• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap5: Đến trường

____ 11h30 đêm tại bar Cữu Sắc.

" Mấy tên đó đúng là bọn lưu manh giả danh tri thức mà. Bên ngoài thì ăn mặc sang trọng nhưng bên trong lại không bằng cầm thú " Sau khi rời khỏi căn phòng đó Tư Ân liền đi vào nhà vệ sinh để xem xét vết thương trên cổ của mình.

" Aiza... Bầm tím hết cả rồi, như vậy sao mà gặp ai được cơ chứ. Tất cả đều tại cái tên khốn Triết Hạo đó nếu lần sau gặp lại nhất định bà đây sẽ cho người một bài học " Lâm Tư Ân vừa thương tiếc cho cái cổ của mình vừa chửi bới tên Triết Hạo.

" Cũng may mình nhanh trí không thôi cũng đi chầu ông bà sớm luôn rồi...Tốt nhất chuyện này không nên cho anh Tư Chính biết. Anh ấy mà biết chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra mất " Cô biết Tư Chính thương cô như vậy, nếu như anh ấy biết có người ức hiếp cô thì nhất định sẽ sống chết với bọn người đó. Nhưng theo cô thấy có vẻ như bọn người kia cũng không phải tầm thường, tốt nhất là không nên dính dáng đến. Tránh phiền phức cho 2 anh em cô.

Tư Ân không suy nghĩ nữa cô quay trở lại vị trí làm việc. Cũng may không gian ở đây luôn thiếu ánh sáng nên mọi người mới không ai để ý đến vết thương trên cổ của cô.

" Này Tư Vũ, cậu làm gì mà ở trong đó lâu vậy. Có phải nữ nhân viên phục vụ ở trong khu đó rất tận tình nên cậu không thể rời mắt đúng không ? " Người vừa lên tiếng là Tiểu Đại, anh vừa nói vừa đánh nhẹ vào vai cô.

" Khách đông như vậy mà cậu còn có thời gian đứng đây nói nhảm với tôi nữa hả ? " Cô vừa lườm nhẹ Tiểu Đại.

" Cậu biết không tôi đã làm việc với công suất gấp 2 lần cho phần của cậu luôn đấy, tôi vì cậu vất vả đến như vậy cậu còn không cảm ơn tôi. Tư Vũ cậu đúng là vô tình mà " anh ta vừa nói vừa làm hành động ngất xĩu, khiến cho Tư Ân nhịn không được mà cười ra tiếng.

" Haha... Được rồi tôi hiểu tấm lòng tốt của cậu dành cho tôi mà, chúng ta mau quay trở lại làm việc thôi "

Thời gian nhanh chóng qua đi mới đó mà đã 1h đêm. Lâm Tư Ân giao ca lại cho nhân viên khác. Cô cần phải về nhà để nghỉ ngơi sớm, ngày mai là buổi học đầu tiên của cô ở ngôi trường mới. Cô không muốn để lại ấn tượng không tốt đối với giảng viên của trường.

Sau khi về đến nhà Tư Ân liền lên giường ngủ mặc kệ bộ đồ đang mặc trên người. Ngày hôm nay đối với cô đã đủ mệt mỏi lắm rồi, cô thật sự không thể nào nhắc tay lên nổi nữa. Tư Ân gáng sử dụng vài sức lực cuối cùng để cài báo thức, sau đó liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

_____________________

Sáng hôm sau, ' reng.....reng.....reng '.

Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu rọi vào căn phòng ngủ được trang trí đơn giản với màu xanh chủ đạo, bên ngoài tiếng chim kêu ríu rít như đang chào ngày mới. Lâm Tư Ân với tay tắt đồng hồ báo thức trong trạng thái đang còn mớ ngủ. Nhìn lại điện thoại đã là 7h sáng. Dù trong lòng rất muốn ngủ nướng thêm một chút nữa nhưng cô không muốn đến trường muộn vào ngày đầu tiên đi học đâu.

Lâm Tư Ân lê thân xác đang còn ngái ngủ của mình vào nhà vệ sinh, khi vô tình nhìn mình trong gương cô bỗng nhiên hét toáng lên " Áhh...Có quỷ..." khi nhìn thấy vết bầm tím trên cổ mình.

Vì do đang còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nên Tư Ân quên béng đi sự kiện mình xém mất mạng vào ngày hôm qua.

" Ahh ... Quên mất vụ này nữa ... Sao có thể đến trường trong tình trạng này đây " Tình huống này Tư Ân thật khóc không ra nước mất mà.

Sau 30 phút lăn lộn trong nhà vệ sinh, Lâm Tư Ân bước ra với một trạng thái vô cùng khác. Lúc này cô mặc chiếc áo len cổ lọ màu trắng cùng với một cái quần bò màu đen, cô còn khoác thêm bên ngoài cho mình chiếc áo khoác dài. Do Tư Ân sở hữu một thân hình cân đối cùng với chiều cao 1m70 nên khi cô mặc bất kì bộ quần áo nào cũng trong rất hấp dẫn và phong cách.

Nhìn đồng hồ thấy đã trễ giờ, cô nhanh chóng gom vài món lặt vặt vào balo để đi đến trường cho kịp giờ. Lâm Tư Ân đến trường bằng xe buýt, mất khoảng 15p để có thể đến nơi.

" Wow... Đúng y như những lời đồn đại, ngôi trường này đẹp và sang trọng thật đấy, Tư Ân à mày tuyệt thật đấy khi có thể đậu vào ngôi trường danh giá này "

Đứng trước khung cảnh xa hoa lộng lẫy của ngôi trường danh tiếng lẫy lừng bậc nhất trong nước. Lâm Tư không ngừng xuýt xoa bởi cảnh tượng mà chính mắt mình đang nhìn thấy. Cô được xét tuyển vào ngôi trường danh giá này với số điểm cao ngất ngưỡng. Đây là điều không phải ai cũng làm được. Do có số điểm cao nhất khối nên Lâm Tư Ân được miễn học phí với số tiền khá đắt đỏ.

" Tư Ân, mình ở bên đây nè " Từ đằng xa có một cô gái đang vẫy tay và chạy nhanh lại ôm chầm lấy cô.

" Này Tống Nhu Nguyệt, cậu định ám sát tớ đấy hả, mau buông ra đi mọi người đang nhìn chúng ta kìa " Tuy nói vậy nhưng Tư Ân vẫn đáp lại cái ôm của cô gái tên Tống Nhu Nguyệt.

" Mấy ngày rồi không gặp mà cậu đã xua đuổi tớ như vậy rồi, con người cậu đúng là vô tình mà " Tống Nhu Nguyệt lên tiếng trách móc.

" Tớ xua đuổi cậu khi nào kia chứ, tại cậu ôm tớ chặt đến nỗi tớ sắp tắt thở luôn rồi đây này "

" Tại người ta nhớ cậu chứ bộ, lâu ngày không gặp hình như cậu ốm hơn lúc trước thì phải. Lâm Tư Ân cậu không ăn uống đầy đủ đúng không "

" Trời ạ... Tớ với cậu không gặp mặt mới có 5 ngày à vậy mà cậu có thể nói như thể không gặp 5 tháng vậy "

" Mà sao hôm nay cậu ăn mặc kín mít vậy, cậu cảm thấy cơ thể không khỏe chỗ nào hay sao " Tống Nhu Nguyệt lo lắng đưa tay muốn chạm vào người Tư Ân kiểm tra liền bị cô cản lại.

" Ha...ha.... Đây là phong cách thời trang mới của tớ đấy. Với lại cậu còn không biết tớ hay sao, Lâm Tư Ân bạn cậu có một sức mạnh phi thường ngang bằng với sức lực của 3 người đàn ông cộng lại. Làm sao mà có thể bị gì cơ chứ " Cô xua tay cười giã lã, lo sợ Tống Nhu Nguyệt sẽ phát hiện ra vết thương trên cổ mình nên đành che giấu cô ấy.

" Cậu thật sự không bị gì đó chứ, cậu không được giấu tớ đâu đấy "

" Tớ có bao giờ lừa cậu chưa... gần tới giờ vào học rồi mau đi thôi, chẳng lẽ cậu định đến đây tám chuyện đến hết buổi luôn hay sao, chúng ta còn phải tìm đường đến phòng học nữa đấy.... Nhanh đi thôi " Nói rồi cô kéo tay Tống Nhu Nguyệt chạy đi sâu vào bên trong khuôn viên trường.

______________________

Tống Nhu Nguyệt - 19 tuổi là bạn thân của Lâm Tư Ân. Cô là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Tống thị. Tuy Tống thị không giàu mạnh bằng những tập đoàn khác nhưng nói về độ lâu đời, sự lẫy lừng thì cũng không thua kém bắt kì tập đoàn nào.

Tống Nhu Nguyệt sở hữu ngoại hình xinh đẹp y hệt như thiên sứ với chiều cao 1m60. Cô khác hẳn với Lâm Tư Ân, Nhu Nguyệt có phần yếu đuối, yêu kiều và đáng yêu.

Từ khi còn bé, Tống Nhu Nguyệt thường xuyên bị mấy đứa con gái trong trường bắt nạt, vì bọn chúng biết cô là thiên kim đại tiểu thư của Tống gia nên ngày nào cũng bắt cô phải chu cấp tiền cho bọn chúng nếu không thì Tống Nhu Nguyệt sẽ bị đánh.

Khi ấy, Lâm Tư Ân theo mẹ và anh trai chuyển đến khu này sống và học tập. Trong một lần tình cờ đi ngang qua và bắt gặp cảnh tượng khó coi đó. Cô đã ra tay xử đẹp bọn bắt nạt.

Tống Nhu Nguyệt vốn là tiểu thư đài các nên tính cách vốn dĩ yếu đuối, ngây thơ nên đối với bọn con gái đầu gấu ưa bắt nạt người khác liền không biết cách phản kháng chỉ có thể chấp nhận chịu đựng. Cũng may Lâm Tư Ân xuất hiện giải vậy cho cô ấy nên từ đó trong mắt Tống Nhu Nguyệt thì Tư Ân không khác gì một nữ anh hùng cả.

Sau sự kiện đó, Tống Nhu Nguyệt lúc nào cũng đi theo sát Tư Ân không rời nữa bước. Còn Lâm Tư Ân khi ấy vì mới chuyển trường đến nên không có lấy 1 người bạn nào. Một phần là vì tính cách của cô ít nói, không hoạt bát, thân thiện như bao đứa trẻ khác nên ở môi trường mới Tư Ân cảm thấy rất cô đơn, lạc lõng.

Cũng may nhờ có Tống Nhu Nguyệt luôn đi theo để nói chuyện kết bạn, rất nhanh chóng 2 người bọn họ trở nên thân thiết với nhau hơn. Còn về Nhu Nguyệt sau khi được Tư Ân giúp đỡ thì cũng không ai dám bắt nạt cô ấy nữa. Tính đến nay tình bạn của họ cũng đã bền vững được 10 năm.

                           

                

_____________Hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK