"Vậy còn tên của đứa bé?"
Nhất Ngôn nhìn về phía cửa sổ nơi Kim Kỳ đang nằm, nhẹ giọng bảo.
"Cứ để cô ấy tự quyền quyết định. Tôi sẽ ở lại Nhật, đến khi nào cô ấy về, tôi sẽ cùng về với cô ấy."
Cô Trương nhìn anh rồi lại hỏi.
"Vậy còn Lâm gia và công ty của cậu? Chuyện đó bây giờ đã rối lắm rồi, cậu định bỏ hết tất cả sao?"
Bỏ? Từ giây phút mình nghĩ như đã mất đi cô ấy, cả thế giới này đối với mình đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Mình có thể không cần danh vọng, không cần sự nghiệp, nhưng cô ấy... là người mà cả đời này mình không thể nào thiếu. Tìm em đã vất vả lắm rồi, anh không muốn lại mất đi em thêm một lần nữa. Vì anh biết, có lẽ em vẫn sẽ không thể tha thứ cho lỗi lần mà cha anh đã gây ra. Nếu ông ta muốn như vậy, thì anh cũng không cần mối quan hệ cha con này nữa.
Hai tuần sau.
Kim Kỳ xuất viện cùng con trai của mình. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc con mình sẽ theo họ cha hay họ mẹ. Nhưng đến cuối cùng, khi nghĩ đến những tổn thương đã chịu, cô vẫn không muốn đứa bé dính dán gì đến Lâm gia. Con của cô, một mình cô sẽ tự nuôi dưỡng lấy nó. Cô đặt tên cho nó là Kim Trân Ni, đứa con gái mà cô sẽ luôn trân trọng và nâng niu như một báu vật.
"Con gái nhỏ! Đến giờ uống sữa rồi này!"
Nhìn bé con cựa quậy trong nôi cùng với số hoa giấy đủ màu mà cô treo, nó cứ cười tít mắt làm cô cũng vui lây. Bây giờ, chỉ có nó mới là niềm vui duy nhất để cô tiếp tục sống.
Trân Ni, mẹ nhất định sẽ cho con tất cả tình yêu của mẹ!
Nhi Nhi quyết định ở lại Nhật cùng Kim Kỳ trong thời gian cô ở cử rồi mới về nước. Hôm nay, cô ấy lại mang đủ thứ trái cây, sữa, bỉm đến thăm mẹ con cô. Vừa bước vào nhà, còn chưa thấy mặt thì đã nghe tiếng.
"Đây đây Trân Ni! Dì Nhi xinh đẹp đáng yêu đến chơi với con đây!"
Kim Kỳ đang ngồi pha sữa bên cạnh, nhìn cô ấy bĩu môi.
"Đừng dạy con bé tự luyến giống mày được không?"
Nhi Nhi lườm một cái, mặt kệ bạn mình có dè bỉu thì cô ấy cũng vui vẻ. Trân Ni càng nhìn kĩ thì càng giống Kim Kỳ, duy chỉ có đôi mắt ấy là giống Nhất Ngôn. Mỗi khi nhìn, cô lại không thể không nghĩ tới anh một chút. Đã lâu rồi kể từ khi sinh con, cô cũng chẳng có thời gian tìm xem tin tức về Lâm gia. Cô còn nghĩ rằng, Nhất Ngôn sẽ chẳng bao giờ tìm ra được cô và con, cũng sẽ không biết anh đã có một đứa con gái kháu khỉnh thế này. Nhưng chính cô mới là người không biết, tất cả những gì Nhi Nhi mang đến mỗi ngày, đều là do Nhất Ngôn mua.
Nhi Nhi bây giờ giống như người kết nối của anh và cô, mỗi ngày đều sẽ cho anh biết tình hình hai mẹ con như thế nào. Thi thoảng, cô ấy còn chụp ảnh Kim Kỳ và Trân Ni lại, nói là làm kỉ niệm nhưng thực chất vẫn là gửi cho anh xem trước tiên. Nhìn hai mẹ con vui vẻ như vậy, Nhất Ngôn bất giác mỉm cười. Nụ cười mà anh từng nghĩ, có lẽ nó sẽ không bao giờ nở trên môi anh được nữa.
Lần đầu làm mẹ, lại gặp cảnh sinh non nên Trân Ni rất dễ bị ốm khi trái gió trở trời. Những lúc như vậy, Kim Kỳ thật sự rất street và căng thẳng. Cũng may có cô Trương giúp đỡ, cô mới có thể dễ dàng chăn sóc con hơn. Nhưng cô cũng không thể dựa vào cô ây mãi được, vì giờ đã có thêm một thành viên mới. Có lẽ, cô cũng nên tìm cho mình một việc làm. Cô và Nhi Nhi thương lượng với nhau, cô ấy bảo.
"Mày định làm gì? Trông khi con bé còn nhỏ như vậy? Cô Trương thì bận, mày cũng đi thì ai sẽ chăm sóc nó?"
Kim Kỳ thở dài, nhìn con bé đang nằm chơi trong nôi rồi nhìn Nhi Nhi, nét mặt lo lắng buồn rầu.
"Tao cũng chẳng biết sao. Nhưng cứ để cô Trương lo hết như vậy, thật sự tao thấy rất ngại!"
Cô Trương bất ngờ từ ngoài đi vào, cô cầm theo thức ăn chuẩn bị cho bữa chiều rồi nhìn Kim Kỳ nhẹ nhàng bảo.
"Có gì phải ngại chứ? Cô từ lâu đã xem con là con gái, mẹ chăm sóc con gái và cháu của mình thì có gì sai?"
Kim Kỳ nhìn cô, vô cùng xúc động. Mẹ cô mất sớm, cha cũng lâm bệnh rồi qua đời khiến cô phải tự lập từ nhỏ. Dù cố gắng tỏ ra mình kiên cường và mạnh mẽ, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cô rất thèm có cha mẹ bên cạnh như bao người. Nhìn cô Trương tốt với mình như thế, khiến cô vô cùng biết ơn. Bây giờ cô còn xem mình như con gái, chăm sóc mình và cả con gái của mình khiến cô rất xúc động. Cô bật khóc.
"Cô... thật sự xem con là con gái sao?"
Cô Trương mỉm cười, bước đến ngồi xuống cạnh rồi đặt tay mình lên tay cô, vuốt ve âu yếm.
"Khờ quá! Con đã là con gái của mẹ rồi còn gì?"
Kim Kỳ nhìn cô bật khóc, khiến Nhi Nhi đang vui cũng không kìm được xúc động mà khoé mắt đỏ hoe. Chơi chung với Kim Kỳ từ nhỏ, cô ấy thừa hiểu những gì mà cô đã trải qua khó khăn vất vả đến thế nào. Cô ôm chầm lấy cô Trương, nghẹn ngào rồi gọi.
"Mẹ ơi!"
"Ngốc quá! Con đang ở cử, đừng khóc nhè như vậy, không tốt đâu!"
...