôn, Phong chủ tịch cũng ngầm tán thành điều đó. Hoắc lão gia không có gì để nói vì vậy cũng đồng ý hủy hôn. Cuối cùng, mối liên hôn giữa hai nhà Phong - Hoắc lại bị hủy trong tay Hoắc Diệu Na. Cô ta không muốn hủy hôn nên đã vội vàng quỳ xuống dưới chân Phong Tư Mạc, van xin anh ta:
"Tư Mạc, xin anh đừng hủy hôn. Em biết lỗi rồi, em biết lỗi của mình rồi mà, xin anh đừng hủy hôn với em, huhu…"
Trước sự cầu xin của Hoắc Diệu Na, Phong Tư Mạc tỏ ra vô cảm. Anh ta vốn không có tình cảm với Hoắc Diệu Na nên không thể chấp nhận cuộc hôn nhân không tình yêu ấy.
"Giữa tôi và cô đã định sẵn không có duyên phận vì thế đừng cố níu kéo. Hoắc tiểu thư, cô hãy xem xét lại bản thân và tự hối lỗi về những việc mình đã làm đi."
Sau đó Phong Tư Mạc liền rời khỏi văn phòng, Hoắc Diệu Na vẫn quỳ xuống đất ôm lấy chân của Phong Tư Mạc và lết người theo anh. Cô ta vừa khóc vừa gào lên:
"Anh đừng đối xử với em như vậy, em yêu anh mà Tư Mạc, cầu xin anh đừng hủy hôn."
Chứng kiến cảnh tượng Hoắc Diệu Na không ngại ngần hủy hoại hình tượng để bám theo cầu xin Phong Tư Mạc khiến Lạc Nhan cảm thấy tình yêu thật đáng sợ. Tình yêu có thể khiến một người cảm thấy hạnh phúc nhưng nó cũng có thể hủy hoại cả một đời người.
Hoắc Diệu Na không chỉ yêu nhầm người mà chính bản thân cô ta đã tự đi hủy hoại tình yêu của mình. Dù cô ta đã gây ra chuyện xấu nhưng thật sự mà nói thì trông cô ta cũng rất tội nghiệp.
Hoắc Diệu Na không cầu xin được Phong Tư Mạc liền ngồi ngay giữa hành lang rồi khóc. Mấy nhân viên đi qua đều nhìn cô ta nhưng Hoắc Diệu Na chẳng thèm để ý đến. Lúc đó Lạc Nhan đi tới trước mặt cô ta, cô đưa tay ra ngỏ ý muốn kéo cô ta đứng dậy. Hoắc Diệu Na ngửa mặt nhìn cô, chỉ cần nhìn thấy gương mặt cô là cô ta đã cảm thấy tức điên lên. Cô ta hất tay Lạc Nhan ra, đứng phắt dậy định giơ tay tát cô.
"Lạc Nhan, tất cả đều do cô, đồ đáng chết!"
Bộp!
Lạc Nhan nhanh chóng giữ lấy tay của Hoắc Diệu Na ngăn cô ta đánh mình. Cô sẽ không để Hoắc Diệu Na có cơ hội làm hại mình nữa.
"Hoắc tiểu thư, nếu cô không vô duyên vô cớ hết lần này đến lần khác muốn hãm hại tôi thì tôi cũng không làm đến bước này đâu. Mọi chuyện là do cô tự gây ra cũng là cô tự chuốc lấy, đừng trách ai hãy tự trách bản thân cô đi."
Sau đó Lạc Nhan liền hất gót rời đi để lại Hoắc Diệu Na với bộ dạng tệ hại đứng một mình ở hành lang gào thét.
"Lạc Nhan, tôi ghét cô!"
Mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa và Lạc Nhan đã trả thù được cho những đứa con tinh thần của mình nên cô cảm thấy rất thoải mái.
Kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, Lạc Nhan liền rời công ty để tới trường học đón Tiểu Duy. Cô vừa rời khỏi thang máy thì Phong Tư Mạc ở trên tầng bỗng nhìn thấy cô, anh ta vội vàng đuổi theo cô đến tận cửa.
"Lạc…"
"Lạc Nhan, ở bên này!"
Phong Tư Mạc định gọi cô đứng lại nhưng anh ta lại bị ai đó cướp mất cơ hội.
Giang Quân Hạo đang đứng trước cổng công ty T Gou, anh dựa lưng vào xe trông vô cùng lịch lãm sau đó vẫy tay gọi Lạc Nhan. Lạc Nhan hoảng hốt chạy tới chỗ anh, cô nói:
"Tại sao anh lại tới đây?"
"Tới để xem tình hình của em đấy. Sao hả? Mọi chuyện ổn cả chứ?"
Lạc Nhan khẽ gật đầu:
"Mọi chuyện đều ổn, cũng may là nhờ có anh. Cảm ơn anh Giang Quân Hạo vì đã giúp tôi."
Đúng lúc đó Giang Quân Hạo để ý đến Phong Tư Mạc đang đứng ở đối diện quan sát anh và Lạc Nhan. Đột nhiên anh nảy ra ý tưởng muốn trêu chọc Phong Tư Mạc, anh đưa tay ôm lấy eo của Lạc Nhan, tay còn lại khẽ vuốt má cô đầy âu yếm. truyện đam mỹ
"Lạc Nhan, em không cần cảm ơn, thứ tôi muốn là thứ khác."
Lạc Nhan ngầm hiểu ý đồ của Giang Quân Hạo, cô cau mày:
"Đang ở ngoài đường đấy, anh bỏ tay ra đi."
"Ở ngoài đường thì sao chứ? Cho dù có đứng ở trong T Gou thì tôi cũng muốn hôn em."
Giang Quân Hạo mỉm cười đánh mắt nhìn Phong Tư Mạc sau đó cúi xuống hôn Lạc Nhan ngay trước mặt anh ta như một lời thách thức. Phong Tư Mạc tức giận đấm tay vào tường liên tiếp mấy cái rồi lại buồn bã nhìn Giang Quân Hạo và Lạc Nhan hôn nhau. Anh ta tự lẩm bẩm:
"Cuối cùng thì kẻ thua cuộc vẫn là kẻ đến sau như tôi đây."