Dưới ánh đèn, bầu không khí mập mờ quyến rũ bao phủ toàn bộ căn phòng.
Cho dù cậu có ngốc cách mấy thì cũng có thể nhận ra mục đích của căn phòng này là gì.
"Cái này, này.....có phải chị Thiến đã dẫn chúng ta vào nhầm phòng rồi không?"
Hứa Tề Tư mặt đỏ bừng, nói chuyện có chút lắp bắp giống như bé thỏ con hoảng sợ, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Nguyễn Ôn Tịch cũng không ngờ Lâm Khả Thiến trực tiếp chơi lớn như vậy, anh nói với cậu rằng mình đi gọi điện thoại cho Lâm Khả Thiến.
Hứa Tề Tư không dám tùy tiện đi lung tung, ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ anh, không bao lâu thì thấy Nguyễn Ôn Tịch trở lại.
"Tiểu Thiến bên kia nói chỉ còn sót lại phòng này." Nguyễn Ôn Tịch vẻ mặt xin lỗi nói.
"Nếu em không thích, bọn họ nói có thể gọi người đến đổi một cái giường bình thường khác, gương trên trần nhà cũng có thể lấy mành che lại, còn mấy thứ linh tinh kia......"
Nguyễn Ôn Tịch dừng lại một chút mới nói tiếp: "Thu hồi lại là được."
Vừa rồi mới hỏi qua Lâm Khả Thiến, Nguyễn Ôn Tịch mới biết rằng cô ấy đã hiểu lầm năng lực của mình, Lâm Khả Thiến tưởng bọn họ đang trong giai đoạn mập mờ chỉ còn cách một tầng giấy mỏng cho nên mới tạo không khí để thúc đẩy.
Nhưng chắc chắn Lâm Khả Thiến không ngờ trong thời gian hai tháng, tiến triển lớn nhất của anh đó chính là được thăng cấp từ 'người xa lạ' thành 'bạn tốt' mà thôi.
Lâm Khả Thiến nghe anh nói xong, chỉ kém mà trắng trợn hỏi 'có phải anh không được hay không?'.
Nguyễn Ôn Tịch không trả lời khiến cô càng hoang mang hơn, Lâm Khả Thiến cũng biết mình hố rồi, không dám tự làm bậy nữa.
Hứa Tề Tư không biết nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, nghe Nguyễn Ôn Tịch nói xong thì đáp:
"Gương che lại là được rồi, còn đổi giường thì....phiền phức quá, sắp xếp lại một chút cũng có thể nằm."
Nguyễn Ôn Tịch tất nhiên nghe theo Hứa Tề Tư an bài, rất nhanh liền thu dọn đống đồ kỳ quái ở đầu giường.
Thành phố B cách một đoạn khá xa thành phố A, bọn họ ăn cơm trưa xong mới xuất phát, tới nơi đã hơn 4 giờ chiều rồi.
Chờ hai người thu dọn xong, vừa đúng lúc đến giờ cơm tối.
So với thành phố A thì sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Mạc đã dời hết về thành phố B, thế nên chiếm vị trí hàng top ở thành phố B.
Mạc Nghiêm Tường hằng ngày đều ở thành phố A là vì Lâm Khả Thiến đã quen sống ở đó.
Hiếm có dịp Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch cùng nhau đến đây, Mạc Nghiêm Tường và Lâm Khả Thiến đã làm một buổi tiệc tẩy trần thịnh soạn để tiếp đãi.
Hứa Tề Tư đi theo Nguyễn Ôn Tịch đến nhà hàng trên tầng cao.
Nhà hàng lấy bối cảnh chủ đạo là 'Trên những tầng mây', nằm ở tầng cao nhất của khách sạn, cũng là nhà hàng cao nhất thành phố B.
Bên trong nhà hàng được trang trí lịch sự tao nhã, bốn phía xung quanh là cửa kính trong suốt, có thể nhìn quan sát toàn bộ quan cảnh thành phố B. Đồng thời cũng có thể nhìn thấy 'khu vườn giữa trời' được xây dựng phía ở phần chìa ra bên ngoài của khách sạn.
Nói tóm lại, nơi này quả thực là một địa điểm sang trọng và lịch sự để có mời khách khứa quan trọng.
Giờ này có thể coi là khá sớm, bên trong nhà hàng không có quá nhiều người. Mạc Nghiêm Tường và Lâm Khả Thiến chọn một bàn khá khuất, đảm bảo sẽ không có nhiều người để ý.
"Tiểu Thất! Bên này!"
Lâm Khả Thiến vừa thấy bọn họ bước ra thang máy liền nhiệt tình vẫy.
Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch đi về hướng Lâm Khả Thiến vẫy.
"Chị Thiến." Hứa Tề Tư ngoan ngoãn chào hỏi, nhìn về phía Mạc Nghiêm Tường do dự nhưng cũng nhỏ giọng chào hỏi: "Anh Nghiêm Tường."
Tuy số lần cậu gặp Mạc Nghiêm Tường rất ít, nhưng mỗi lần gặp cậu chỉ trò chuyện với Lâm Khả Thiến về tiểu Bạch và tiểu Hoa, nên đối với Mạc Nghiêm Tường vẫn còn khá la xạ.
Cậu vẫn còn nhớ Mạc Nghiêm Tường kêu cậu cần không xưng hô quá xa lạ, chỉ cần thuận miệng gọi là được, không cần quản thích hợp hay không thích hợp.
Mạc Nghiêm Tường cũng nhìn ra sự do dự, nhẹ nhàng đáp lại: "Chào tiểu Thất."
Thái độ hòa nhã lịch sự khiến Hứa Tề Tư thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng hồi hộp như vừa nãy nữa.
Chào hỏi qua lại đơn giản kết thúc, bốn người cùng nhau ngồi xuống gọi món.
Có hai cuốn menu, chia ra Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch một cuốn, Lâm Khả Thiến và Mạc Nghiêm Tường một cuốn.
Trong menu, nhà hàng này kết hợp đồ ăn cả Trung và Tây nên muốn ăn đồ Trung hay Tây đều có thể gọi.
Có điều trên menu đặt tên món ăn có chút khó hiểu, cậu giao hết trọng trách chọn món cho Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch cầm bút chì, dựa trên khẩu vị của Hứa Tề Tư mà khoanh vào từng món, rồi mới đưa menu cho phục vụ.
Tuy nói là tiệc bốn người nhưng Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch chuộng khẩu vị món Trung, còn Lâm Khả Thiến và Mạc Nghiêm Tường yêu thích món Tây hơn. Thế nên bốn người hai cặp chọn hai kiểu ăn khác nhau, chỉ có điều bọn họ ngồi chung một cái bàn tạo thành bữa tiệc tẩy trần.
Nhưng không vì thế mà giữa bọn họ sinh ra cảm giác khác biệt ngượng ngùng, mọi người ai cũng ngầm hiểu ăn ý chọn một phương thức ăn thoái mái nhất có thể.
Sau gọi đồ ăn xong, Lâm Khả Thiến lại khơi mào một ít đề tài hưng phấn tìm Hứa Tề Tư trò chuyện, phần lớn đều là những chuyện liên quan tới tiểu Bạch và tiểu Hoa.
Đề tài liên quan tới động vật nhỏ, Hứa Tề Tư có phần linh hoạt hơn bình thường, không bao lâu thì thả lỏng thỏai mái, cả hai vui vẻ trò chuyện với nhau, bỏ quên hai người đàn ông ra phía sau.
Nguyễn Ôn Tịch thấy Hứa Tề Tư cười vui như vậy, cũng tự hiểu không đến quấy rầy cậu, chỉ ngồi ngắm với ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Mạc Nghiêm Tường thấy mà ê răng.
Hắn một tay chống cằm, một tay gõ bàn ý muốn Nguyễn Ôn Tịch nhìn điện thoại đi.
Nguyễn Ôn Tịch miễn cưỡng dời tầm mắt, nhướng mày liếc nhìn Mạc Nghiêm Tường, ý nói 'Tốt nhất là cậu có chuyện gấp, bằng không vô cớ quấy rầy tôi ngắm vợ tôi xem, hừ'.
