Trước giờ cậu đều cho rằng giữa mình và Nguyễn Ôn Tịch luôn tồn tại một khoảng cách rất xa, nhưng cậu không ngờ chính là quỹ đạo của họ đã sớm giao nhau từ bốn năm trước.
Nguyễn Ôn Tịch cười đáp lại: "Đúng vậy, cho nên khi em lên tặng hoa cho anh, anh liếc mắt một cái liền nhận ra em."
Hứa Tề Tư ngơ ngác hỏi lại: "Vậy......vậy lần chuyển nhà này...?"
Nguyễn Ôn Tịch thành thật trả lời: "Cũng là nghe mẹ anh có kể qua, sau đó anh lập tức liên hệ với nhà em. Tuy vốn dĩ anh muốn dọn ra riêng để chuyên tâm sáng tác âm nhạc, nên không có ý định sống chung với người lạ."
Nói đến đây, anh chớp chớp mắt nhìn cậu: "Nhưng tiểu Thất không phải là người lạ nha, thế nên anh rất vui khi được ở chung một nhà với tiểu Thất."
Hứa Tề Tư vẫn ngơ ngác chưa hiểu: "Nhưng, ngoại trừ hai lần đó ra thì hình như chúng ta cũng không có gặp lại mà?"
"Tiểu Thất đương nhiên là không có gặp anh, bất quá anh thì ngược lại." Nguyễn Ôn Tịch thẳng thắn thành khẩn, "Khi em bắt đầu để ý đến một ai đó, bất giác em sẽ phát hiện trong lúc lơ đãng mình luôn nghe được tin tức về người đó."
Hứa Tề Tư hiểu ý này, nhưng vẫn không dám xác định:
"Ý của Nguyễn tiên sinh là....mấy năm nay......vẫn luôn nghe được chuyện có liên quan tới tôi?"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu: "Ừm. Thỉnh thoảng anh nghe được từ anh trai của em ở tiệc rượu xã giao, có lúc thì anh ngẫu nhiên gặp được em trong lúc trở về thăm trường cũ, nghe hội trưởng của em giới thiệu về nhóm học đệ học muội, còn có những lúc khác nữa, kỳ thực có rất nhiều cách để anh biết đến em."
"Tuy những điều trên chỉ là những điều anh nghe được từ người khác về em, nhưng cũng có thể nhìn ra được tiểu Thất chính là một đứa trẻ ngoan, cho nên anh vẫn luôn muốn được gặp em, muốn lấy thân phận một người bạn để được làm quen với tiểu Thất."
Nguyễn Ôn Tịch nở một nụ cười biểu lộ sự chân thành xuất phát từ trong trái tim nhìn Hứa Tề Tư.
Làm bạn bè sao....?
Hứa Tề Tư cảm thấy có chút giật mình vì ánh mắt quá đỗi chân thành của Nguyễn Ôn Tịch, lần đầu tiên cậu tự hỏi bản thân liệu mình kiên trì giữ khoảng cách với Nguyễn tiên sinh là đúng hay sai? Nhiều lần cậu tránh né như vậy có phải mình quá ích kỷ hay không?
Có điều đột ngột thay đổi thân phận từ trưởng bối sang bạn bè.... đối với Hứa Tề Tư là quá mức khó khăn.
Cậu thật sự có tư cách trở thành bạn bè với Nguyễn tiên sinh sao?
Hứa Tề Tư lần thứ hai rơi vào trạng thái hoang mang.
Nguyễn Ôn Tịch không ép buộc cậu phải tiếp nhận ngay, một lần nữa đổi sang đề tài khác: "Đồ ăn ở đây làm rất nhanh, anh đã dặn bọn họ làm phân lượng ít hơn bình thường, chờ ăn cơm xong thì chúng ta sẽ ăn bánh kem."
Hứa Tề Tư thu lại suy nghĩ, gật đầu về ghế ngồi chờ.
Người phục vụ theo lời dặn của Nguyễn Ôn Tịch, rất nhanh đồ ăn đã được mang lên.
Phân lượng của mỗi món không nhiều lắm, nhưng cách bài trí rất khéo léo khiến người ta nhìn thôi cũng thấy thèm ăn.
Ngoại trừ hình thức đẹp, hương vị của mỗi món cũng rất ngon rất hợp khẩu vị của Hứa Tề Tư, suốt cả buổi cậu đều ăn rất vui vẻ.
Nguyễn Ôn Tịch thấy thế cười nói: "Giám đốc phụ trách ở đây cũng đã biết mặt em, về sau nếu tiểu Thất thích, có thể đến đây bất cứ lúc nào."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn gật đầu, biểu hiện thật sự phối hợp.
Bữa tối cũng gần xong, bởi vì phân lượng không nhiều lắm nên hai người ăn chỉ ăn được lửng dạ, tí nữa thêm một cái bánh kem là đủ no.
Thẳng cho đến khi Nguyễn Ôn Tịch bưng bánh kem tới, Hứa Tề Tư mới phát hiện chiếc bánh kem rất nhỏ, mỗi người một nữa là có thể giải quyết xong.
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Tề Tư, Nguyễn Ôn Tịch giải thích nói:
"Trong nhà vẫn còn một cái, vậy nên mới làm cái này nhỏ hơn tí."
Hứa Tề Tư kinh ngạc: "Trong nhà vẫn còn ư?"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu: "Ừ. Còn vì sao có hai cái, em trở về sẽ biết."
Hứa Tề Tư càng thêm tò mò, nhưng nếu Nguyễn tiên sinh không nói, cậu cũng ngoan ngoãn không hỏi thêm.
Chiếc bánh kem nhỏ được cắt một đường ở giữa, phần có bức tượng bằng đường đương nhiên là của Hứa Tề Tư, cậu tính giữ lại đem về nhà.
Lúc cầm trong tay, Hứa Tề Tư yêu thích không nhịn được hỏi: "Cái này cũng được làm trong buổi sáng sao?"
Độ khó của bức tượng làm bằng đường không thể so sánh được khi làm một cái bánh kem, nhưng không biết vì sao, Hứa Tề Tư cảm thấy nếu là Nguyễn Ôn Tịch thì không phải là điều khó khăn.
Bất quá Nguyễn Ôn Tịch bất đắc dĩ cười, đánh vỡ ảo tưởng của cậu: "Đương nhiên là không thể rồi, anh không lợi hại đến mức cái gì cũng làm được đâu. Anh làm cái này vào tối hôm qua đó."
Hứa Tề Tư sờ sờ mũi: "À..."
Hai người không ở lại lâu, ăn uống xong liền lên xe trở về nhà.
Hứa Tề Tư chơi cả một ngày, mới vừa lên xe không bao lâu thì đánh một cái ngáp, rõ ràng là rất mệt.
Nguyễn Ôn Tịch săn sóc nói: "Nếu tiểu Thất mệt thì tới ghế sau ngủ một lát, khi nào tới nhà thì anh gọi em dậy."
Hứa Tề Tư định từ chối, nhưng vừa mở miệng thì lại bắt đầu ngáp.
Nguyễn Ôn Tịch bật cười: "Tiểu thọ tinh bướng bỉnh mau ngủ đi, buổi tối còn livestream nữa đó, cũng đâu thể vừa livestream vừa ngáp được."
Đề cập tới 'livestream' Hứa Tề Tư mới nhớ buổi tối còn có việc cần làm, thế là không kiên trì nữa, ngoan ngoan đi tới ghế sau nghỉ ngơi.
Vì để Hứa Tề Tư ngủ ngon, Nguyễn Ôn Tịch cố ý hạ tốc độ chạy chậm một chút, chờ hai người về tới đích thì trời đã tối.
Hứa Tề Tư bị giọng nói nhẹ nhàng của Nguyễn Ôn Tịch đánh thức, ngơ ngác một hồi mới nhìn ra cửa sổ, cảm thấy có điểm không thích hợp.
"Về tới nhà rồi sao?"
Cậu mờ mịt xuống xe, đi tới bên cạnh hỏi.
Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Đến nhà rồi. Chẳng qua là nhà của tiểu Thất."
Nguyễn Ôn Tịch vừa dứt lời, Hứa Tề Tư cũng đã nhìn rõ quang cảnh xung quanh, rõ ràng là cửa chính của nhà mình.
Cậu còn đang ngây người, Hứa Tề Kỳ đã sớm canh ở cửa vui mừng hớn hở chạy tới.
"Anh hai! Sinh nhật vui vẻ!"
Âm thanh trong trẻo của Hứa Tề Kỳ đã kéo lực chú ý của Hứa Tề Tư, cậu nhìn nụ cười xán lạn của Hứa Tề Kỳ, lại nhìn về phía ba mẹ và Hứa Tề Hiền ở cửa chính, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười: "Sinh nhật một năm chỉ có một lần. Nếu vắng mặt gia đình thì tiểu Thất nhất định sẽ cảm thấy tiếc nuối có đúng không?"
Nói đến đây, anh không để Hứa Tề Tư thời gian phản ứng, lại nói: "Được rồi, tiểu Thất mau vào thôi, nếu không lát không kịp giờ về nhà livestream đâu."
Hứa Tề Tư theo bản năng hỏi: "Vậy còn Nguyễn tiên sinh?"
Nguyễn Ôn Tịch lắc đầu: "Anh là người ngoài, một mình em vào là được."
Hứa Tề Kỳ đứng bên cạnh nhiệt tình mời: "Không sao hết, Nguyễn nhị thiếu cũng vào luôn đi."
Nguyễn Ôn Tịch cười đáp: "Cảm ơn vì đã mời, nhưng có người ngoài thì không khí gia đình sẽ không được tự nhiên. Hôm nay là sinh nhật của tiểu Thất, anh chỉ hy vọng tiểu Thất có thể vui vẻ thoải mái, anh chờ trên xe là được ròi."
Hứa Tề Kỳ tiếc nuối từ bỏ: "Cũng được, vậy anh hai, chúng ta vào nhà thôi."
Hứa Tề Tư không muốn để Nguyễn Ôn Tịch một mình chờ bên ngoài, quay đầu nhìn anh, nhưng chỉ nhận được ánh mắt trấn an của anh.
Cậu do dự, cuối cùng vẫn không nói nên lời, cũng Hứa Tề Kỳ đi vào nhà.
Mọi người đang chờ ở cửa, thấy chỉ có hai người đi vào, mẹ Hứa hoang mang hỏi: "Sao đứa trẻ nhà họ Nguyễn không vào?"
Hứa Tề Kỳ thuật lại lời Nguyễn Ôn Tịch cho mẹ Hứa nghe, mẹ Hứa lập tức hài lòng cảm thán: "Xem ra đứa trẻ này khá tốt, giao tiểu Thất cho nó chăm sóc, mẹ cũng yên tâm."
Hứa Tề Hiền nghe vậy không nhịn cười được: "Mẹ, mẹ nói câu này nghe giống như muốn gả tiểu Thất cho người ta vậy."
Lỗ tai Hứa Tề Tư đỏ lên: "Anh cả!"
Lần này Hứa Tề Kỳ quyết đoán lựa chọn giải vây giúp anh hai, "Anh cả, anh đừng chọc anh hai nữa, chút nữa là anh hai phải về rồi."
"Đúng đúng, nhị bảo nhà mình chút nữa còn có việc phải làm, đừng đứng tụm ba tụm bốn trước cửa nữa, mau vào nhà thôi."
"Được, được."
"....."
Hứa Tề Tư bị mọi người vây quanh dẫn vào trong phòng khách, trong lúc đi còn không nhịn được quay đầu nhìn về phía chiếc xe đang đậu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Nguyễn Ôn Tịch đang mỉm cười nhìn cậu.
Hứa Tề Tư cảm thấy ấm áp trong lòng, dưới ánh đèn trong đêm nhẹ nhàng đáp lại anh bằng một nụ cười tươi.
Sinh nhật năm nay là sinh nhật vui nhất từ trước đến nay của mình.
- ---------✿byhanako❀-----------