"Nếu mọi người không tin có thể xem bức hình này đi, trong ảnh chính là Lạc Nhan, Giang Quân Hạo và con trai của hai người họ. Bọn họ đều bước ra từ một căn hộ chung cư chứng tỏ là ở chung với nhau như một gia đình."
Lạc Nhan tức giận siết chặt hai tay, cô lên tiếng hỏi:
"Nhà thiết kế Dương, cô cho người theo dõi tôi sao?"
Dù sao thì việc theo dõi chuyện riêng tư của một người khác là không thể chấp nhận được. Những gì Dương Hạ Nghi nói đều có căn cứ nhưng nếu Lạc Nhan nói ra sự thật thì những người ở đây có tin hay không?
"Tôi không có theo dõi cô, tôi chỉ vô tình có được bằng chứng chứng minh cô gian lận thôi."
"Tôi không hề gian lận, thiết kế đó là tự tay tôi hoàn thành, không có liên quan gì đến Giang Quân Hạo cả."
Cho dù Lạc Nhan có chối bỏ thế nào thì người ở bên dưới cũng có những người không tin tưởng cô. Một vị giám đốc trong số đó bỗng lên tiếng hỏi Lạc Nhan:
"Vậy cô Lạc đây và chủ tịch tập đoàn N.H thực sự có quan hệ tình cảm sao?"
Lạc Nhan biết rằng mình không thể giấu giếm chuyện gia đình được nữa, cô dõng dạc nói:
"Đúng là tôi và Giang Quân Hạo đã từng kết hôn, chúng tôi cũng có một đứa con trai nhưng hiện tại chúng tôi đã ly hôn rồi. Cuộc sống gia đình với công việc của chúng tôi đều không liên quan đến nhau, tôi có thể khẳng định với mọi người rằng bản thiết kế đó là do chính tay tôi tạo nên."
Nghe xong lời giải thích của Lạc Nhan, những người bên dưới có người gật gù đồng ý nhưng cũng có người không tin cô. Hầu hết mọi người đều nghi ngờ vì nếu muốn tin thì cũng khó khi chồng cũ của cô lại là chủ tịch của N.H một công ty đối thủ của T Gou.
Trong khi cả phòng họp đều đang xì xào bàn tán về việc quyết định có nên chọn bản thiết kế của Lạc Nhan làm thiết kế đại diện cho công ty không thì Phong Tư Mạc lại đứng một bên và không nói gì. Lạc Nhan biết Phong Tư Mạc là người công tư phân minh vì thế anh ta sẽ hiểu cô là người như thế nào.
Phong Tư Mạc quay sang nhìn Lạc Nhan, thấy cô bị mọi người nghi ngờ nên đã quyết định đứng ra nói giúp.
"Mọi người, chúng ta đều biết cô Lạc đây và Giang tổng của N.H từng kết hôn. Hai người họ đã có con trai nhưng cũng đã ly hôn từ lâu rồi. Có thể trong quan hệ gia đình, họ sẽ còn qua lại nhưng tôi nghĩ trong công việc, một người có trách nhiệm như cô Lạc đây sẽ không làm ra những việc như thế…"
Đúng là tiếng nói của giám đốc điều hành có khác, vừa nghe xong mọi người trong phòng họp đã nhất trí mà gật đầu. Nhưng Phong Tư Mạc lại không bảo vệ Lạc Nhan hoàn toàn, anh ta tiếp tục nói:
"Tuy nhiên để đảm bảo yên tâm cho toàn thể nhân viên trong công ty, mọi nghi ngờ dù là nhỏ nhất cũng không nên tồn tại. Thiết kế của cô Lạc quả nhiên rất phù hợp với phong cách của T Gou nhưng chúng tôi sẽ không trưng bày một sản phẩm có liên quan đến tập đoàn khác."
Phong Tư Mạc nói thế là đang gián tiếp từ chối thiết kế của Lạc Nhan, anh ta chỉ có thể giúp cô được đến đó. Lạc Nhan thở dài cúi đầu, cô cũng không biết nói gì thêm vì có nói gì đi nữa thì cũng chẳng ai tin lời cô cả.