Mạc Nghiêm Tường không chỉ ê răng mà bây giờ trực tiếp bị đau răng rồi, dứt khoác nhắm mắt làm ngơ, cúi đầu gõ chữ nhắn.
[Mạc Nghiêm Tường: Nghe Thiến Thiến nói, cậu còn chưa bắt lấy trái tim của người ta?]
Nguyễn Ôn Tịch cúi đầu đọc tin nhắn, không nhanh không chậm gõ chữ đáp.
[Nguyễn: Ừ, không gấp.]
[Mạc Nghiêm Tường: Cậu đã đợi bốn năm, nay còn chờ nữa?]
[Mạc Nghiêm Tường: Trước giờ cậu không phải đều là kiểu người bí quá hóa liều à?]
[Nguyễn: Trước kia bí quá hóa liều là vì cho dù có thất bại thì tôi cũng có thể nắm chắc.]
[Nguyễn: Nhưng tiểu Thất thì không giống.]
[Nguyễn: Nếu thất bại thì ngay cả vợ cũng không còn.]
[Mạc Nghiêm Tường: Không ngờ cậu vậy mà thâm tình gớm.]
[Mạc Nghiêm Tường: Tôi còn tưởng trong mắt cậu chỉ có lợi ích công ty thôi.]
[Nguyễn: Trước kia đúng thật là vậy.]
[Nguyễn: Gặp được tiểu Thất thì về sau đã khác.]
[Mạc Nghiêm Tường: Ồ......]
[Mạc Nghiêm Tường: Ừ, như vậy cũng tốt, ít nhất bây giờ cậu cũng có chút giống con người.]
[Mạc Nghiêm Tường: Không biết trước đây làm sao mà cậu có thể giữ được nụ cười giả tạo cả ngày hay vậy?]
[Nguyễn: Một khi đã quen thì không gì là không thể.]
[Mạc Nghiêm Tường: Hừ, ai có thể nghĩ đến một hoàng tử dương cầm dịu dàng nhưng sau lớp mặt nạ là một con người vô tình lạnh lùng chứ.]
[Mạc Nghiêm Tường: Cậu có khiếu như vậy không đi làm diễn viên cũng uổng.]
[Mạc Nghiêm Tường: Cậu nói đi, có phải cậu thấy tiểu Thất và cậu trước đi rất giống nhau?]
Nguyễn Ôn Tịch nhìn Mạc Nghiêm Tường gửi những dòng này, rồi lại nghiêng mắt nhìn thoáng về hướng của Hứa Tề Tư.
Không biết có phải là do đang nói tới khúc hấp dẫn hay không, trong ánh mắt Hứa Tề Tư lấp lánh ánh sáng, ngập tràn cảm giác sinh động, nhưng lại không che lấp được vẻ thẹn thùng khi đối diện với người khác.
Nguyễn Ôn Tịch nhớ lại hồi ức khi lần đầu tiên gặp Hứa Tề Tư.
Tuy cũng là buổi lễ trưởng thành đó, nhưng lại không phải là đêm trăng ở đình nghỉ mát, mà là cái chạm mặt vào buổi chiều ở hoa viên.
Khi đó anh vừa mới vào Hứa gia ít phút, Hứa Tề Tư vừa lúc từ nơi khác đang vội vàng trở về.
Nhìn em ấy mặc bộ lễ phục vừa vặn đẹp như tiểu vương tử, nhưng cả người lại ở trong trạng thái trầm mặc, yên lặng đi theo phía sau Hứa Tề Hiền, khuôn mặt vô cảm, nhìn kỹ mới có thể phát hiện sự lo lắng và bất an bên trong.
Đó là lần đầu tiên Hứa Tề Tư lấy tư cách là nhị thiếu gia nhà họ Hứa chính thức lộ diện trong vòng con cháu thế gia.
Nhưng rất nhanh, bởi vì muốn chiêu đãi khách mà Hứa Tề Hiền rời đi trước. Không có người quen thuộc bên cạnh, vẻ điềm tĩnh của vị tiểu thiếu gia hoàn toàn sụp đổ, em ấy như một con nai con lạc giữa bầy sói, không chỗ trốn, cũng không thể chạy.
Nhưng cuối cùng tiểu thiếu gia cũng lấy hết can đảm, cúi đầu bước nhanh ra khỏi sảnh lớn, tựa hồ muốn mau chóng trở về chốn quen thuộc của mình.
Trong quá trình đó, vị tiểu thiếu gia bối rối đến nỗi đụng vào Nguyễn Ôn Tịch, người cố tình không né khi tiểu thiếu gia lao tới.
Tiểu thiếu gia ấy vội vàng nói lời xin lỗi, giọng nói non nớt mềm yếu, nếu không để ý sẽ không nghe rõ.
Em ấy không dừng lại quá lâu, nói lời xin lỗi xong liền cúi đầu vội vàng đi về hướng chủ viện của mình, nhân lúc không có người hầu liền trốn lên lầu hai.
Cũng bởi vì va phải nhau nên Nguyễn Ôn Tịch nhớ rất rõ quần áo trên người cậu. Buổi tối ở đình hóng gió, chỉ cần một cái liếc mắt là anh đã nhận ra người đeo mặt nạ đó chính là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay.
Buổi chiều bắt gặp vị tiểu thiếu gia ấy hoảng sợ và bất an khi ở một mình khiến Nguyễn Ôn Tịch không khỏi nhớ tới bản thân khi còn nhỏ cũng có đoạn thời gian giống như vậy.
Vậy nên bỗng nhiên anh nổi lên một ý nghĩ muốn trêu thỏ con dễ bị bắt nạt này, thử xem có phải cậu nhóc ấy sẽ giật mình hoảng sợ rồi bỏ chạy giống như hồi chiều hay không?
Nhưng kết quả lại ngoài dự kiến của anh, thỏ con nhút nhát tự cho là mình đã mang mặt nạ không ai nhận ra, thản nhiên bộc lộ bản tính ngây thơ đơn thuần của mình với người lạ.
Dưới đêm trăng, nụ cười khẽ trên gương mặt ấy tựa như đóa quỳnh hoa nở rộ động lòng người, sạch sẽ không chút tì vết.
Đây là dáng vẻ khác hoàn toàn so với mình khi còn nhỏ.
Khi đó anh vừa nhút nhát lại tự ti, nhưng vì muốn sống nên anh bắt buộc phải đeo lên chiếc mặt nạ giả dối cho bản thân, trải qua một cuộc sống thống khổ tận cùng.
Anh cực kỳ thành thạo cách nhìn mặt đoán ý, ngay cả khi được nhà họ Nguyễn tìm về, anh cũng chưa từng thả lỏng sự cảnh giác và hoài nghi. Nguyễn Ôn Tịch luôn dùng tâm tư đầy ác cảm của mình phỏng đoán mục đích của người khác, ngụy trang bằng dáng vẻ nhút nhát khiến người khác thả lỏng cảnh giác đối với mình.
Mãi đến sau này khi xác nhận nhà họ Nguyễn là thật lòng đối xử tốt với mình, muốn dùng hết khả năng để bồi thường cho quãng thời gian thất lạc nên anh mới dần thu lại lớp mặt nạ nhút nhát tự ti mà thay vào đó là một chiếc mặt nạ dịu dàng xa cách.
Thế nên nụ cười của Hứa Tề Tư đã đánh thẳng vào tim anh.
Nguyễn Ôn Tịch tưởng rằng Hứa Tề Tư với mình vốn là cùng loại người, nhưng đêm ấy anh biết mình đã sai rồi.
So với Hứa Tề Tư thuần khiết trong trẻo thì anh chính là kẻ ti tiện dơ bẩn gấp vạn lần.
Cũng từ ánh mắt ấy, Nguyễn Ôn Tịch bỗng nhiên rất muốn đem nụ cười sạch sẽ ấy chiếm làm của riêng mình, muốn giữ em ấy ở bên cạnh mình.
Bởi vì từng trải nên Nguyễn Ôn Tịch nhận ra, người có thể lộ ra nụ cười sạch sẽ đơn thuần như vậy không nên sống trong lớp vỏ bọc của chính mình.
Em ấy phải nên là một người tràn đầy sức sống và tỏa sáng hơn nữa.
- ---------✿byhanako❀----------