"Anh Ôn Tịch sao lại ở chỗ này?"
Hứa Tề Tư ngạc nhiên hỏi, hoàn toàn không ngờ được cả hai sẽ gặp nhau lúc này.
Nguyễn Ôn Tịch dường như cũng hoang mang:
"Quê anh ở đây, nhà anh vừa xuống máy bay lúc nãy. Em họ của chị dâu anh để quên đồ nên anh quay lại lấy dùm."
Hứa Tề Tư ngơ ngác mà chớp mắt vài cái, hình như còn chưa rõ:
"Quê anh ở trấn S à?"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, lại hỏi cậu: "Vậy còn tiểu Thất? Sao một mình em lại ở chỗ này?"
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn trả lời: "Nhà em quyết định đi du lịch, anh cả đề nghị đến trấn S. Thế là hôm nay cả nhà em tới đây, em vừa đi lạc nên định về khách sạn trước."
"Anh cả em đề nghị?" Nguyễn Ôn Tịch đuôi mày khẽ nhướng, rất nhanh liền hiểu rõ ngọn nguồn.
Nhà họ Nguyễn trước kia là danh gia vọng tộc ở trấn S, về sau mới dần chuyển hướng đến thành phố A, nhưng các trưởng bối càng về già sẽ càng muốn về chốn thân thuộc để dưỡng lão.
Bình thường nhà họ Nguyễn vẫn luôn khiêm tốn, bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ họ chỉ là một gia tộc bình thường, chỉ một số ít người trong vòng thế gia như Hứa Tề Hiền mới biết rõ sự tình.
Nguyễn Ôn Tịch không đề cập chuyện này với Hứa Tề Tư, sau khi biết nguyên nhân thì cười nói:
"Nếu đã trùng hợp gặp nhau, vậy tiểu Thất đi chung với anh luôn nhé? Đường ở đây khá phức tạp, tự mình đi rất dễ bị lạc, để anh đưa em tới khách sạn."
Lời đã nói đến như vậy, Hứa Tề Tư đương nhiên không thể từ chối, chỉ là có chút do dự.
Dù sao Nguyễn Ôn Tịch cũng là đi cùng người nhà, cậu còn chưa xây dựng tâm lý vững vàng để gặp mặt trưởng bối xa lạ đâu.
Nhìn ra do dự của cậu, Nguyễn Ôn Tịch trấn an nói:
"Mọi người đã về nhà hết rồi, anh chỉ đúng lúc muốn ra ngoài mua ít đồ nên mới tiện đường qua đây lấy đồ dùm em họ của chị dâu, chỉ có một mình anh thôi."
Nghe vậy Hứa Tề Tư mới hết băn khoăn, nhẹ nhàng gật đầu.
Nguyễn Ôn Tịch thấy vậy khẽ cười, rất tự nhiên duỗi tay cầm lấy hành lý trong tay Hứa Tề Tư.
Trong lòng Hứa Tề Tư vẫn còn chút biệt nữu, vội nói: "Em, em tự mình xách được."
"Khó mà nghe theo." Một tay Nguyễn Ôn Tịch ôm lấy bả vai Hứa Tề Tư, "Làm một người đủ tư cách để theo đuổi em, đương nhiên phải tinh tế chăm sóc từng chi tiết nhỏ rồi."
Nghe Nguyễn Ôn Tịch nhắc tới chuyện này, hai tai Hứa Tề Tư đỏ ửng lên, vẻ mặt lại càng trở nên xấu hổ mất tự nhiên.
"Chúng ta đi thôi, đi lấy đồ trước đã." Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu Hứa Tề Tư, một tay kéo vali, một tay dắt Hứa Tề Tư.
Hứa Tề Tư cảm nhận lòng bàn tay quen thuộc ấm áp và lực đạo nhẹ nhàng nắm lấy, vẫn không kìm được sự mất tự nhiên mà rút ra, nửa cúi thấp đầu đi theo Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, tìm chút đề tài trò chuyện với cậu:
"Nhà em dự định ở đây chơi bao lâu?"
Hứa Tề Tư thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi:
"Mùng bảy sẽ về."
Nguyễn Ôn Tịch thuận miệng đề nghị: "Thật trùng hợp, nhà anh cũng định mùng bảy sẽ về. Hay là chúng ta về cùng nhau luôn nhé?"
Hứa Tề Tư nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
Vốn dĩ theo dự định Nguyễn Ôn Tịch sẽ ghé nhà họ Hứa để đón Hứa Tề Tư, nhưng nếu cùng nhau từ trấn S trở về thẳng nhà mình thì sẽ tiện hơn.
Sau khi quyết định chuyện về, Nguyễn Ôn Tịch lại nói tiếp:
"Mỗi dịp năm mới, vào mùng một ở cổ trấn sẽ có hoạt động thả hoa đăng đặc sắc, nhìn còn náo nhiệt hơn ở thành phố A. Tiểu Thất có hứng thú không?"
Hứa Tề Tư thoáng rung rinh, nhưng vẫn nghĩ lại: "Em không biết mọi người có kế hoạch gì chưa, phải xem có thời gian không đã."
Nguyễn Ôn Tịch không cưỡng cầu: "Vậy anh sẽ gọi cho em sau. Không đi cùng cũng không sao, anh có biết vài hoạt động khác, nếu em ở đây bảy ngày mà không biết đi đâu thì đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi."
"Được." Hứa Tề Tư gật đầu, vẻ mặt đã thả lỏng hơn.
Nguyễn Ôn Tịch lại tiếp tục cùng cậu nói vài chuyện bình thường hằng ngày, sau khi lấy đồ xong thì cùng cậu tới bãi đỗ xe.
Trong bãi tấp nập xe tới lui, Hứa Tề Tư vẫn luôn tò mò đánh giá xung quanh, nhưng may mà lúc này đã bị Nguyễn Ôn Tịch nắm chặt lấy bàn tay nên mới không xảy ra chuyện đi lạc nữa.
Trong lúc tìm xe, Hứa Tề Tư cảm giác di động đang rung lên, móc ra thì phát hiện Hứa Tề Hiền đang gọi tới.
Cậu vội vàng bắt máy: "Anh cả?"
Âm thanh đầu dây bên kia có vẻ sốt ruột: "Tiểu Thất, hiện tại em đang ở đâu? Thực xin lỗi, anh sơ ý không chú ý em ở phía sau không theo kịp, bây giờ anh tới đón em."
"Không cần đâu anh cả." Hứa Tề Tư đáp, "Em vừa mới gặp anh Ôn Tịch ở sân bay, hiện tại đang ở bãi xe. Anh Ôn Tịch nói lát nữa sẽ đưa em về khách sạn."
Hứa Tề Hiền nghe vậy, dừng một lát mới nói: "Hai đứa nhanh như vậy đã gặp nhau?"
Hứa Tề Tư cuối cùng cũng phát hiện ra ngữ điệu kỳ quái của anh cả nhà mình, "nhanh như vậy....?"
"À, không có gì." Hứa Tề Hiền ở đầu dây bên kia vội vàng cho qua, "Nếu em gặp Nguyễn Ôn Tịch rồi thì anh sẽ đưa cả nhà về khách sạn trước chờ em. Em gần đến nơi thì nhắn cho anh, anh xuống đón em lên."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn theo bản năng đáp: "Vâng."
Xác nhận Hứa Tề Tư an toàn, Hứa Tề Hiền cũng không nói nhiều, rất nhanh liền cúp máy.
Lúc này, Hứa Tề Tư mới chú ý tới tin nhắn trong group gia đình. Vì mọi người trong nhà biết cậu không thích nói chuyện điện thoại nên chỉ còn cách liên tục gọi tên cậu trong group tin nhắn gia đình, phỏng chừng thấy thời gian qua lâu mà không thấy cậu trả lời nên mới luống cuống gọi điện thoại.
Hứa Tề Tư cảm thấy áy náy, trong lúc đợi Nguyễn Ôn Tịch cất hành lý vào cốp xe thì đứng một bên trả lời báo bình an cho mọi người.
[744: Thực xin lỗi, vừa nãy đang đi nên không nhìn thấy tin nhắn.]
[744: Hiện tại con và anh Ôn Tịch đang ở bãi đỗ xe, lát nữa sẽ về tới khách sạn.]
[Kỳ Kỳ: Anh hai không có chuyện gì là tốt rồi.]
[Kỳ Kỳ: Ở đây nhiều người hỗn tạp, lỡ anh hai không cẩn thận bị kẻ xấu bắt đi thì sao hic...]
[744: Anh đâu phải con nít.....]
[744: Cho dù không gặp anh Ôn Tịch thì anh cũng có thể tự mình về khách sạn được.]
[Kỳ Kỳ: À he he he.....]
[Kỳ Kỳ: Bạn cùng phòng với em bảo là theo chị họ về quê, không ngờ quê của cô ấy lại là trấn S.]
Hứa Tề Tư còn nhớ Hứa Tề Kỳ có nhắc em họ của chị dâu Nguyễn Ôn Tịch là bạn cùng phòng đại học với Hứa Tề Kỳ, hôm qua lúc bàn chuyến đi Hứa Tề Kỳ có nói qua có lẽ bạn cùng phòng của cô cũng sẽ đến trấn S.
Không ngờ thật sự lại trùng hợp đến vậy.
Hứa Tề Tư đang suy nghĩ một chút, trên đầu bỗng bị có một bàn tay phủ lên.
"Đứng ở đây nhắn tin cũng không sợ bị xe quẹt trúng sao?" Nguyễn Ôn Tịch bất đắc dĩ xoa đầu cậu nói, sau đó anh mở cửa bên ghế phụ, "Lên xe đi."
Hứa Tề Tư mới nghe lời cất điện thoại, vào xe chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Ôn Tịch đã vươn tay giúp cậu thắt dây an toàn cẩn thận.
Khoảng cách giữa hai người chợt rút ngắn, nhưng hình như vẫn duy trì một khoảng cách vừa vặn, mùi hương hoa cỏ quen thuộc từ tư khuếch tán xung quanh không gian nhỏ hẹp, dịu dàng bao lấy cậu.
Hứa Tề Tư không hiểu sao lại cảm thấy bối rối, tầm mắt mơ hồ không biết đặt ở đâu, cuối cùng dừng lại trên hàng mi của Nguyễn Ôn Tịch.
Trước đây cậu không để ý mấy, hiện tại nhìn gần thì phát hiện lông mi của Nguyễn Ôn Tịch thật là dài a.
Hứa Tề Tư thẩn thơ suy nghĩ, còn chưa kịp định hình thì tầm mắt đã đối diện với cặp mắt đen tuyền dịu dàng như nước kia.
Trong mắt ẩn ẩn vài ý cười ôn nhu, giống như tuyết mùa đông bị hòa tan dưới ánh mặt trời đầu xuân ấm áp.
"Em đang nhìn gì đó?"
Giọng nói khàn khàn của Nguyễn Ôn Tịch cũng mang tiếng cười khe khẽ, giống như đang trêu ghẹo.
Hứa Tề Tư giật mình vội vàng dời mắt, lỗ tai đỏ ửng vì xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Nhìn.....nhìn đôi mắt, đôi mắt của anh Ôn Tịch rất đẹp."
Chỉ là một lời khen đơn thuần, nhưng lại chọc trúng phần mềm mại nhất trong trái tim của Nguyễn Ôn Tịch.
Anh không nhịn được lại ấn đầu cậu xoa một phen: "Đôi mắt của tiểu Thất cũng rất đẹp,vừa thuần khiết vừa đáng yêu."
Tiếp, Nguyễn Ôn Tịch với ánh mắt đong đầy ý cười, bổ sung:
"Thực ra đã nhiều lần anh muốn trộm hôn em mấy cái, nhưng lại sợ hành động đường đột đó sẽ khiến em bị vấy bẩn mất."
Hứa Tề Tư bất thình lình bị chuyển đề tài đến chuyện này, gương mặt theo đó cũng nổi lên màu hồng nhạt, nửa ngày trời cũng không nói nên lời.
Nguyễn Ôn Tịch lại khẽ cười, không trêu cậu nữa:
"Được rồi không chọc em nữa, em cho anh địa chỉ của khách sạn, anh lái xe đưa em đến đó."
Hứa Tề Tư: "À."
Hứa Tề Tư còn chưa thoát khỏi cảm xúc ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp một câu rồi mở điện thoại gửi địa chỉ qua cho Nguyễn Ôn Tịch.
Cậu gửi địa chỉ xong, lại mở group gia đình lên, thấy mọi người đang thảo luận các hoạt động sắp tới ở trấn S.
Tin nhắn gần nhất là của Hứa Tề Kỳ.
[Kỳ Kỳ: Con vừa mới hỏi bạn cùng phòng xong, bạn ấy bảo ngày mai sẽ có lễ hội hoa đăng, con có thể cùng bạn ấy đi chơi được không...]
[Mama: Lễ hội hoa đăng? Được rồi, mấy đứa con còn trẻ thì cứ đi chơi thỏa thích, đi đi.]
[Kỳ Kỳ: Mẹ là nhứt!!!!]
[Kỳ Kỳ: *Ôm ôm]
Nhìn Hứa Tề Tư khai đao đầu tiên, Hứa Tề Tư cũng động tâm theo, bắt đầu gõ chữ.
[744: anh Ôn Tịch cũng có rủ con đi lễ hội hoa đăng, con muốn đi cùng anh Ôn Tịch.]
[Mama: Có bạn đi cùng là tốt, vừa hay có duyên như vậy, các con cứ đi chơi vui vẻ là được.]
[Mama: Vừa hay chừa lại thế giới riêng cho ta và ba các con / che miệng tủm tỉm/]
[Baba: Đều đi chơi đi, đừng đến quấy rầy ta và mẹ con.]
[Hiền:.]
[Kỳ Kỳ: Ha ha ha, ai kêu anh cả không dắt chị dâu tương lai về, bây giờ thiệt là cô đơn quá cô đơn a ~ ]
[Hiền: Chị dâu tương lai của em cũng cần ăn Tết với người thân chứ, còn chưa có đính hôn sao anh có thể mặt dày kêu em ấy về quê mình ăn Tết được....]
[Kỳ Kỳ: Anh cả không cần viện cớ ~]
[Kỳ Kỳ: Anh nhát thì có, không dám rủ chị dâu về lêu lêu ~]
Trong nhóm chat tiếp tục là màn đấu khẩu của hai anh em, không bao lâu chiến hỏa đã lan tới mông Hứa Tề Tư, cậu đành chọn đứng một phe với Hứa Tề Kỳ.
Có đồng minh, Hứa Tề Kỳ càng tự tin đắc ý.
Hứa Tề Tư nhìn hai người đấu khẩu, không nhịn được khóe môi khẽ cong.
Nguyễn Ôn Tịch đang cho xe dừng đèn đỏ, nghiêng đầu liền bắt gặp nụ còn vương bên khóe môi của Hứa Tề Tư, thuận miệng hỏi:
"Tiểu Thất đang xem gì mà vui đến thế?"
Hứa Tề Tư quay đầu đáp: "Đang xem anh cả và Kỳ Kỳ đấu khẩu."
Nói xong cậu lại nhớ tới ngọn nguồn của cuộc chiến, xoay đầu nói:
"Đúng rồi, vừa nãy bọn em đã bàn xong, buổi tối mùng một tự mỗi người sẽ tự do đi chơi."
Giọng Hứa Tề Tư có chút khe khẽ, nói xong câu đó liền im lặng, ngượng ngùng không dám nói câu tiếp theo.
Nguyễn Ôn Tịch nghe ra ý của cậu, tự nhiên nối tiếp câu sau:
"Vậy xem ra, từ bây giờ anh có thể bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cho buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta vào tối mai rồi?"
Lỗ tai Hứa Tề Tư lại lần nữa đỏ rực, nhưng không phản bác lại câu của Nguyễn Ôn Tịch, nhẹ nhàng gật đầu.
