Khu vực phía trước lâu đài là các gian hàng buôn bán, phía bên trong có một số hạng mục dành cho trẻ con chơi đùa. Xuyên qua lâu đài, phía sau mới chính là nơi náo nhiệt nhất công viên giải trí.
Ở đây có đủ loại trò chơi giải trí khác nhau, bởi vì thời gian còn sớm nên có một số trò chơi còn chưa có người, nhưng đợi chốc nữa chắc chắn sẽ rất nhộn nhịp.
Hứa Tề Tư đứng tại chỗ ngước nhìn xung quanh không biết nên đi đâu trước, đành quay đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch hỏi: "Tiểu Thất có trò nào muốn chơi không? Ví dụ như tàu lượn siêu tốc, nhà ma hay gì đó? Nếu em không thích trò chơi nào, chúng ta sẽ không đi."
Hứa Tề Tư suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tôi cái gì cũng được......trừ nhà ma ra."
Cậu rũ mi mắt, nhỏ giọng bổ sung: "Tôi, tôi không dám vào nhà ma."
Nguyễn Ôn Tịch thấy thế thuận miệng hỏi: "Tiểu Thất sợ bầu không khí âm u sao?"
"Có nhiều nguyên nhân....." Hứa Tề Tư trả lời qua loa, không muốn nói cụ thể.
Nguyễn Ôn Tịch tự giác không hỏi thêm, cười trả lời: "Vậy được, chúng ta không đi nhà ma. Hiện tại chưa đông lắm, chúng ta có thể bắt đầu từ những trò phổ biến nhất, nhưng mà......em xác định mình có thể chơi thật sao? Không cần miễn cưỡng bản thân."
Đặc trưng ở công viên giải trí chính là những trò chơi mạo hiểm khá kích thích như tàu lượn siêu tốc, tàu vượt thác, thuyền hải tặc,..... nhưng thoại nhìn nó không hề hợp với người an tĩnh như Hứa Tề Tư.
Tính tình Hứa Tề Tư thành thật, nghe Nguyễn Ôn Tịch hỏi như vậy, khó xử nói: "Kỳ thực tôi cũng không biết......Trước kia tôi chưa từng thử qua."
Sau khi Hứa Tề Kỳ vào tiểu học, đều đặn cách vài năm, một nhà năm người bọn họ sẽ đi công viên giải trí.
Khi đó Hứa Tề Kỳ còn nhỏ không được chơi mấy trò mạo hiểm, còn ba mẹ và Hứa Tề Hiền thì lại không có hứng thú. Vậy nên mỗi khi cậu bị hỏi có muốn chơi gì hay không, cậu sẽ ngoan ngoãn mà lắc đầu, không muốn bởi vì một mình chơi mà bắt cả nhà phải chờ đợi.
Sau này Hứa Tề Kỳ lớn hơn một chút, nổi hứng thú muốn thử đủ thứ nên kéo Hứa Tề Hiền chơi cùng, còn Hứa Tề Tư luôn bị mặc định là không thích nên mỗi lẫn đều đứng chờ cùng ba mẹ Hứa. Vì thế mới nói, mặc dù đã đến công viên giải trí rất nhiều lần nhưng Hứa Tề Tư chân chính chưa từng được chơi qua bất kỳ trò chơi nào trong đây.
Nghe cậu nói, Nguyễn Ôn Tịch kinh ngạc trong giây lát mới hiểu ra nguyên do.
Anh cười dịu dàng hỏi: "Vậy tiểu Thất có muốn thử không? Nói không chừng sẽ là một loại trải nghiệm mới đó?"
Hứa Tề Tư gật đầu, vốn dĩ định nói 'sao cũng được' nhưng lời đến bên miệng lại ngập ngừng, thành thật trả lời: "Tôi muốn thử."
Sau khi xác nhận Hứa Tề Tư không phải đang miễn cưỡng bản thân, Nguyễn Ôn Tịch mới dắt cậu tới trò chơi gần họ nhất và cũng là trò chơi kinh điển nhất ở đây: Tàu lượn siêu tốc.
Mặc dù công viên chỉ mới vừa mở cửa nhưng khu tàu lượn siêu tốc đã có lượt khách đầu tiên đang chơi.
Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch cùng đứng xếp hàng, trong lúc chờ Hứa Tề Tư nghe được liên tiếp vài tiếng thét chói tai truyền tới, cậu ngẩng đầu nhìn về phía khúc co.
"Em thấy sợ sao?" Nguyễn Ôn Tịch đột nhiên hỏi.
Hứa Tề Tư lắc đầu: "Không có, chỉ là có chút hồi hộp."
Cậu đã xem qua không ít video miêu tả về tàu lượn siêu tốc, hiện tại rốt cuộc cũng được tự mình trải nghiệm, so với việc sợ hãi thì cậu lại càng chờ mong và hồi hộp hơn.
Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu Hứa Tề Tư, không nói thêm gì.
Thời gian một lượt chơi không lâu lắm, rất nhanh liền tới lượt Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch thấy đây là lần đầu Hứa Tề Tư chơi trò này, đặc biệt chọn vị trí ở giữa thân tàu, ngồi song song với cậu.
Tàu lượn không trang bị quá phức tạp, Hứa Tề Tư ngồi xuống được nhân viên chuẩn bị xong, hít một hơi thật sâu.
Nguyễn Ôn Tịch thấy động tác của Hứa Tề Tư, đưa tay về phía cậu: "Nếu tiểu Thất sợ thì có thể nắm lấy tay anh."
Hứa Tề Tư do dự, nhưng vẫn vươn tay mình ra đặt vào lòng bàn tay của anh.
Lòng bàn tay của Nguyễn Ôn Tịch rất ấm áp, sau khi tay cậu đặt lên thì nhẹ nhàng bao lấy, từng ngón tay luồn qua khe hở, đan vào nhau.
Là một người làm âm nhạc, tay của Nguyễn Ôn Tịch rất đẹp, từng khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng nõn thon dài, trông còn đẹp hơn Hứa Tề Tư rất nhiều.
Hứa Tề Tư chưa kịp hồi thần, âm thanh của nhân viên công tác nhắc nhở tàu lượn siêu tốc chuẩn bị bắt đầu.
Cậu vội vàng thu lại suy nghĩ, không khỏi siết chặt bàn tay.
Trong số hàng loạt công viên giải trí thì trò tàu lượn siêu tốc ở đây là nổi tiếng nhất, không chỉ cao mà tốc độ thả cũng rất nhanh, còn có những khúc quanh co uốn lượn hiểm hóc.
Sau khi tàu lượn bắt đầu chầm chậm di chuyển, Hứa Tề Tư cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác không trọng lực khi tàu lao xuống.
Tiếng gió, tiếng thét chói tai và tiếng bánh xe cọ xát với đường ray, từng âm thanh khác nhau cứ không ngừng văng vẳng bên tai Hứa Tề Tư.
Ttrước mặt là bầu trời xanh mây trắng, chỉ trong giây lát ngắn ngủi trước khi tàu rơi xuống, cậu đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của công viên giải trí.
Hứa Tề Tư cảm giác linh hồn của mình lần lượt bị hút ra khỏi cơ thể, nhưng mỗi lần như vậy đều có một bàn tay ấm áp kéo trở lại.
Cảm giác như mọi thứ trước mắt đều là hư ảo, chỉ có sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới nói cho cậu biết đây là sự thật.
Loại cảm giác này thật sự rất kì lạ, nhưng cũng không chán ghét.
Một lượt chơi trôi qua rất nhanh, chẳng biết khi nào tốc độ đã chậm lại, tàu lượn đã gần tới điểm cuối.
Âm thanh thông báo của nhân viên đã vang lên, hết thảy đều trở lại thực tại.
Nguyễn Ôn Tịch buông lỏng bàn tay, chờ nhân viên công tác hỗ trợ cởi bỏ đai an toàn, sau đó cùng Hứa Tề Tư đi tới lối ra.
Trên đường đi, Nguyễn Ôn Tịch nhìn Hứa Tề Tư hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Hứa Tề Tư dứt khoát đáp: "Chơi vui! Tôi muốn chơi nữa!"
Cậu ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Nguyễn Ôn Tịch, trong mắt lấp lánh ánh sáng hiếm hoi, rực rỡ tựa như những vì sao nhỏ trên bầu trời đen.
Nguyễn Ôn Tịch bị sự rực rỡ này làm cho thất thần, chợt nhoẻn miệng cười: "Thật mừng vì tiểu Thất có thể chơi vui như vậy. Anh còn tưởng em sẽ không thích ứng với loại hoạt động như này."
Hứa Tề Tư vẫn còn cảm giác phấn khích khi ngồi tàu lượn siêu tốc, hiếm khi chủ động xin: "Chúng ta có thể chơi thêm một lần nữa có được không?"
Nguyễn Ôn Tịch vốn không muốn từ chối, nhưng suy xét đến thời gian và những hạng mục khác, anh đề nghị nói: "Em có muốn thử chơi con quay siêu tốc không? Nó cũng giống như tàu lượn siêu tốc. Trước đây em nói chưa từng chơi thử, hiện tại mình chơi qua hết một lượt các trò chơi rồi quay trở lại đây sau. Tiểu Thất cảm thấy như thế nào?"
Nghe Nguyễn Ôn Tịch nói trò con quay siêu tốc cũng giống như tàu lượn, Hứa Tề Tư lập tức gật đầu, biểu cảm vẫn an tĩnh nhưng giọng nói hăng hái lại tương phản: "Vâng!"
Nguyễn Ôn Tịch không nhịn được, duỗi tay xoa đầu cậu một phen, rồi dắt cậu tiếp tục đi tới hạng mục tiếp theo.
Sau đó toàn bộ buổi sáng Hứa Tề Tư đã chơi hết tất cả các hạng mục kích thích, thậm chí còn chạy về chơi lại trò tàu lượn siêu tốc và con quay siêu tốc thêm một lần, tâm trạng rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu.
Tới giữa trưa, Nguyễn Ôn Tịch nhìn thời gian, nhắc nhở: "Sắp giờ ăn trưa rồi, chúng ta tới nhà hàng của Triệu gia dùng cơm thôi."
Hứa Tề Tư chơi chưa đã thèm: "Nhưng mà tôi còn chưa đói bụng."
Nguyễn Ôn Tịch có cảm giác cái trò tàu lượn siêu tốc hình như đã mở chốt cho cánh cửa nào đó của Hứa Tề Tư.
Tuy anh rất vui khi thấy Hứa Tề Tư hoạt bát như vậy, nhưng vì sức khỏe của em ấy, anh lựa chọn cách cứng rắn như cũ: "Không được, em đói bụng, cùng anh đi ăn cơm thôi."
Hứa Tề Tư chỉ đành tiếc nuối từ bỏ, thuận miệng đáp một câu: "Được rồi, tôi đói bụng."
Nguyễn Ôn Tịch bị cậu chọc cười, bất đắc dĩ cười, nắn tai mèo trên mũ của cậu, hai người cùng đi tới nhà ăn.
- ---------✿byhanako❀-----------