Anh khom người đến, lại muốn cô cùng mình chìm vào một nụ hôn đắm đuối.
Em yêu anh!
Không sợ sự chen chúc của biển người.
Dùng hết dũng khí quãng đời còn lại.
Chỉ vì có thể đến gần bên anh, dù là một cm.
Yêu anh!
Là em đánh xuống một nước cờ nguy hiểm.
Không sợ năm tháng thay đổi.
Thời gian từ nay về sau.
Bất kể mưa hay gió, là anh thì đủ rồi!
Anh nhìn cô thật gần, đôi môi ấy vẫn còn sót lại dư vị ngọt ngào trên môi cô, giọng anh nhẹ nhàng lại có chút run rẩy.
"Em... Những lời em nói với Triệu Mỹ Đoá khi nãy... Có thật không?"
Kim Kỳ thấy ngượng nghịu, quay mặt nhìn sang chỗ khác để né tránh ánh mắt của anh. Ban đầu cô cũng không tin, chính miệng mình lại nói ra được những lời như thế. Nhưng suy cho cùng, Lâm phu nhân là người vô tội, hơn nữa bà còn rất thương cô. Cô không muốn khoảng thời gian còn lại của bà sẽ phải ray rứt và đau khổ vì những chuyện buồn. Cô muốn, Trân Ni sẽ ở bên cạnh bà, khiến tâm trạng bà cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cảm giác đó lại xuất hiện rồi. Cô thấy mình giống như bị thứ gì đó dồn vào đường cùng vậy. Ánh mắt mong chờ đó, cùng với yết hầu đang đưa đẩy lên xuống của Nhất Ngôn khiến cô bị phân tâm.
Cô lắp bắp nói không thành câu.
"Tôi... Chẳng qua là tôi, vì mẹ... Không. Ý tôi là, vì bà của Trân Ni nên mới ở lại mà thôi! Anh đừng nghĩ lung tung!"
Kim Kỳ! Bất kể là em có ở lại đây vì ai đi chăng nữa, chỉ cần em còn ở cạnh anh, anh nhất định sẽ không để em đi. Cho dù trước đây anh đã từng vấp ngã thế nào, khổ đau thế nào, anh cũng đều có thể vì em mà quên đi hết.
Nhưng rồi.
Những giây phút trong bầu không khi ngượng ngùng ấy bỗng chốc bị phá tan bởi cái gõ cửa của Trình Phi. Anh ấy hình như có chuyện rất quan trọng muốn nói, cứ vừa gõ cửa rồi vừa gọi anh. Nhất Ngôn và Kim Kỳ vội vàng đứng ngay ngắn, chỉnh sửa quần áo một chút rồi mới cho Trình Phi vào.
"Chuyện gì vậy?"
"Cậu chủ..."
Trình Phi nói đến đây, đột nhiên bị nghẹn lại rồi nhìn Nhất Ngôn với ánh mắt khó nói mà rưng rưng. Chính thái độ kì lạ này của anh ấy, khiến anh và Kim Kỳ vô cùng khó hiểu. Anh không đủ kiên nhẫn để chờ thêm, hỏi lại một lần nữa.
"Tôi hỏi cậu có chuyện gì? Tại sao không nói?"
Trình Phi đột nhiên bật khóc, nét mặt ấy hầu như có thể diễn tả được hết những sự thắc mắc trong lòng anh và cô. Anh đột nhiên đơ người, một thứ linh cảm xấu bủa vây khiến anh thấy nó thật ngột ngạt và khó chịu. Kim Kỳ nhìn sang anh rồi lại nhìn Trình Phi cau mày, dường như trong bọn họ, đều đã nhận ra được chuyện gì sắp xảy ra trước mắt. Trình Phi hít thở một hơi, chậm rãi nói.
"Cậu chủ! Phu nhân... Mất rồi!"
Đầu anh như vừa bị thứ gì đó váng trúng một cú đau điếng, khó mà tả được. Anh bất giác lùi lại một bước, nỗi hoang mang trong lòng lúc này làm anh không nói gì được nữa. Kim Kỳ nghẹn lại, cô muốn khóc, nhưng khi nhìn anh như thế thì cô lại không dám. Nhất Ngôn bước lên từng bước, không vững, nặng nề rồi rời khỏi phòng làm việc, cô cũng đi theo.
Trở về nhà.
Trong nhà là tiếng khóc của Trân Ni ở trong nôi, cùng với tiếng thút thít của quản gia và người giúp việc trong nhà. Nhưng, người mà Nhất Ngôn muốn tìm nhất, lại không có ở nhà. Anh bước đến đứng trước mặt những người giúp việc như mang một bóng tối đáng sợ đến với họ.
"Lão gia đâu?"
Bọn họ nhìn nhau xanh mặt, không ai dám nói với ai một lời mà chỉ ấp a ấp úng.
"Dạ... Dạ..."
Nhất Ngôn tức giận đến phát điên, anh quay sang tiện tay cầm lấy chiếc bình hoa đập toang xuống đất, nó vỡ nát. Những âm thanh ồn ào làm Trân Ni trên tay Kim Kỳ khóc ngất. Anh quát.
"Tôi hỏi tại sao không trả lời? Hả? Lâm Nhất Phong ở đâu?"
"Dạ dạ. Lão... lão gia ra ngoài cùng cô Triệu rồi ạ!"
Anh nhắm mắt, một nỗi đau đến khó tả khiến anh không biết phải nói thêm gì. Thật không thể ngờ, ông ta lại còn có thể tuyệt tình đến nỗi khó tha thứ như thế. Trong tang lễ của Lâm phu nhân, Nhất Ngôn chỉ đứng yên đó nhìn di ảnh của mẹ đặt giữa những đoá hoa hồng trắng. Anh im lặng, không tiếp khách cũng không rơi một giọt lệ, cả ăn uống một chút cũng không.
Tiếng khóc của Trân Ni trong đám tang, càng khiến người ta nghe chạnh lòng.
...