"Cô Lạc Nhan, cô đã làm rất tốt rồi, tôi xin ghi nhận công sức của cô. Nhưng cũng phải xin lỗi vì thiết kế của cô không được chọn."
"Vâng, tôi xin nghe theo những gì mà giám đốc nói."
Vậy là cuộc họp bất ổn kết thúc khi bản thiết kế của Dương Hạ Nghi được chọn thay vì là của Lạc Nhan. Cũng chính vì có quan hệ với Giang Quân Hạo mà đường thăng tiến của cô trong T Gou càng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Dương Hạ Nghi thấy Lạc Nhan đang đi ở phía trước với bộ dạng buồn rầu đầy thất vọng vì thế đã cố tình huých mạnh vào người của cô. Lạc Nhan trượt tay làm rơi bản thiết kế, Dương Hạ Nghi cố tình không nhìn thấy rồi giả vờ giẫm vào nó.
"Ấy chết, xin lỗi cô nhé tôi không cố ý đâu."
Lạc Nhan nhìn nụ cười đắc thắng trên môi của Dương Hạ Nghi liền đoán được những chuyện này đều do cô ta cố tình muốn cô thua. Nhưng vì tiếng nói của cô không được tin tưởng nên cô phải cố nhẫn nhịn.
"Không có gì." Lạc Nhan khẽ nói.
Sau đó Dương Hạ Nghi liền hất gót bước đi, Lạc Nhan cúi xuống nhặt bản thiết kế đã bị bẩn lên. Nó là công sức của cô thức đêm để vẽ vậy mà lại vì một bức ảnh chụp trộm mà không được lựa chọn.
Lạc Nhan đang trên đường lững thững trở về phòng làm việc thì gặp Phong Tư Mạc. Anh ta thấy sắc mặt có vẻ buồn rầu của cô liền đi tới tiếp chuyện.
"Lạc Nhan, cô không sao chứ?"
"À… tôi không sao thưa giám đốc."
Lạc Nhan đưa bản thiết kế của mình ra phía sau lưng, Phong Tư Mạc thấy vậy bèn nói:
"Thực ra tôi tin bản thiết kế đó là do cô tự vẽ."
"Thì đúng thật là vậy mà." Lạc Nhan thở dài.
"Nhưng vì đây là ý kiến chung nên tôi không thể giúp cô được. Tôi nghĩ việc cô và Giang Quân Hạo còn qua lại sẽ khiến công việc của cô sau này khó phát triển hơn."
Lạc Nhan cũng biết là vậy nhưng nếu nói cô phải cắt đứt hoàn toàn không dính líu với Giang Quân Hạo thì hơi khó. Giữa hai người họ còn có một đứa con trai, hai người đều có trách nhiệm như nhau trong việc nuôi dạy con vì thế không thể không gặp nhau được.
…
Tối hôm ấy, tại biệt thự riêng của Giang Quân Hạo.
Từ lúc xảy ra cãi vã với Giang phu nhân về chuyện của Lạc Nhan là Giang Quân Hạo không thèm đến thăm mẹ của mình một lần. Giang phu nhân muốn gặp con trai ở công ty cũng khó vì thế bà ấy đã đến biệt thự riêng của anh.
Căn biệt thự này là do ba anh trước khi còn sống đã mua nó và để Giang Quân Hạo đứng tên. Sau này nó trở thành ngôi nhà chung của Giang Quân Hạo và Lạc Nhan, nhưng những ngày tháng sống ở đây đối với Lạc Nhan lại chẳng hề vui vẻ.
"Phu nhân, có lẽ chút nữa thiếu gia mới về nên chắc là phu nhân sẽ phải đợi." Tiêu quản gia khẽ nói.
Giang phu nhân ngó nhìn xung quanh sau đó phẩy tay:
"Cứ đi làm việc của cậu đi Tiêu quản gia, tôi sẽ ở đây đợi nó về."
"Vâng."
Lúc Tiêu quản gia vừa đi, Giang phu nhân đã đứng dậy tiến vào nhà bếp. Giúp việc đang chuẩn bị bữa tối để khi Giang Quân Hạo trở về có thể dùng bữa, mọi thứ ở đây đều tốt nhưng chỉ có thằng con trai của bà ấy là tính khí không hợp mẹ nó tí nào thôi.
Giang phu nhân bắt đầu bước lên trên tầng hai, bà ấy mở cửa phòng ngủ của Giang Quân Hạo. Đập vào mắt bà ấy đầu tiên chính là bức ảnh cưới to vật vã của Giang Quân Hạo và Lạc Nhan vẫn được anh giữ lại. Chỉ cần nhìn thấy mặt của Lạc Nhan là Giang phu nhân lại tức sôi máu. Bà ấy tiến đến định gỡ bức ảnh đó xuống đem vứt đi thì bất chợt nghe thấy dưới nhà vọng lên giọng nói của Tiêu quản gia:
"Thiếu gia đã về, phu nhân đang đợi anh ở bên trong."
Giang phu nhân không muốn để con trai thấy mình ném ảnh đi vì thế mới dừng hành động đó lại. Bà ấy xoay người định rời đi nhưng không may va vào cạnh bàn, quyển sách trên đó bất ngờ rơi xuống.
Bộp!
"Thật là…"
Giang phu nhân cúi người nhặt quyển sách ấy lên, ở bên trong tự dưng lại rơi ra một tờ giấy. Vì tò mò, Giang phu nhân đã mở tờ giấy đó ra, bà ấy đã rất bất ngờ khi trên tờ giấy đó ghi "kết quả xét nghiệm ADN".
"Cái này là của con trai mình sao?"
Giang phu nhân tiếp tục lật đến trang cuối cùng, đến khi đọc được dòng chữ xác nhận quan hệ huyết thống thì bà ấy đã không tin nổi vào mắt mình. Giang phu nhân sốc đến mức làm rơi cả quyển sách lẫn tờ giấy xuống đất.
"Là sao chứ? Nếu Quân Hạo có con trai chẳng lẽ đó là…"
Cạch!
Đúng lúc đó, Giang Quân Hạo mở cửa phòng bước vào. Anh thấy mẹ mình ở trong phòng cùng với quyển sách anh đã kẹp tờ giấy xét nghiệm ADN đang nằm dưới đất liền vội vàng chạy đến. Anh hốt hoảng nhặt nó lên cất đi rồi lớn tiếng với mẹ mình:
"Sao mẹ lại tự ý vào phòng ngủ của con chứ?"
Giang phu nhân vội vàng giằng lấy tờ giấy xét nghiệm, bà ấy giơ nó lên rồi hỏi anh:
"Cái này là cái gì? Có phải Lạc Nhan đã sinh con cho con không?"
Giang Quân Hạo im lặng nhìn thái độ của mẹ mình và tờ giấy xét nghiệm. Bà ấy trước giờ không ưa Lạc Nhan, nếu biết cô có con với anh thì bà ấy sẽ thế nào?
"Con mau nói đi, sao mẹ hỏi mà không trả lời?"
"Đúng vậy! Con và Lạc Nhan đã có con trai, cô ấy mang thai từ bốn năm trước lúc con và cô ấy ly hôn." Giang Quân Hạo bỗng hạ giọng.
Giang phu nhân bất lực đưa tay che mặt thở dài, bà ấy không ngờ là mình đã có cháu trai bốn tuổi. Giang phu nhân bất giác cầm theo tờ giấy xét nghiệm ra khỏi phòng của Giang Quân Hạo, thấy vậy anh bèn giữ bà ấy lại và hỏi:
"Mẹ định đi đâu?"
"Đương nhiên là đi đón cháu của mẹ."
"Cái gì? Mẹ đừng có động vào con trai của con và Lạc Nhan."
Giang phu nhân giận dữ hất tay của Giang Quân Hạo ra khỏi người mình, bà ấy chỉ tay vào mặt anh rồi nói:
"Nó là máu mủ của nhà họ Giang, nó là con trai của con và cũng là cháu trai của mẹ. Mẹ sẽ không để máu mủ của mình lưu lạc bên ngoài đâu, nếu con không đưa nó về thì mẹ sẽ đưa nó về."