Ngồi cạnh Lâm phu nhân, nhưng Kim Kỳ lại để tâm Nhất Ngôn ngồi ở góc đối diện. Vì để cô và bà được thoải mái trò chuyện, anh chỉ ngồi im lặng để ngắm nghía lại bó hoa loa kèn. Không hiểu từ khi nào, cô lại thấy bản thân mình ỷ lại vào anh tới như vậy. Ngay cả ngày bản thân bị bắt vào rừng, người đầu tiên cô nghĩ đến cũng là anh.
Rốt cuộc... là tại sao?
Nhất Ngôn đi xung quanh nhà tham quan một vòng, điều khiến cô chú ý nhất chính là những bông hoa loa kèn được trồng trong sân vườn. Có thể nhìn ra, nó dường như chỉ mới được trồng gần đây thôi, điều đó làm cô thấy hình như những ngày trước, mình đã hành xử không phải lắm với anh. Một người mà cô chỉ quen biết sau một đêm định mệnh, sẵn sàng chạy vào rừng sâu để cứu cô, chăm sóc cô, chắc hẳn không phải ai cũng có thể làm được. Nhưng rốt cuộc vì lí do gì, mà cô vẫn không thể nào mở lòng với anh?
"Bây giờ có lẽ mẹ anh cũng ổn rồi. Nếu em thấy phiền, thì có thể về nhà!"
"Hả? Về... sao?". Truyện mới cập nhật
Kim Kỳ ngây người ra. Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay mình rồi lại nhìn vào phía phòng khách, Lâm phu nhân vẫn đang thong thả uống trà. Từ khi nói chuyện với bà, cô nhận ra giữa mình và bà ấy có rất nhiều điểm chung và hiểu nhau. Có thể không thích sự ngông cuồng lưu manh của Nhất Ngôn, nhưng người mẹ này của anh thật sự rất tuyệt.
Mình có nên về không nhỉ? Vì lúc nãy khi nói chuyện với bác ấy, mình đã hứa...
Kim Kỳ nhớ lại cuộc trò chuyện của mình và Lâm phu nhân ban nãy.
"Hứa với bác, hãy ở lại và chăm sóc cho Nhất Ngôn thật tốt, được không? Chỉ có con, mới có thể chữa lành được mọi vết thương và nỗi đau mà nó đã gánh chịu."
Vết thương và nỗi đau? Người đàn ông này... thật ra đã trải qua những gì vậy? Tại sao mãi đến bây giờ khi nghe bác ấy nói, mình mới để ý rằng anh ta không còn giống như lúc đầu quen biết. Trong mắt anh ta... trong đôi mắt ấy...
Đang nghĩ đến đây, Nhất Ngôn bỗng nhiên bước đến nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt anh hiện ra thật rõ, nơi đáy mắt ấy dường như chỉ chứa mỗi hình ảnh phản chiếu của cô. Anh mỉm cười, nụ cười ấy bỗng nhiên lại hớp hồn cô, nó còn toả sáng hơn cả ánh nắng ở phía sau lưng anh.
"Em đang nghĩ gì vậy? Em chưa trả lời anh nữa đấy?"
Kim Kỳ vẫn còn chưa thoát ra được những suy nghĩ vu vơ trong đầu, im lặng một lúc rồi cứ lãng tránh ánh mắt của anh. Cô ngập ngừng đáp.
"Ừ thì... tôi đã hứa với mẹ anh, là ở lại đây rồi. Nên là..."
"Vậy tốt! Để anh đưa em lên phòng của chúng ta."
Cô còn chưa nói xong, ai kia đã không đợi được mà vội vàng kéo tay cô đi. Ngang qua phòng khách, anh còn nhìn Lâm phu nhân mỉm cười, bà cũng vui vẻ cười với anh và Kim Kỳ. Cô đi theo anh lên cầu thang, mới chợt nhớ ra vừa nãy anh nói gì đó mà nghe không đúng lắm.
Đợi đã! Phòng của chúng ta? Là sao?
Nhất Ngôn mở cửa phòng ra, hương hoa loa kèn đã thoang thoảng qua cánh mũi của Kim Kỳ. Căn phòng này được chuẩn bị dành cho cô thì đúng hơn, vì hầu như cô thấy được cả sự tận tâm của anh dành cho mình. Phải. Chính là người đàn ông đứng bên cạnh đã vì cô mà chuẩn bị nó, từ rèm cửa, chăn nệm đến cả cách bày trí căn phòng đều do anh tự tay làm. Anh nhìn sang cô, thăm dò ý kiến một chút.
"Thích không?"
Cô bước chân vào phòng, đi về phía cửa sổ, nơi mà làn gió thổi đến mát rượi làm tấm rèm cửa bay lên. Gió thổi làm mái tóc ấy bay lên, khiến anh như đắm chìm vào sự ngọt ngào của Kim Kỳ. Hình ảnh hồ bơi phía dưới hiện ra trước mắt cô, gần sát bên còn có một hồ cá Koi rất đẹp làm cô phải thốt lên.
"Đẹp quá!"
Chỉ cần em thích là được! Anh sẽ làm mọi thứ, vì nụ cười trên môi của em.
Càng đến tối thì hình như càng phát sinh ra nhiều vấn đề. Kim Kỳ lo lắng cho Bì Bì ở nhà, nó mà biết cô không ở đó một khoảng thời gian dài như vậy, nhất định sẽ la hét đến nỗi tung nóc nhà. Đứng ở ngoài cửa nhìn ra, chỉ thấy những ánh đèn đường mờ mờ cùng vài đợt xe lướt qua. Nhất Ngôn bước đến phía sau, một hơi ấm truyền đến làm cô giật mình.
"Đang nhớ Bì Bì phải không? Đợi một lát! Anh đã nhờ Trình Phi đón nó đến rồi!"
"Hả? Như vậy... hình như không ổn lắm!"
...