- ---------✿byhanako❀----------
Hứa Tề Tư ngạc nhiên hỏi, hoàn toàn không ngờ được cả hai sẽ gặp nhau lúc này.
Nguyễn Ôn Tịch dường như cũng hoang mang:
"Quê anh ở đây, nhà anh vừa xuống máy bay lúc nãy. Em họ của chị dâu anh để quên đồ nên anh quay lại lấy dùm."
Hứa Tề Tư ngơ ngác mà chớp mắt vài cái, hình như còn chưa rõ:
"Quê anh ở trấn S à?"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, lại hỏi cậu: "Vậy còn tiểu Thất? Sao một mình em lại ở chỗ này?"
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn trả lời: "Nhà em quyết định đi du lịch, anh cả đề nghị đến trấn S. Thế là hôm nay cả nhà em tới đây, em vừa đi lạc nên định về khách sạn trước."
"Anh cả em đề nghị?" Nguyễn Ôn Tịch đuôi mày khẽ nhướng, rất nhanh liền hiểu rõ ngọn nguồn.
Nhà họ Nguyễn trước kia là danh gia vọng tộc ở trấn S, về sau mới dần chuyển hướng đến thành phố A, nhưng các trưởng bối càng về già sẽ càng muốn về chốn thân thuộc để dưỡng lão.
Bình thường nhà họ Nguyễn vẫn luôn khiêm tốn, bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ họ chỉ là một gia tộc bình thường, chỉ một số ít người trong vòng thế gia như Hứa Tề Hiền mới biết rõ sự tình.
Nguyễn Ôn Tịch không đề cập chuyện này với Hứa Tề Tư, sau khi biết nguyên nhân thì cười nói:
"Nếu đã trùng hợp gặp nhau, vậy tiểu Thất đi chung với anh luôn nhé? Đường ở đây khá phức tạp, tự mình đi rất dễ bị lạc, để anh đưa em tới khách sạn."
Lời đã nói đến như vậy, Hứa Tề Tư đương nhiên không thể từ chối, chỉ là có chút do dự.
Dù sao Nguyễn Ôn Tịch cũng là đi cùng người nhà, cậu còn chưa xây dựng tâm lý vững vàng để gặp mặt trưởng bối xa lạ đâu.
Nhìn ra do dự của cậu, Nguyễn Ôn Tịch trấn an nói:
"Mọi người đã về nhà hết rồi, anh chỉ đúng lúc muốn ra ngoài mua ít đồ nên mới tiện đường qua đây lấy đồ dùm em họ của chị dâu, chỉ có một mình anh thôi."
Nghe vậy Hứa Tề Tư mới hết băn khoăn, nhẹ nhàng gật đầu.
Nguyễn Ôn Tịch thấy vậy khẽ cười, rất tự nhiên duỗi tay cầm lấy hành lý trong tay Hứa Tề Tư.
Trong lòng Hứa Tề Tư vẫn còn chút biệt nữu, vội nói: "Em, em tự mình xách được."
"Khó mà nghe theo." Một tay Nguyễn Ôn Tịch ôm lấy bả vai Hứa Tề Tư, "Làm một người đủ tư cách để theo đuổi em, đương nhiên phải tinh tế chăm sóc từng chi tiết nhỏ rồi."
Nghe Nguyễn Ôn Tịch nhắc tới chuyện này, hai tai Hứa Tề Tư đỏ ửng lên, vẻ mặt lại càng trở nên xấu hổ mất tự nhiên.
"Chúng ta đi thôi, đi lấy đồ trước đã." Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu Hứa Tề Tư, một tay kéo vali, một tay dắt Hứa Tề Tư.
Hứa Tề Tư cảm nhận lòng bàn tay quen thuộc ấm áp và lực đạo nhẹ nhàng nắm lấy, vẫn không kìm được sự mất tự nhiên mà rút ra, nửa cúi thấp đầu đi theo Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, tìm chút đề tài trò chuyện với cậu:
"Nhà em dự định ở đây chơi bao lâu?"
Hứa Tề Tư thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi:
"Mùng bảy sẽ về."
Nguyễn Ôn Tịch thuận miệng đề nghị: "Thật trùng hợp, nhà anh cũng định mùng bảy sẽ về. Hay là chúng ta về cùng nhau luôn nhé?"
Hứa Tề Tư nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
Vốn dĩ theo dự định Nguyễn Ôn Tịch sẽ ghé nhà họ Hứa để đón Hứa Tề Tư, nhưng nếu cùng nhau từ trấn S trở về thẳng nhà mình thì sẽ tiện hơn.
Sau khi quyết định chuyện về, Nguyễn Ôn Tịch lại nói tiếp:
"Mỗi dịp năm mới, vào mùng một ở cổ trấn sẽ có hoạt động thả hoa đăng đặc sắc, nhìn còn náo nhiệt hơn ở thành phố A. Tiểu Thất có hứng thú không?"
Hứa Tề Tư thoáng rung rinh, nhưng vẫn nghĩ lại: "Em không biết mọi người có kế hoạch gì chưa, phải xem có thời gian không đã."
Nguyễn Ôn Tịch không cưỡng cầu: "Vậy anh sẽ gọi cho em sau. Không đi cùng cũng không sao, anh có biết vài hoạt động khác, nếu em ở đây bảy ngày mà không biết đi đâu thì đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi."
"Được." Hứa Tề Tư gật đầu, vẻ mặt đã thả lỏng hơn.
Nguyễn Ôn Tịch lại tiếp tục cùng cậu nói vài chuyện bình thường hằng ngày, sau khi lấy đồ xong thì cùng cậu tới bãi đỗ xe.
Trong bãi tấp nập xe tới lui, Hứa Tề Tư vẫn luôn tò mò đánh giá xung quanh, nhưng may mà lúc này đã bị Nguyễn Ôn Tịch nắm chặt lấy bàn tay nên mới không xảy ra chuyện đi lạc nữa.
Trong lúc tìm xe, Hứa Tề Tư cảm giác di động đang rung lên, móc ra thì phát hiện Hứa Tề Hiền đang gọi tới.
Cậu vội vàng bắt máy: "Anh cả?"
Âm thanh đầu dây bên kia có vẻ sốt ruột: "Tiểu Thất, hiện tại em đang ở đâu? Thực xin lỗi, anh sơ ý không chú ý em ở phía sau không theo kịp, bây giờ anh tới đón em."
"Không cần đâu anh cả." Hứa Tề Tư đáp, "Em vừa mới gặp anh Ôn Tịch ở sân bay, hiện tại đang ở bãi xe. Anh Ôn Tịch nói lát nữa sẽ đưa em về khách sạn."
Hứa Tề Hiền nghe vậy, dừng một lát mới nói: "Hai đứa nhanh như vậy đã gặp nhau?"
Hứa Tề Tư cuối cùng cũng phát hiện ra ngữ điệu kỳ quái của anh cả nhà mình, "nhanh như vậy....?"
"À, không có gì." Hứa Tề Hiền ở đầu dây bên kia vội vàng cho qua, "Nếu em gặp Nguyễn Ôn Tịch rồi thì anh sẽ đưa cả nhà về khách sạn trước chờ em. Em gần đến nơi thì nhắn cho anh, anh xuống đón em lên."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn theo bản năng đáp: "Vâng."
Xác nhận Hứa Tề Tư an toàn, Hứa Tề Hiền cũng không nói nhiều, rất nhanh liền cúp máy.
Lúc này, Hứa Tề Tư mới chú ý tới tin nhắn trong group gia đình. Vì mọi người trong nhà biết cậu không thích nói chuyện điện thoại nên chỉ còn cách liên tục gọi tên cậu trong group tin nhắn gia đình, phỏng chừng thấy thời gian qua lâu mà không thấy cậu trả lời nên mới luống cuống gọi điện thoại.
Hứa Tề Tư cảm thấy áy náy, trong lúc đợi Nguyễn Ôn Tịch cất hành lý vào cốp xe thì đứng một bên trả lời báo bình an cho mọi người.
[744: Thực xin lỗi, vừa nãy đang đi nên không nhìn thấy tin nhắn.]
[744: Hiện tại con và anh Ôn Tịch đang ở bãi đỗ xe, lát nữa sẽ về tới khách sạn.]
[Kỳ Kỳ: Anh hai không có chuyện gì là tốt rồi.]
[Kỳ Kỳ: Ở đây nhiều người hỗn tạp, lỡ anh hai không cẩn thận bị kẻ xấu bắt đi thì sao hic...]
[744: Anh đâu phải con nít.....]
[744: Cho dù không gặp anh Ôn Tịch thì anh cũng có thể tự mình về khách sạn được.]
[Kỳ Kỳ: À he he he.....]
[Kỳ Kỳ: Bạn cùng phòng với em bảo là theo chị họ về quê, không ngờ quê của cô ấy lại là trấn S.]
Hứa Tề Tư còn nhớ Hứa Tề Kỳ có nhắc em họ của chị dâu Nguyễn Ôn Tịch là bạn cùng phòng đại học với Hứa Tề Kỳ, hôm qua lúc bàn chuyến đi Hứa Tề Kỳ có nói qua có lẽ bạn cùng phòng của cô cũng sẽ đến trấn S.
Không ngờ thật sự lại trùng hợp đến vậy.
Hứa Tề Tư đang suy nghĩ một chút, trên đầu bỗng bị có một bàn tay phủ lên.
"Đứng ở đây nhắn tin cũng không sợ bị xe quẹt trúng sao?" Nguyễn Ôn Tịch bất đắc dĩ xoa đầu cậu nói, sau đó anh mở cửa bên ghế phụ, "Lên xe đi."
Hứa Tề Tư mới nghe lời cất điện thoại, vào xe chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Ôn Tịch đã vươn tay giúp cậu thắt dây an toàn cẩn thận.
Khoảng cách giữa hai người chợt rút ngắn, nhưng hình như vẫn duy trì một khoảng cách vừa vặn, mùi hương hoa cỏ quen thuộc từ tư khuếch tán xung quanh không gian nhỏ hẹp, dịu dàng bao lấy cậu.
Hứa Tề Tư không hiểu sao lại cảm thấy bối rối, tầm mắt mơ hồ không biết đặt ở đâu, cuối cùng dừng lại trên hàng mi của Nguyễn Ôn Tịch.
Trước đây cậu không để ý mấy, hiện tại nhìn gần thì phát hiện lông mi của Nguyễn Ôn Tịch thật là dài a.
Hứa Tề Tư thẩn thơ suy nghĩ, còn chưa kịp định hình thì tầm mắt đã đối diện với cặp mắt đen tuyền dịu dàng như nước kia.
Trong mắt ẩn ẩn vài ý cười ôn nhu, giống như tuyết mùa đông bị hòa tan dưới ánh mặt trời đầu xuân ấm áp.
"Em đang nhìn gì đó?"
Giọng nói khàn khàn của Nguyễn Ôn Tịch cũng mang tiếng cười khe khẽ, giống như đang trêu ghẹo.
Hứa Tề Tư giật mình vội vàng dời mắt, lỗ tai đỏ ửng vì xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Nhìn.....nhìn đôi mắt, đôi mắt của anh Ôn Tịch rất đẹp."
Chỉ là một lời khen đơn thuần, nhưng lại chọc trúng phần mềm mại nhất trong trái tim của Nguyễn Ôn Tịch.
Anh không nhịn được lại ấn đầu cậu xoa một phen: "Đôi mắt của tiểu Thất cũng rất đẹp,vừa thuần khiết vừa đáng yêu."
Tiếp, Nguyễn Ôn Tịch với ánh mắt đong đầy ý cười, bổ sung:
"Thực ra đã nhiều lần anh muốn trộm hôn em mấy cái, nhưng lại sợ hành động đường đột đó sẽ khiến em bị vấy bẩn mất."
Hứa Tề Tư bất thình lình bị chuyển đề tài đến chuyện này, gương mặt theo đó cũng nổi lên màu hồng nhạt, nửa ngày trời cũng không nói nên lời.
Nguyễn Ôn Tịch lại khẽ cười, không trêu cậu nữa:
"Được rồi không chọc em nữa, em cho anh địa chỉ của khách sạn, anh lái xe đưa em đến đó."
Hứa Tề Tư: "À."
Hứa Tề Tư còn chưa thoát khỏi cảm xúc ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp một câu rồi mở điện thoại gửi địa chỉ qua cho Nguyễn Ôn Tịch.
Cậu gửi địa chỉ xong, lại mở group gia đình lên, thấy mọi người đang thảo luận các hoạt động sắp tới ở trấn S.
Tin nhắn gần nhất là của Hứa Tề Kỳ.
[Kỳ Kỳ: Con vừa mới hỏi bạn cùng phòng xong, bạn ấy bảo ngày mai sẽ có lễ hội hoa đăng, con có thể cùng bạn ấy đi chơi được không...]
[Mama: Lễ hội hoa đăng? Được rồi, mấy đứa con còn trẻ thì cứ đi chơi thỏa thích, đi đi.]
[Kỳ Kỳ: Mẹ là nhứt!!!!]
[Kỳ Kỳ: *Ôm ôm]
Nhìn Hứa Tề Tư khai đao đầu tiên, Hứa Tề Tư cũng động tâm theo, bắt đầu gõ chữ.
[744: anh Ôn Tịch cũng có rủ con đi lễ hội hoa đăng, con muốn đi cùng anh Ôn Tịch.]
[Mama: Có bạn đi cùng là tốt, vừa hay có duyên như vậy, các con cứ đi chơi vui vẻ là được.]
[Mama: Vừa hay chừa lại thế giới riêng cho ta và ba các con / che miệng tủm tỉm/]
[Baba: Đều đi chơi đi, đừng đến quấy rầy ta và mẹ con.]
[Hiền:.]
[Kỳ Kỳ: Ha ha ha, ai kêu anh cả không dắt chị dâu tương lai về, bây giờ thiệt là cô đơn quá cô đơn a ~ ]
[Hiền: Chị dâu tương lai của em cũng cần ăn Tết với người thân chứ, còn chưa có đính hôn sao anh có thể mặt dày kêu em ấy về quê mình ăn Tết được....]
[Kỳ Kỳ: Anh cả không cần viện cớ ~]
[Kỳ Kỳ: Anh nhát thì có, không dám rủ chị dâu về lêu lêu ~]
Trong nhóm chat tiếp tục là màn đấu khẩu của hai anh em, không bao lâu chiến hỏa đã lan tới mông Hứa Tề Tư, cậu đành chọn đứng một phe với Hứa Tề Kỳ.
Có đồng minh, Hứa Tề Kỳ càng tự tin đắc ý.
Hứa Tề Tư nhìn hai người đấu khẩu, không nhịn được khóe môi khẽ cong.
Nguyễn Ôn Tịch đang cho xe dừng đèn đỏ, nghiêng đầu liền bắt gặp nụ còn vương bên khóe môi của Hứa Tề Tư, thuận miệng hỏi:
"Tiểu Thất đang xem gì mà vui đến thế?"
Hứa Tề Tư quay đầu đáp: "Đang xem anh cả và Kỳ Kỳ đấu khẩu."
Nói xong cậu lại nhớ tới ngọn nguồn của cuộc chiến, xoay đầu nói:
"Đúng rồi, vừa nãy bọn em đã bàn xong, buổi tối mùng một tự mỗi người sẽ tự do đi chơi."
Giọng Hứa Tề Tư có chút khe khẽ, nói xong câu đó liền im lặng, ngượng ngùng không dám nói câu tiếp theo.
Nguyễn Ôn Tịch nghe ra ý của cậu, tự nhiên nối tiếp câu sau:
"Vậy xem ra, từ bây giờ anh có thể bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cho buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta vào tối mai rồi?"
Lỗ tai Hứa Tề Tư lại lần nữa đỏ rực, nhưng không phản bác lại câu của Nguyễn Ôn Tịch, nhẹ nhàng gật đầu.
- ---------✿byhanako❀----------