• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cởi quần áo ra, Giang Quân Hạo liền leo lên giường, anh đưa tay cởi chiếc váy ngủ trên người của Alena xuống. Hai người họ quấn quýt lấy nhau rồi dần dần bước vào cuộc hoan ái.

Cảnh tượng đó thật kinh khủng!

Âm thanh, hình ảnh, mọi thứ như muốn khiến Lạc Nhan chết lặng đi.

Không… không thể nào có chuyện đó được! Giang Quân Hạo không thể làm thế với Alena, hai người họ không thể được.

*

*

*

"KHÔNG ĐƯỢC!"

Lạc Nhan chợt vùng dậy, hai mắt cô mở to ra, trên trán lấm tấm mồ hôi. Cô vừa gặp phải ác mộng, một ác mộng thật king khủng. Lạc Nhan ngồi thở dốc ở trên giường, hóa ra mọi chuyện chỉ là một giấc mơ nhưng giấc mơ ấy lại thật tới mức đến cả khi tỉnh lại cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

"Mấy giờ rồi nhỉ?"

Sau khi hoàn hồn trở lại, Lạc Nhan liền vươn tay với lấy điện thoại để xem giờ. Cô không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào nhưng những gì cô thấy trong giấc mơ ban nãy cứ ám ảnh cô suốt, khiến cô không thể yên tâm được.


"Cái gì? Đã hơn chín giờ rồi sao?"

Lạc Nhan hoảng hốt vùng dậy, cô lập tức gọi điện cho Giang Quân Hạo để bảo anh đừng tới gặp Alena nhưng kết quả…

[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.]

Giang Quân Hạo không bắt máy, Lạc Nhan bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô sợ giấc mơ mình vừa gặp phải sẽ biến thành sự thật. Cô thấp thỏm vừa gọi điện cho Giang Quân Hạo vừa đi loanh quanh phòng và cầu mong anh sẽ bắt máy.

"Quân Hạo, nghe máy đi, làm ơn hãy nghe máy đi…"

Nhưng cho dù cô có gọi tới bao nhiêu lần thì Giang Quân Hạo cũng chẳng trả lời điện thoại. Những dòng nước mắt lo sợ của Lạc Nhan bất chợt rơi xuống, trong lòng cô tự dưng dâng lên sự bất an khôn nguôi.

"Giang Quân Hạo, tại sao anh lại không nghe máy? Chẳng lẽ… anh và Alena đã…"

Lạc Nhan lại bắt đầu nghĩ ngợi khi Giang Quân Hạo không nghe điện thoại, hình ảnh anh và Alena âu yếm nhau ở trên giường bỗng dưng xuất hiện trong đầu của Lạc Nhan.

"Không được, không được như vậy!"

Lạc Nhan sợ hãi hét lên, vừa hét vừa lắc đầu để rũ bỏ toàn bộ hình ảnh ghê tởm ấy. Sau đó, cô chẳng chần chừ gì mà chạy ra khỏi nhà trong bộ đồ ngủ, đầu tóc của cô mới ngủ dậy cũng chưa kịp chải lại gọn gàng nhưng cô vẫn chạy đi tìm Giang Quân Hạo.

Ra ngoài đường lớn, Lạc Nhan hấp tấp tới mức taxi vừa dừng lại cô đã vội vàng chạy lên nói với tài xế đưa cô tới khách sạn Five Star, không những thế cô còn liên tục giục giã tài xế hãy tăng tốc nhanh lên nếu không chuyện kinh khủng giống như trong giấc mơ của cô sẽ xảy ra mất.

"Bác tài làm ơn lái nhanh giúp tôi với, tôi đang vội lắm."

"Cô bình tĩnh đi, bây giờ đang là buổi tối nên cho dù có tăng tốc thì cũng phải thật cẩn thận, đường xá bây giờ nguy hiểm lắm."

Những gì tài xế nói Lạc Nhan chẳng nghe lọt tai câu nào, cô bây giờ chỉ muốn tới khách sạn ngay lập tức để ngăn cản Giang Quân Hạo đến gặp Alena.

Vừa tới nơi, Lạc Nhan đưa tiền cho tài xế rồi vội vã chạy đi mà không lấy tiền thừa. Nhưng khi cô vừa chạy vào trong khách sạn liền không biết làm gì tiếp theo. Cô đến quầy hỏi tiếp tân số phòng của Alena thì họ nói Alena muốn đảm bảo quyền riêng tư và không muốn bị fan hay người khác làm phiền nên không cho phép tiếp tân tự ý cung cấp số phòng. Hết cách, Lạc Nhan đành phải tự mình tìm phòng của cô ta nhưng khách sạn rộng lớn như vậy, cô biết tìm ở đâu chứ?

Lạc Nhan chậm rãi rời khỏi khách sạn, có lẽ giờ này hai người họ đã gặp nhau rồi đang làm gì đó ở trên phòng cùng nhau rồi. Nghĩ như vậy, Lạc Nhan lại gục mặt xuống bên đường bật khóc, nếu Giang Quân Hạo thực sự xảy ra quan hệ với Alena thì đó là một điều vô cùng kinh khủng, cô không thể chấp nhận được chuyện đó, không thể…

Đúng lúc tưởng chừng như tuyệt vọng thì bỗng dưng có ai đó bước đến trước mặt cô. Lạc Nhan liếc mắt nhìn sang, cô cảm thấy đôi giày này rất quen thuộc vì thế đã ngẩng đầu lên. Hai mắt cô ngấn lệ, bộ dạng đáng thương đến tội nghiệp in đậm vào đáy mắt của Giang Quân Hạo, anh lo lắng hỏi cô:

"Lạc Nhan, sao em lại ngồi đây? Lại còn mặc ít áo thế này nữa, có biết tối nay trời lạnh lắm không hả?"

Vừa nhìn thấy Giang Quân Hạo, Lạc Nhan đã òa khóc to hơn nhưng đồng thời cô cũng rất hạnh phúc. Lạc Nhan ôm chầm lấy Giang Quân Hạo, cô ôm anh rất chặt, chặt đến mức khiến Giang Quân Hạo khó thở và ngơ ngác đến ngớ ngẩn.

"Lạc… Lạc Nhan, em không sao chứ?"

"Giang Quân Hạo, em sợ lắm… em đã rất sợ… hức."

Dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khi thấy Lạc Nhan khóc, trái tim của Giang Quân Hạo cũng nhói đau. Anh đưa tay vỗ về cô gái đang khóc lóc nức nở trong lòng mình rồi nói:

"Đừng sợ, có anh ở đây rồi, em không phải sợ gì cả."

Sau đó, Giang Quân Hạo giúp Lạc Nhan lau nước mắt. Trời về đêm rất lạnh mà Lạc Nhan chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh ra đường thì rất dễ bị cảm. Giang Quân Hạo cởi áo khoác ngoài khoác cho cô, cả hai cùng ngồi trong xe ô tô của anh để nói chuyện.

Lạc Nhan vẫn còn bị ác mộng ban nãy ám ảnh, cô cứ ôm chặt lấy Giang Quân Hạo không chịu buông tay. Giang Quân Hạo không biết tại sao cô vợ nhỏ của mình lại trở nên sán mình tới vậy nhưng như thế cũng tốt.

"Lạc Nhan, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nói anh nghe đi."

Lạc Nhan úp mặt vào vòm ngực rộng lớn của Giang Quân Hạo, cô bắt đầu kể lại giấc mơ ban nãy trong tiếng nấc cụt:

"Ban… ban nãy em có nằm mơ, trong… trong giấc mơ em thấy anh… anh và Alena gặp nhau, sau đó hai người cùng nhau uống rượu rồi… rồi… anh hôn Alena, anh sờ soạng cô ta, không những thế… còn bế cô ta lên giường nữa."

Gương mặt của Giang Quân Hạo bỗng trở nên xám ngoét lại khi nghe Lạc Nhan kể về giấc mơ kỳ lạ của mình. Thì ra đây chính là lý do khiến Lạc Nhan vội vàng chạy ra ngoài đường mà không kịp chải chuốt lại gọn gàng chỉ vì lo sợ giấc mơ sẽ thành hiện thực.

Giang Quân Hạo khẽ mỉm cười, anh vuốt ve tóc của cô rồi an ủi:

"Anh không nghĩ là em lại mơ một giấc mơ phi lý như thế đấy. Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là mơ, em không cần phải lo lắng quá đâu Lạc Nhan."

Cho dù có là giấc mơ thì Lạc Nhan vẫn cảm thấy sợ, cô ngước mắt nhìn anh, gương mặt đáng thương đến tội nghiệp.

"Nhưng nếu giấc mơ đó thành hiện thực thì sao? Nếu anh thực sự lên giường với Alena thì sao? Em không biết bản thân có thể chịu được chuyện đó không nhưng mà em sợ lắm, em sợ anh sẽ làm thế."

Giang Quân Hạo cúi xuống hôn lên trán của cô như một cách để trấn an, có lẽ việc Alena xuất hiện đã khiến Lạc Nhan lúc nào cũng trong trạng thái bất an, lo sợ.

"Đồ ngốc, ngoài em ra Giang Quân Hạo anh sẽ chẳng bao giờ lên giường với người phụ nữ nào cả. Chẳng có ai khiến anh hứng thú như em hết Lạc Nhan và anh cũng từng nói rồi, anh sẽ giữ mình cho một mình em thôi."

"Có thật không? Có thật là… anh sẽ không làm gì đó với Alena không?"

Thấy Lạc Nhan vẫn chưa thể an tâm tin tưởng, Giang Quân Hạo đã siết chặt lấy cô rồi chứng minh tình yêu của mình bằng một nụ hôn. Lạc Nhan nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt ấy, cô vòng tay ôm lấy cổ của anh, cùng anh đắm chìm trong dư vị tình yêu nồng cháy.

"Ha… ưm…"

Kết thúc một nụ hôn vừa sâu vừa ướt át, cả hai đều nhìn nhau và thở dốc. Lát sau, Giang Quân Hạo lại trượt nụ hôn đó lên cổ của Lạc Nhan rồi dần dần không kiểm soát được hành động mà vén áo của cô lên. Lạc Nhan vô thức ngăn cản anh lại, cô nói:

"Chúng ta đang ở trong xe, sẽ có người nhìn thấy mất."

Giang Quân Hạo phả hơi nóng vào vành tai nhạy cảm của Lạc Nhan khiến nó đỏ ửng lên.

"Em sợ à?"

"Sợ chứ, em sợ… người khác nhìn thấy chúng ta… á!"

Lạc Nhan chưa nói xong thì cả cơ thể của cô đã bị Giang Quân Hạo đè xuống. Không gian trong xe vừa chật hẹp lại kín mít vì thế cho dù có làm tình thì cũng không được thoải mái.

"Quân Hạo, chúng ta… chỉ vừa mới làm chuyện đó vào hôm qua, em… em vẫn còn chưa hết đau nữa."

Lạc Nhan bất lực trước Giang Quân Hạo, hai má cô ửng đỏ vì ngại. Nhưng Giang Quân Hạo không chịu dừng lại, bàn tay như chứa mê thuật của anh trườn khắp cơ thể của Lạc Nhan, chỉ cần anh chạm đến đâu là da thịt của cô lại run rẩy tới đó. Chẳng biết từ bao giờ cúc áo bên trên của cô đã bị cởi hết ra, để lộ bầu ngực tròn đầy lấp ló sau lớp áo. Giang Quân Hạo cúi người hôn lên đó, anh thì thầm:

"Yên tâm đi Lạc Nhan, hôm nay anh chỉ dùng miệng thôi."

"Miệng sao?"

"Phải, anh đảm bảo với em… miệng của anh sẽ khiến em sung sướng không kém gì thằng nhỏ."

Chẳng mấy chốc, ở trong chiếc xe ô tô đặt ở bãi để xe vắng người thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh rên rỉ thật kích thích. Cách thể hiện tình yêu của Giang Quân Hạo dù có chút bá đạo nhưng Lạc Nhan cũng cảm giác như trái tim mình được sưởi ấm và sự lo sợ trong người cô cũng tan biến hết.

Lát sau, Lạc Nhan và Giang Quân Hạo xong việc, anh liếc mắt nhìn đồng hồ thì hoảng hốt phát hiện đã gần mười giờ đêm rồi. Lạc Nhan vừa cài lại cúc áo vừa nói với anh:

"Quân Hạo, hay là em về trước nhé?"

Giang Quân Hạo nắm lấy tay của cô, anh lắc đầu:

"Không cần, em hãy cùng anh lên gặp Alena."

"Em đi cũng được sao?"

"Có sao đâu chứ? Chúng ta là vợ chồng, mà vợ đi gặp đối tác cùng với chồng cũng chẳng ai dám nói gì cả."

Lạc Nhan đồng ý cùng Giang Quân Hạo lên gặp Alena, anh nắm chặt tay cô kéo đi khiến cô cảm giác thật an toàn.

Đến trước cửa phòng của Alena, Giang Quân Hạo liếc nhìn Lạc Nhan rồi gõ cửa.

Cốc… cốc…

Ngay lập tức cánh cửa đã mở ra chỉ sau vài giây, Alena ngồi chờ Giang Quân Hạo lâu lắm rồi, cô ta chưa kịp nhìn ai đứng ngoài liền cau có nói:

"Giang tổng anh tới muộn quá đó, tôi đợi anh nãy giờ rồi."

Vừa nhìn thấy Alena, Lạc Nhan đã mỉm cười:

"Chào cô Alena, chúng ta lại gặp nhau rồi."


Alena há hốc miệng nhìn Lạc Nhan, cô ta quay sang nhìn Giang Quân Hạo như muốn trách anh tại sao lại đưa cô tới cùng. Nếu có Lạc Nhan ở đây, kế hoạch của cô ta sẽ chẳng thực hiện được.


"Lạc Nhan, sao cô lại tới đây? Giang tổng, anh đưa vợ cũ tới gặp tôi là có ý gì?"


Giang Quân Hạo ôm lấy vai của Lạc Nhan trước mặt Alena, anh trả lời:


"Sớm muộn gì chúng tôi cũng tái hôn và trở lại làm vợ chồng, việc tôi đưa vợ mình đến gặp đối tác cũng là chuyện thường thôi. Cô Alena, nếu cô không tiện thì để ngày mai tới công ty bàn chuyện cũng được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK