• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh tình của Hứa Tề Tư đã sắp khỏi hẳn, lần này Nguyễn Ôn Tịch ở lại không thể ngồi canh ở mép giường như trước nữa.

Thế là Nguyễn Ôn Tịch chủ động quay về phòng mình cầm một cái gối, nhưng vì vào đông nên chăn khá to nên không cần mang chăn mình qua. Nguyễn Ôn Tịch tắm rửa một lát rồi cùng Hứa Tề Tư lên giường ngủ.

Mỗi đứa trẻ nhà họ Hứa đều được dạy cho cách tự lập từ bé nên đã mười mấy năm rồi Hứa Tề Tư chưa từng ngủ chung một chăn với ai cả.

Không biết có phải vì Hứa Tề Tư ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc hay không, mà cậu đặc biệt cảm thấy rất an tâm, không hề có một chút bài xích chán ghét nào.

Cậu xoay người mặt hướng về phía Nguyễn Ôn Tịch, theo bản năng dán sát vào anh.

Đúng lúc Nguyễn Ôn Tịch cũng nghiêng người quay về phía cậu, hai tầm mắt chạm nhau, anh nhoẻn miệng cười: "Tiểu Thất còn điều gì muốn nói với anh à?"

Hứa Tề Tư gật đầu, ánh mắt hơi dời đi một chút rồi lại nhìn anh: "Là chuyện lúc trước em có nói, khi nào anh về sẽ nói với anh tất cả."

Nguyễn Ôn Tịch mới nhớ tới chuyện này.

Mấy ngày nay vì Hứa Tề Tư bị bệnh, cả người khó chịu nên không có tâm trạng nói tới chuyện này. Mà Nguyễn Ôn Tịch chú tâm chăm sóc cho cậu nên cũng hoàn toàn quên mất.

Bây giờ Hứa Tề Tư nhắc lại, Nguyễn Ôn Tịch thở dài một hơi nói: "Không ngờ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật. May mà hiện tại em không có chuyện gì."

Hứa Tề Tư nghe vậy, trong lòng ấm áp đáp: "Mấy này nay đã vất vả cho anh Ôn Tịch rồi."

Nguyễn Ôn Tịch cười đáp: "Chăm sóc cho em sao lại coi là vất vả được. Thế nên Tiểu Thất muốn nói gì với anh?"

Quay trở về chính sự, Hứa Tề Tư hít sâu một hơi, hạ quyết tâm mở miệng kể: "Là chuyện về.....Tiêu Bảo Huy và Sử Tra Nam...."

Nguyễn Ôn Tịch nhìn cậu: "Tiểu Thất nguyện ý kể với anh thật sao?"

Hứa Tề Tư gật đầu, tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy chăn trông có vẻ rất bất an:

"Thật ra chuyện này cũng không có gì để giấu diếm, chỉ là.....chỉ là do em sợ, sợ sẽ làm mọi người thất vọng."

"Kỳ thực em....không thiện lương như mọi người nghĩ đâu."

Nói xong câu cuối, giọng của Hứa Tề Tư đã nhỏ đến mức không thể nghe nếu không kịp chú ý. May mà Nguyễn Ôn Tịch nằm cách cậu không đến một cánh tay, nếu không có lẽ đã bỏ lỡ câu vừa rồi.

Hứa Tề Tư vẫn luôn biết mọi người và Nguyễn Ôn Tịch đều nghĩ rằng cậu là đứa trẻ thiện lương đơn thuần cần phải được chăm sóc bảo vệ.

Nhưng căn bản cậu không phải là người như vậy.



Nguyễn Ôn Tịch không nói gì, anh đang chờ cậu tự mình nói ra.

Hứa Tề Tư cũng không im lặng quá lâu, cậu tiếp tục nói: "Thực ra từ cấp một đến khi học cấp hai, có khoảng ba năm thời gian em luôn mang trong mình nỗi oán hận với gia đình."

Đoạn thời gian ấy, mối quan hệ giữa Hứa Tề Tư và người nhà trở nên lãnh đạm nhất.

Lúc đó cậu tin vào lời Tiêu Bảo Huy và Sử Tra Nam nói, nghĩ rằng tất cả mọi người trong nhà phớt lờ cậu là vì cậu không giỏi bằng anh cả, không hoạt bát lanh lợi bằng em gái nên mới bị ghét bỏ.

Ở trường cậu bị cái bóng quá lớn của anh cả che mất, về đến nhà nhìn thấy em gái nũng nịu đùa giỡn với mọi người, đổi lại được sự nuông chiều lẫn bao dung và quan tâm.

Cậu từng căm hận anh cả tại sao lại ưu tú quá mức, oán hận em gái đã cướp hết sự quan tâm thuộc về cậu, oán trách ba mẹ bất công, thiên vị anh cả và em gái mà thờ ơ với cậu.

Mãi cho đến khi lên cấp hai. Ngày ấy mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, Hứa Tề Tư nằm xuống ngủ không bao lâu thì khát nước. Cậu xuống lầu lấy nước tình cờ nghe tiếng nói chuyện của ba mẹ và anh cả, thậm chí còn có tiếng của em gái nữa.

Bởi vì sự cố hồi năm nhất nên ba mẹ Hứa luôn cảm thấy hổ thẹn với Hứa Tề Tư, cho nên bọn họ không dám nói gì nặng lời với cậu. Ba năm này thái độ của Hứa Tề Tư rất lạnh lùng, bọn họ muốn thảo luận tìm xem có cách nào để cậu có thể vui vẻ hơn không.

Ba mẹ Hứa nói ba năm qua bọn họ thất bại toàn tập, đến bây giờ đã hết đường xoay sở nên muốn hỏi ý kiến của mấy đứa.

Hứa Tề Hiền cũng thở dài. Hắn nói mỗi lần định rủ cậu ra ngoài chơi nhưng còn chưa kịp mở miệng là đã bị từ chối.

Hứa Tề Kỳ khi ấy chỉ mới được vài tuổi, không biết chuyện Hứa Tề Tư đã từng trải qua. Cô nhóc rất thích anh hai, muốn cùng anh hai chơi đủ thứ trò chơi nhưng hình như anh hai không thích nhóc lắm.

Cũng vào đêm đó, Hứa Tề Tư mới ý thức được sự quan tâm của người nhà đối với mình.

Cậu không phải bị ờ thơ, phớt lờ mà là tự cậu từ chối sự quan tâm đó, trái lại còn oán hận bọn họ.

Quãng thời gian sau, khi mối quan hệ với người trong nhà đã dần hòa hoãn, Hứa Tề Tư cũng cảm nhận rõ rệt sự vui mừng của mọi người.

Vì hiểu lầm mọi người nên cậu cảm thấy áy này tự trách, thế nên vẫn luôn không dám nói ra, sợ mọi người biết sẽ cảm thấy đau lòng và thất vọng về mình.

Phần cảm xúc bị dồn nén trong lòng, hơn nữa Tiêu Bảo Huy và Sử Tra Nam liên tục quấy nhiễu, bao nhiêu tiêu cực tích lũy rồi lại không chỗ phát tiết ra. Vì thế, cậu chọn cách giãi bày thông qua tranh vẽ.

Phong cách chủ đạo trước đến giờ của cậu thiên về sự ấm áp và tươi sáng, duy chỉ có lần này cậu chọn cách phát tiết cảm xúc u ám nên nét vẽ hoàn toàn khác biệt.

Không lâu sau cậu dùng bức tranh đó để dự thi, rồi bị chỉ trích vì tội sao chép tranh người khác.

Đêm hoàn thành bức tranh, cậu có cho Tiêu Bảo Huy xem qua. Từ trước giờ Tiêu Bảo Huy luôn nói kỹ năng của cậu không tốt, không có ý tưởng gì hay ho nhưng lần đó lại cỗ vũ cậu cầm bức tranh này đi tham gia thi đấu.

Sau đó mọi chuyện diễn ra thế nào thì mọi người đã biết.

Thời trẻ cuộc đời của Tiêu Bảo Huy khá nhấp nhô, lúc hắn trình bày ý tưởng sáng tác thì mọi người không ai hoài nghi.

Ngược lại, Hứa Tề Tư lòng mang áy náy với người nhà nên không dám thẳng thắn nói ra, chính vì sự im lặng đó nên cậu bị cho là có làm mới chột dạ không dám thanh minh.

"Anh Ôn Tịch, anh nói có phải em rất xấu xa không?"

Ngón tay đang nắm lấy chăn siết lại, đầu ngón tay vì dùng lực mà trở nên trắng bệch, âm thanh run rẩy pha lẫn nức nở.

Nhưng khoảnh khắc đấy đột nhiên có một bàn tay ấm áp bao phủ lên mu bàn tay cậu.

"Tiểu Thất, trong chuyện này em đúng thật là có chỗ sai, nhưng em có biết em sai ở đâu không?"

Nguyễn Ôn Tịch vẫn như mọi lần, giọng điệu bình thản chứ không phải là một câu hỏi chất vấn, ánh mắt nhìn Hứa Tề Tư mang theo sự bao dung trấn an.

Hứa Tề Tư vẫn lo nơm nớp lo sợ, cậu siết chặt lấy chăn như một sự trấn an bản thân: "Em.....Em không nên có lòng oán hận đối với người nhà."

"Sai." Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng đáp, "Em sai ở chỗ quá đơn thuần, quá mềm yếu.....Đương nhiên mềm yếu ở đây không phải ý phê bình em đâu."

Hứa Tề Tư: "...."



Cậu hơi ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn Nguyễn Ôn Tịch.

Nguyễn Ôn Tịch nhích lại gần cậu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, giơ tay khẽ xoa đầu cậu.

"Vì em quá đơn thuần cho nên mới bị Tiêu Bảo Huy và Sử Tra Nam lừa gạt và lợi dụng, tin vào những lời vu khống mà sinh ra cảm xúc không tốt đối với người nhà."

"Vì em quá mềm yếu cho nên mới không dám đối mặt với sai lầm của bản thân, không dám bước ra khỏi quá khứ tối tăm, không dám vì bản thân mà tranh đoạt lợi ích thuộc về mình. Em chọn cách trốn tránh hết lần này tới lần khác, nhốt bản thân vào thế giới riêng của mình."

"Em....."

Hứa Tề Tư muốn nói, nhưng rồi lại cảm thấy bản thân không có lời nào để nói.

Nếu là trước đây, cậu sẽ không bao giờ dám nói những bí mật này cho Nguyễn Ôn Tịch. Cậu lo sợ mặt u tối của bản thân sẽ làm anh thất vọng.

Nhưng cậu không nghĩ bản thân sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

Vào lúc này Nguyễn Ôn Tịch bỗng thay đổi chủ đề: "Tiểu Thất, em có biết vì sao trước đây em luôn có cảm giác mờ nhạt không?"

Hứa Tề Tư do dự muốn nói gì đó, chỉ là Nguyễn Ôn Tịch không cho cậu cơ hội để trả lời: "Là bởi vì từ trước tới nay em chưa từng nói ra mong muốn của bản thân."

"Nói ra.......mong muốn của em?"

Hứa Tề Tư vẫn không hiểu.

Nguyễn Ôn Tịch tiếp tục nói: "Giống như vừa nãy, nếu không phải anh chủ động hỏi em thì có phải em sẽ trơ mắt nhìn anh rời đi mà không nói ra?"

Hứa Tề Tư nhớ lại chuyện này, ngoan ngoãn gật đầu nhận.

Nguyễn Ôn Tịch bất đắc dĩ bật cười: "Em cứ như vậy là bởi vì em sợ gây phiền toái cho người khác, sợ sẽ nhận phải những câu trả lời tiêu cực, thế nên dần dần em luôn giấu đi mong muốn của bản thân vào trong lòng."

"Nhưng tiểu Thất à, em phải biết rằng trên đời này không có thuật đọc tâm. Em không nói ra thì người khác vĩnh viễn sẽ không biết em đang nghĩ gì và cũng sẽ không biết em đang muốn biểu đạt điều gì."

"Đối diện với người xa lạ, em chọn cách trầm mặc không có gì đáng trách nhưng khi đối diện với người nhà và bạn bè thân thiết, chúng ta nên thẳng thắn thành thật với nhau có đúng không?"

Hứa Tề Tư suy ngẫm những lời Nguyễn Ôn Tịch nói, cảm thấy đúng thật là không có gì phải phản bác.

Thẳng thắn thành thật với nhau sao?

Hứa Tề Tư có chút sửng sốt.

Âm thanh dịu dàng trầm ấm của Nguyễn Ôn Tịch tiếp tục khuyên nhủ: "Em rất yêu quý gia đình của mình, người nhà của em cũng rất yêu thương em. Hơn ai khác, bọn họ là người hy vọng em có thể sống vui vẻ, càng hy vọng có thể sống hòa thuận với em chứ không phải tình cảnh như hiện tại, không biết làm sao để có thể làm em cảm thấy thoải mái và vui vẻ."

"Tiểu Thất, anh thật sự cảm thấy rất vui khi nghe em thẳng thắn nói ra tâm sự của mình. Anh tin rằng người thân của em nếu nghe được cũng sẽ có cảm giác giống như anh."

"Cảm giác giống như anh.....sao?"

Hứa Tề Tư nhìn Nguyễn Ôn Tịch, ánh mắt mờ mịt ban đầu đã dần trở nên sáng bừng.

Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười, xoa nhẹ đầu cậu: "Hôm nào anh đưa em về nhà, em và mọi người ngồi lại thẳng thắn nói chuyện với nhau, có được không?"

Hứa Tề Tư gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn anh Ôn Tịch?"

Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Nếu ngày em về gặp mọi người thì anh sẽ ở nhà chờ em. Còn nếu em muốn anh đi cùng thì anh sẽ ở ngoài cổng chờ em."

Hứa Tề Tư nhớ tới hôm sinh nhật mình, bóng dáng Nguyễn Ôn Tịch ở ngoài cổng đợi cậu.

Lần này cậu không muốn Nguyễn Ôn Tịch phải chờ nữa.



Hứa Tề Tư nắm chặt tay, chủ động nói: "Anh Ôn Tịch trở về cùng em đi, ba em cũng nói nếu rảnh thì cùng nhau trở về ăn bữa cơm. Hơn nữa.....em cũng muốn trở về cùng anh Ôn Tịch, anh có đồng ý tới em nhà không?"

Lúc này cậu khẽ nâng đầu ánh mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt kiên định sáng rực tựa như vì sao giữa không gian tối tăm.

Lần này đến lượt Nguyễn Ôn Tịch sửng sốt, nhưng sau đó anh cong mắt nở nụ cười hạnh phúc, cho cậu một đáp án khẳng định: "Được, thật vinh hạnh cho anh."

Đây không chỉ đáp lại lời mời của Hứa Tề Tư, mà càng là lời trịnh trọng của anh đối với tín hiệu mở lòng tiếp thu lời khuyên của anh.

Hứa Tề Tư lại nhỏ giọng bổ sung: "Hay là tối mai chúng ta đi luôn nhé?"

Nguyễn Ôn Tịch khẽ nhướng mày, ngữ khí có chút trêu đùa hỏi: "Gấp vậy sao?"

Hứa Tề Tư trả lời: "Bản nháp bài thi năm đó....thực ra em vẫn còn giữ. Có lẽ nó có thể giúp anh Ôn Tịch phần nào, em muốn ngày mai đưa cho anh xem thử."

Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý đáp: "Được, ngày mai chúng ta liền trở về nhà em."

Lịch trình ngày mai đã được định, không biết vì sao Hứa Tề Tư lại cảm thấy thật nhẹ lòng.

Cây kim cắm sâu dưới đáy lòng rốt cuộc cũng được nhổ bỏ, xác thật là nhẹ nhõm.

Hứa Tề Tư thở ra một hơi, tâm trạng thả lỏng nên cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.

Nguyễn Ôn Tịch nhìn cậu thư thái đánh một cái ngáp thật to, buồn cười xoa đầu cậu: "Mệt thì mau ngủ đi, ngủ ngon nhé."

Cảm nhận độ ấm kế bên, Hứa Tề Tư không khỏi nhích tới cọ cọ, lầm rầm đáp một câu 'Ngủ ngon' rồi nhắm mắt lại.


Mấy ngày nay Nguyễn Ôn Tịch đã chứng kiến khả năng đi vào mộng đẹp chỉ trong hai phút của cậu, chờ hô cậu vào sâu giấc rồi khẽ bổ sung một câu "Chúc em có một giấc mơ đẹp"


"Ưm...."


Hứa Tề Tư nửa tỉnh nửa mê nghe thấy, cả người hướng về âm thanh quen thuộc khiến mình cảm thấy an tâm.


Nguyễn Ôn Tịch nhìn người ngủ say lăn vào lòng mình, nhịn không được khẽ cười một tiếng, đem cả người nọ ôm vào trong ngực, một cái hôn khẽ đáp trên trán cậu.


"Nếu trong giấc mơ của em có anh thì thật tốt."


Cũng không biết Hứa Tề Tư có nghe hay không, chỉ khẽ 'ưm' một tiếng rồi vùi mình vào nhiệt độ ấm áp đó mà yên tâm ngủ.


- ---------✿byhanako❀----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK