Lòng cô đột nhiên thấy đau đến lạ. Cô không thể tin rằng, người đàn ông bây giờ đang tươi cười trước mặt cô, có ngày lại phải chịu đựng những chuyện kinh khủng như thế. Nhất Ngôn bất giác nhìn, phát hiện ra ánh mắt ấy thì liền khựng lại.
"Kim Kỳ? Em có sao không?"
Cô bừng tỉnh và thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn, lắc đầu cho qua. Sau khi dỗ Trân Ni ngủ, cô cũng không muốn Nhất Ngôn ở lại đây mà bảo anh quay về. Lần này anh không cố chấp như trước, ngược lại rất nghe lời mà rời đi ngay. Vì anh biết, nếu như mình cứ ngoan cố làm theo ý mình, cô sẽ lại một lần nữa đi mất. Nhìn bóng lưng anh rời đi, Kim Kỳ không nhịn nổi nữa mà bật khóc rồi ngồi gục xuống đất. Dáng vẻ của anh, những vết trầy xước trên tay anh chỉ là thứ mà cô chỉ có thể nhìn thấy từ bên ngoài. Một chút nỗi đau ấy, vốn chẳng là gì so với tâm hồn tưởng như đã chết từ bên trong.
Mình... Tại sao lại khóc chứ? Tại sao mình lại không thể ngừng được... những giọt nước mắt đang trào ra trong khoé mắt mình? Tại sao vậy?
Trân Ni đã tròn được một tuổi, con bé càng lớn càng xinh đẹp và có nước da trắng hồng đáng yêu. Nó rất hoạt bát, cứ bi bô suốt ngày khiến cả nhà cũng vui lây.
"Trân Ni! Ba đến thăm con này!"
Nhất Ngôn mang quà mừng đến cho con gái, là một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy xanh rất đẹp. Kim Kỳ không ngăn anh tặng quà cho con mà chỉ im lặng đứng nhìn. Bầu không khí đang vui vẻ, thì điện thoại anh reo lên, là số của Trình Phi.
"Có chuyện gì?"
"Cậu chủ! Cậu mau quay về đi! Triệu Mỹ Đoá làm loạn, khiến phu nhân nổi giận bây giờ bệnh tình trở nặng hơn rồi. E là...
Điện thoại trên tay Nhất Ngôn rơi tuột xuống đất, nét mặt anh bần thần khiến Kim Kỳ chú ý. Cô bước đến, nhặt nó lên thì nghe thấy giọng của Trình Phi ở đầu dây bên kia.
"Cậu chủ? Cậu có nghe tôi nói không? Cậu phải về nhanh đấy! Không thì... Phu nhân không đợi được đâu ạ!"
Lâm phu nhân? Không lẽ... Chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian mình bỏ đi vậy chứ? Mình chỉ nhìn thấy tin tức qua báo đài về tình hình Lâm thị đang rối tung lên, Nhất Ngôn thì rời khỏi Lâm gia. Còn chuyện sức khỏe của mẹ, mình không hề biết gì cả.
Kim Kỳ nhìn Nhất Ngôn, giọng cô lo lắng.
"Có chuyện gì vậy? Hả?"
Anh nhìn cô, rồi đột nhiên không trả lời mà lại quỳ xuống trước mặt cô gục đầu xuống đất. Kim Kỳ sững người, vừa định khom lưng xuống bảo anh đứng dậy thì anh lại nói.
"Xin em! Em có thể mang con của chúng ta... về gặp mẹ anh lần cuối, có được không?"
Chuyện liên quan đến sinh mạng, Kim Kỳ đương nhiên không thể từ chối. Nhưng vì Trân Ni vừa hơn một tuổi có vài tháng, nên thủ tục để làm các dịch vụ cho bé cần tới 24 giờ, tức là đến ngày hôm sau họ mới có thể xuất phát. Từ lúc ra sân bay cho đến khi lên máy bay, Nhất Ngôn trầm mặc không nói lời nào, anh cũng không cười với con gái một cái. Kim Kỳ hiểu, anh bây giờ đang thấy lòng rất phức tạp, vậy nên cô cũng không muốn làm anh phiền muộn thêm. Cô vờ rằng mình bị mỏi tay, đưa Trân Ni sang cho anh bế, vì cô biết con bé rồi sẽ làm anh thấy dễ chịu hơn một chút.
Trân Ni vừa được ba bế thì liền cười tít mắt, nó chui vào ngực anh rồi nằm rất ngoan ngoãn. Nhất Ngôn vuốt ve con gái nhỏ, mỉm cười dịu dàng. Chỉ có Kim Kỳ và con bé lúc này mới khiến anh thấy tốt lên được.
Ở công ty.
Triệu Mỹ Đoá bây giờ không những muốn làm cổ đông lớn, mà cô ta còn muốn mê hoặc Lâm lão gia, chiếm luôn cả vị trí quyền lực nhất trong nhà. Cô ta điên rồi, vì muốn trả thù cho chị gái mà khiến Lâm gia tan nát. Một mình đi vào phòng làm việc của Nhất Ngôn, ngồi lên chiếc ghế mà anh vẫn hay ngồi, cô ta mỉm cười tự đắc.
Lâm Nhất Ngôn! Cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này, ngày mà anh và cả gia đình anh rơi vào vực thẳm. Kim Kỳ thì bỏ đi mất, cũng không rõ cô ta sống hay chết, cả anh cũng vậy. Lâm Nhất Phong thì mê tôi như điếu đổ, bà già kia thì cũng sắp về chầu trời rồi. Ha! Ông trời đúng là không phụ lòng con người mà. Chị! Chị có vui không? Nhìn xem những người mà trước đây đối xử tệ bạc với chị, bọn chúng đang nhận hậu quả đây này.
Lâm lão gia mở cửa, Mỹ Đoá liền giả vờ đứng dậy xem tài liệu đã cũ trong phòng. Ông ta bây giờ đã hoàn toàn bị cô ta mê hoặc, còn không biết liêm sỉ mà đến ôm lấy cô ta, nói ra những lời đáng xấu hổ.
"Cục cưng! Sao lại chạy vào đây?"1
"Anh còn hỏi? Anh nói nơi này sẽ là nơi làm việc của em kia mà? Em phải dọn dẹp lại chứ?"
Một tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên từ phía ngoài cửa, Nhất Ngôn cười nhạt bước vào. Anh nhìn cha mình đang ân ái với một người phụ nữ đáng tuổi con gái mình mà lòng vừa uất hận vừa xấu hổ thay.
"Vậy sao? Từ bao giờ... mà cô có cái quyền đó vậy?"