Trong phòng làm việc, Mỹ Ngọc bám riết Nhất Ngôn không buông, đã vậy còn cố chấp ôm lấy anh từ phía sau mà khóc thút thít.
"Nhất Ngôn! Rốt cuộc thì cô ta có gì tốt hơn em? Tại sao không phải là một người khác mà nhất định phải là cô ta chứ?"
Em cứ nghĩ anh sẽ tìm được người con gái gia thế như thế nào. Vậy mà nào ngờ, anh lại yêu một con nhỏ trợ lý không ra gì. Nó thì có gì hơn em chứ? Nó thì có gì hơn em chứ Nhất Ngôn?
Anh dứt khoát đẩy cô ta ra rồi bước lên vài bước, tình hình này kéo dài mãi khiến anh cũng đã mệt mỏi rồi. Nếu không phải vì dự án mới của Lâm thị có cổ phần của Triệu Mỹ Ngọc trong đó, anh đã không nhân nhượng với cô ta.
"Đây là công ty, nếu không có việc gì thì mời cô ra ngoài."
Kim Kỳ đứng ở bên ngoài nghe được toàn bộ,trong đầu hiện lên những suy nghĩ mâu thuẫn. Cô nhận ra được Triệu Mỹ Ngọc này nhất định sẽ không dễ dàng buông tay Nhất Ngôn. Hơn nữa, cô ta cũng không giống như vẻ ngoài mềm yếu lụy tình của mình, nó chỉ là một lớp vỏ ngụy trang. Đang đứng nghe lén, bỗng nhiên Trình Phi từ phía sau đi đến vô ý hỏi.
"Cô chủ? Sao cô ở đây mà không vào đi ạ?"
Cô giật mình rồi bối rối nhìn Trình Phi, như muốn nhảy cẩn lên rồi ra dấu các kiểu muốn anh im lặng đừng lên tiếng. Nhưng đã muộn rồi, sự ồn ào ngoài cửa đã làm Nhất Ngôn chú ý đến. Anh bỏ mặc Mỹ Ngọc đang đứng trong này, bước vội ra ngoài xem. Trước mặt anh, người con gái mà anh yêu hôm nay như biến thành một người khác vậy, vô cùng dịu dàng lại xinh đẹp, làm anh cứ đứng ngây ra. Còn cô thì cứ sợ mình không biết nên chui đi đâu, vì đã lỡ nghe lén chuyện riêng tư của người ta mất rồi.
Mỹ Ngọc thấy không có động tĩnh gì nên đi ra ngoài xem, thấy Kim Kỳ đứng ở đó thì chỉ biết nhìn cô trừng trừng. Cô cũng không biết nên nói thế nào, nhưng rõ ràng trước ánh nhìn ấy cô chỉ biết né tránh.
"Sao em lại đến đây? Sao không ở nhà nghỉ ngơi đi?"
Cô nhìn anh rồi lại nhìn sang phía Mỹ Ngọc, lúng túng quá nên cứ nói năng lủng củng, không rõ bản thân mình đang nói gì.
"Em... À em... Mẹ bảo em mang cơm trưa đến cho anh."
Nói xong, cô thầm thở dài trong bụng, lúc đầu còn nghĩ mình đến đây sẽ đặt hộp cơm xuống bàn anh một cách dứt khoát rồi bỏ về. Ấy vậy mà nhìn xem ai kia vừa thấy anh thôi thì đã quên mất mình cần làm gì, hổ mẹ bỗng chốc hóa thành mèo con ngoan ngoãn. Kim Kỳ tự thấy mình bất tài quá, nên nói xong chỉ đành đưa hộp cơm trên tay mình sang cho Nhất Ngôn. Anh nhìn thấy cô rồi thì vui mừng ra mặt, lập tức không còn quan tâm tới ai đang xung quanh mình nữa. Bước đến nắm lấy tay Kim Kỳ, anh dịu dàng bảo.
"Vào ăn cùng anh đi! Em cũng chưa ăn mà phải không?"
"Ơ tôi..."
Làm sao anh ta biết được vậy nhỉ?
Chưa nói xong, cô đã bị anh dẫn đi vào phòng làm việc. Tiếng cửa phòng đóng rầm lại như dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt Triệu Mỹ Ngọc, khiến cô ta không nói thêm được gì mà bỏ đi. Kim Kỳ bất giác ngoái đầu nhìn ra cửa rồi lại nhìn sang Nhất Ngôn, anh vẫn rất vui vẻ mà mở phần cơm trưa ra xem cô đã chuẩn bị gì. Chưa bao giờ anh thấy mình hạnh phúc như những giây phút này, dù chỉ là do bản thân anh mặc định cô đã yêu mình, anh cũng thấy mãn nguyện. Anh biết, từ khi thổ lộ tình cảm của mình đến giờ, cô vẫn chưa thể đích thân nói rằng mình yêu anh. Nhưng anh vẫn sẽ đợi, đợi đến bao lâu đi nữa thì anh vẫn sẽ đợi.
Kim Kỳ ngồi đối diện, nhìn Nhất Ngôn ăn mà bất giác thấy vui rồi mỉm cười. Có phải cô đang run động không? Có phải trái tim của cô đã thật sự có hình bóng của anh rồi không? Đã rất nhiều đêm cô nằm suy nghĩ, liệu tim của mình rốt cuộc làm bằng thứ gì, mà vẫn chưa thể rung động với một người đã rất tốt với mình như vậy.
Anh tự hỏi, rằng khi em phát hiện ra con của chúng ta đã không còn, thì em có còn như lúc này không? Đã rất nhiều lần anh đắn đo, liệu mình có nên buông tay để em đi không, nhưng trái tim anh lại không thể làm được. Anh nhận ra, mình không thể sống thiếu em nữa rồi.
Nhất Ngôn ngước mắt nhìn Kim Kỳ, khuôn mặt anh bất chợt nghiêm túc làm cô thấy khó hiểu. Anh bảo.
"Kỳ! Có thể nào nói yêu anh được không?"
...