• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 62

" Này!! Anh có nghe tôi nói gì không? Ngày hôm nay ở thang máy sao anh lại trốn tôi vậy?" Lâm Tư Ân vẫn ngồi yên trong tư thế đó để mặc anh ôm lấy mình, thắc mắc hỏi.

" Tôi không muốn em nhìn thấy mình trông bộ dạng thê thảm như vậy" Triết Hạo cười khổ một cái, không hề giấu diếm mà mấp máy môi nói ra sự thật.

Đúng vậy, sáng hôm nay trong lúc anh ra ngoài xử lý công việc và quay trở về thì anh đã vô tình nhìn thấy được bóng dáng nhỏ bé quen thuộc mà từ lâu nó đã khắc sâu vào trong tâm trí mình.

Ngay tại giây phút đó anh thật sự rất muốn đi đến và ôm chặt lấy người con gái mình yêu vào lòng, nhưng khi nghĩ về bản thân mình đang ngồi xe lăn thì anh lại không có can đảm đó.

Triết Hạo không muốn để Lâm Tư Ân nhìn thấy mình trông bộ dạng xấu xí này nên lúc đó anh đã có ý định là chạy trốn thật nhanh vào thang máy để né tránh cô.

" Anh từ khi nào mà lại có những suy nghĩ lệch lạc như vậy hả? Nhìn tôi thật sự rất giống với kiểu người như vậy sao?"

Lâm Tư Ân sau khi biết được anh chịu nói ra sự thật với mình thì trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp và len lỏi một chút chua xót.

" Đau không?" Cô không tự chủ được hành động của mình mà đưa bàn tay đặt lên phần chân bị thương của anh mà xoa xoa nhẹ. 

" Em là đang quan tâm đến tôi đó sao?" Triết Hạo cười khẽ một cái, anh cũng rất ngạc nhiên bởi vì hành động kỳ lạ vừa rồi của cô, có thể nói đây là lần đầu tiên anh thấy cô chủ động với mình.

" Ngày mai chị Du Phiên sẽ đến và xem xét vết thương giúp anh!!" Cô lườm nhẹ anh một cái, không thèm quan tâm đến lời nói mang tính trêu đùa đó của anh, chuyện mà cô quan tâm lúc này chính là đôi chân của anh.

Sáng nay sau khi biết được tình trạng bị thương của Triết Hạo thì Lâm Tư Ân đã ngay lập tức liên lạc với Hàn Du Phiên để nhờ cô ấy đến và điều trị cho anh.

" Ngày mai? Du Phiên?" Triết Hạo nhíu mày nghi hoặc hỏi lại.

" Đừng nhăn mặt nữa sẽ mau già đó!!" Lâm Tư Ân đột nhiên xoay người lại ngồi đối diện nhìn anh.

Mặt cả hai người gần trong gang tấc, có thể cảm nhận rõ được hơi thở của đối phương.

Cô không kiềm được cảm xúc nên đã vươn những ngón tay thon dài của mình ra chạm vào những đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh và miết nhẹ.

Ngón tay Lâm Tư Ân rất tự nhiên mà di chuyển vẽ vời trên khuôn mặt như được thượng đế chạm khắc đó của Triết Hạo.

Ngay lúc này đây trong lòng cô chỉ muốn nhìn kỹ người đàn ông này lâu thêm chút nữa, cô muốn nhìn bù cho một tháng qua vì không gặp được anh.

" Thích tôi rồi sao, hửm?" Triết Hạo nhướn mày đắc ý nhìn cô.

" Hứ!! Tôi đây mới không thèm thích anh" Lâm Tư Ân vẫn như vậy, đoạn tình cảm này ở trong lòng cô vẫn chưa được xác định rõ ràng, hoặc cũng có thể Lâm Tư Ân vẫn chưa muốn thừa nhận nó ở trước mặt Triết Hạo.

" Không thích thì tốt!!" Triết Hạo bất ngờ thốt ra một câu nói. Thái độ của anh đột nhiên lại thay đổi một cách quá rõ rệt.

" Anh vừa nói gì cơ? Cái gì không tốt? Tại sao lại không tốt?"

Cô không ngờ rằng anh lại chính miệng nói ra câu đó nên nhất thời đã không tin được mà trừng lớn mắt hỏi vặn lại.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh trong bộ dạng kì lạ như vậy. Từ trước đến nay trong mắt cô thì anh mãi là người đàn ông cao cao tại thượng không ai trên thế giới này có thể đem ra so sánh với anh được.

" Khuya rồi không nói nữa... Em mau về phòng ngủ đi" Triết Hạo cố tình lờ đi câu hỏi của cô.

" Không muốn!! Khi nào nghe được câu trả lời từ anh thì tôi mới về" Cô nhíu mày tỏ vẻ khó chịu khi bị anh đuổi đi.

" Mau về đi, Tư Chính sắp quay trở lại rồi đấy!!" Triết Hạo dùng tay đẩy nhẹ cả người cô ra khỏi người mình.

" Tôi không quan tâm, anh ấy có quay trở về thì sao chứ?"

" Được rồi tùy em vậy muốn ở lại thì ở, bây giờ tôi đi ngủ đây!!" Anh lạnh nhạt lăn bánh xe rời đi, ngay cả liếc mắt đến cô một cái cũng không thèm.

" Ui da... Còn chưa nói xong anh không được đi, nè... anh có nghe tôi nói gì không? Mau dừng lại" Cô vì bị anh đẩy nên đã mất thăng bằng mà loạng choạng té ngã ra đất.

" Chết tiệt!! Tức thật mà..."

Đến lúc Lâm Tư Ân đứng từ dưới đất lên thì đã thấy Triết Hạo leo thẳng lên giường và chùm mềm kín mít đi ngủ.

Cô tức giận đùng đùng không kiêng nể gì mà trèo thẳng lên người của anh.

" Ahh... Lâm Tư Ân!! em tính đè chết tôi đấy à?" Triết Hạo vì bị đau nên đã hét lên.

" Cho anh chết luôn này"  Lâm Tư Ân dùng tay mình chế trụ hai tay Triết Hạo trên đỉnh đầu, cô là đang ở thế chủ động đó nha.

" Em điên rồi à, mau buông tôi ra" Triết Hạo trợn tròn hai mắt nhìn cô gái nhỏ nhưng gan lại lớn đang ở trước mặt mình.

Anh không ngờ chỉ mới một tháng không gặp mà nhóc con này lại bạo gan đến như vậy.

Triết Hạo đã cố vùng vẫy phản kháng nhưng không biết hôm nay Lâm Tư Ân đã ăn phải thứ gì mà cô lại có một sức lực lớn đến vậy, ngay cả anh cũng không thể đấu sức lại cô.

" Triết Hạo thối nhà anh, hôm nay ăn gan hùm rồi sao mà dám đẩy tôi ngã vậy hả?" Lâm Tư Ân dí sát mặt vài mặt Triết Hạo, cao giọng chất vấn anh.

" Em mau trèo xuống khỏi người tôi ngay, có gì từ từ chúng ta sẽ nói chuyện sau được chứ?" Anh nhẹ giọng muốn nói chuyện đàm phán với cô.

Tư thế của hai người bây giờ lại có chút ám muội. Triết Hạo đã không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, trên trán anh lúc này đã lấm tấm mồ hôi. Giọng nói của anh cũng vì thế mà lúc cao lúc trầm có chút bất ổn.

" Bây giờ tôi sẽ hỏi anh một câu, nếu anh chịu trả lời thật lòng thì tôi sẽ không tiếp tục làm khó anh nữa, được chứ?" Lâm Tư Ân mang khuôn mặt ngây ngô vô tội, cô không tài nào bắt kịp được những suy nghĩ trong đầu anh.

" Được em hỏi đi, nếu trả lời được thì tôi sẽ trả lời!!"

" Không phải là nếu mà là chắc chắn phải trả lời câu hỏi của tôi" Cô không vui khi không nghe được câu trả lời mà mình cần nghe.

" Hmm... Được tôi chắc chắn sẽ trả lời câu hỏi của em" Triết Hạo vì muốn nhanh chóng thoát khỏi cái tư thế có thể gây chết người này nên anh đành gật gù chấp nhận yêu cầu của cô.

" Chân của anh là vì sao bị thương và kẻ nào đã khiến anh ra nông nỗi này hả?"

Lâm Tư Ân thu lại dáng vẻ thỏ con của mình, cả người cô lúc này đều tỏa ra nồng nặc sát khí rất đáng sợ, ánh mắt cô y hệt như sói hoang đang muốn xé xác con mồi ra làm trăm mảnh.

Cô tức giận chứ!! Tức giận vì sao anh lại ngốc như vậy, tại sao lại để mình bị thương đến nỗi chật vật như này cơ chứ?

Tên khốn đó thật đáng hận mà!!

"...." Cả cơ thể Triết Hạo bất giác cứng đờ lại, anh không nói gì chỉ im lặng trước câu hỏi vừa rồi của cô, một khoảng không gian yên tĩnh bao trùm lấy cả căn phòng.

" Nói mau!! Là tên khốn nào đã hại anh ra nông nỗi này hả? Tôi nhất định sẽ thay anh băm hắn ta ra làm trăm mảnh rồi vứt cho chó ăn"

Lâm Tư Ân không thể kiểm soát bản thân được nữa, cô mất bình tĩnh mà lớn tiếng hét lên.

______________________Hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK