• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 41

Sau khi đã dùng bửa với ông Phúc xong, Lâm Tư Ân và anh trai mình cũng tạm biệt ông để về nhà.

" Anh Tư Chính!! Tiện đường cho em quá dang một đoạn đến nhà hàng Âu nằm trên đường XX với" Lâm Tư Ân lúc này đi ra từ cửa hàng với một bộ đồ thoải mái.

" Em đến đó làm gì? Vẫn còn đói bụng nữa sao?" Lâm Tư Chính ngồi trên chiếc mô tô yêu thích của mình thắc mắc hỏi.

" Anh nghĩ em là heo chắc, nhà hàng đó chính là chỗ làm việc mới của em đấy, em sẽ bắt đầu công việc vào lúc 7h tối đến 11h đêm" Lâm Tư Ân vừa giải thích vừa trèo lên phía sau xe mô tô của Lâm Tư Chính.

" Bộ em thiếu tiền lắm hả? Nói đi em cần bao nhiêu anh đều có thể cho em hết..."

Lâm Tư Chính khởi động máy lái xe chạy đi, chở Lâm Tư Ân đến chỗ làm.

" Haiz... Vấn đề là em không cần tiền của anh trai mình, anh hiểu chưa!!"

' Anh trai ngốc của tôi ơi, số tiền em sở hữu hiện nay có thể mua được cả cái thành phố này luôn đấy!!' 

Lâm Tư Ân thở dài một cái, không biết phải giải thích làm sao với Lâm Tư Chính.

" Vậy chỗ làm mới không gây nguy hiểm gì cho em chứ" Lâm Tư Chính lo lắng em gái mình sẽ gặp chuyện nguy hiểm giống như lúc còn làm việc ở hộp đêm Cữu Sắc.

" Làm việc ở nhà hàng sang trọng thì có nguy hiểm gì cơ chứ, người đến dùng bửa toàn là những người tai to mặt lớn, ai rảnh đâu mà để ý đến đứa nhân viên nhỏ bé như em"

" Càng như vậy thì anh mới càng sợ em sẽ gây ra chuyện lớn đấy!!"

Lâm Tư Chính lắc đầu ngán ngẩm.

" Anh xem thường em gái mình quá rồi đấy nhé, nếu như anh có lòng quan tâm tới em như vậy thì hãy mau giúp em tìm được một công việc có thu nhập cao hơn đi"

" Em không hài lòng với công việc hiện tại sao?"

" Tất nhiên, thu nhập khá ít ỏi, em không hài lòng chút nào"

Nói thì nói vậy thôi chứ công việc của cô hiện tại đang là mơ ước của biết bao nhiêu người ngoài kia. Tiền lương của nhà hàng này chỉ ít hơn của hộp đêm một chút thôi chứ bình thường thì nó cũng được xem là mức thu nhập rất cao rồi.

" Em đúng là được voi đòi tiên... Đến nơi rồi mau xuống đi" Với tốc độ lái xe khá nhanh nên chỉ trong chốc lát là đã đến được nơi cần đến.

" Tạm biệt!! Anh đi đường nhớ cẩn thận"

Lâm Tư Ân chào tạm biệt anh mình xong thì liền chạy nhanh vào bên trong nhà hàng để bắt đầu làm việc.

Công việc của cô cũng đơn giản và nhẹ nhàng, nơi đây tuy nói là lương cao nhưng không phải ai muốn vào cũng được.

Nhà hàng này yêu cầu khá gắt gao về trình độ học vấn và ngoại ngữ, vừa hay là Lâm Tư Ân lại không thiếu bất kì tiêu chuẩn nào của nhà hàng, vì vậy cô ấy đã được tuyển vào làm nhân viên tại đây.

Công việc ở nhà hàng này thì cũng giống như ở hộp đêm trước đó, cô chỉ cần tươi cười niềm nở chào đón khách hàng và bưng những món ăn mà họ đã yêu cầu lên thôi.

____________

Nửa tháng sau, mọi thứ đều trôi qua trong sự bình yên.

Rất nhanh chớp mắt một cái là đã đến mùa đông. Bên ngoài trời đã bắt đầu có những bông tuyết rơi, làm trắng xóa cả một thành phố.

" Phù~~ Lạnh quá!!"

Tại lớp học, Lâm Tư Ân ngồi trên ghế co rút cả người lại, mặc dù đã trang bị 2 lớp áo khoác bông dày cộm nhưng cô ấy vẫn không thể chịu được cơn lạnh của khí trời mùa đông.

Lâm Tư Ân từ bé đã rất sợ mỗi khi mùa đông đến, vì cô ấy chịu lạnh rất tệ. Có nhiều năm thời tiết rất lạnh, thế là cô ấy đã ở lì trong nhà chùm chăn và không hề bước chân ra khỏi cửa suốt mấy tháng trời.

" Nhìn cậu kìa, có khác gì mấy chú chim cánh cụt không chứ"

Thái Tư Huyền ngồi một bên cũng chỉ đành lắc đầu cười trừ trước hành động co rút lại một khúc của bạn mình.

" Cậu... Cậu không hiểu đâu... Từ bé mình đã rất sợ lạnh rồi, năm mình 5 tuổi giữa trời đông rất lạnh, trên đường về nhà mình có đi băng qua một hồ nước đã bị đóng băng,... Nhưng vì sự bất cẩn nên mình đã bị trượt chân và mắc kẹt trong hồ băng đó rất lâu...

"Mình đã hét cầu cứu đến khô cả cổ... Nhưng vì trời rất lạnh cộng với đang là buổi chiều nên không có ai đi ngang qua và phát hiện ra mình... "

" Mình bị kẹt ở trong hồ đó lâu đến nỗi cả người mình dần dần mất hết cảm giác, chân mình không thể cử động được nữa và hơi thở đã bắt đầu yếu đi, cứ nghĩ là sẽ kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình tại cái hồ chết tiệt đó rồi. Nhưng rất may mắn, lúc đấy đã có một anh chàng rất đẹp trai và tốt bụng, anh ấy bất chấp tất cả để nhảy xuống hồ và lôi mình lên..."

Lâm Tư Ân cảm thấy trong lòng vô cùng bồi hồi khi nhớ lại những kí ức lúc còn bé của mình.

" Cậu xạo vừa thôi, lúc đấy cậu đã bị mất ý thức và sắp mất mạng đến nơi rồi vậy thì làm sao mà cậu có thể biết được ai cứu mình cơ chứ...nói chi là người đó có đẹp trai hay không"

Thái Tư Huyền bĩu môi, thẳng thắn vạch trần lời nói dối vừa rồi Tư Ân.

" Tư Huyền cậu thật là, mình đang mơ mộng về một chuyện tình yêu ngọt ngào giữa nàng công chúa xinh đẹp và chàng hoàng tử điển trai cơ mà... Cậu cũng đâu nhất thiết là phải vạch mặt mình ra như vậy cơ chứ!!"

Cô làm ra vẻ mặt uất ức, đánh yêu bạn mình một cái.

" Ui za... Ngay cả khi bị lạnh mà cậu vẫn dùng nhiều sức như vậy sao?"

Thái Tư Huyền nhăn mặt vì cái đánh yêu vừa rồi của Tư Ân.

" Hìhì... Xin lỗi mình quên kìm chế sức của bản thân lại... Nhưng thật ra cũng không hẳn là mình mất ý thức hoàn toàn đâu. Lúc được cứu lên mình đã lờ mờ thấy được hoa văn trên sợi dây chuyền đang đeo ở cổ của anh ấy, nó được thiết kế một cách rất đặc biệt và tinh xảo..."

" Cậu cũng tài quá rồi..."

" Tất nhiên, từ bé thì mình đã có thể nhớ được rất nhiều thứ mà mình chỉ vừa gặp qua được một lần thôi,... À nhân đây để mình vẽ lại nó cho cậu xem, biết đâu được cậu sẽ biết được chút ít gì về lai lịch của sợi dây chuyền đó thì sao?"

Cho đến tận bây giờ Lâm Tư Ân vẫn còn nhớ đến từng chi tiết nhỏ trên sợi dây chuyền của người ân nhân đã cứu mạng mình. Cô cũng đã từng dùng rất nhiều mối quan hệ để điều tra về nó nhưng tất cả đều vô ích, một chút thông tin nhỏ về người con trai đó cô cũng không tìm ra.

" Oa... Cậu có thể vẽ nó một cách chi tiết như vậy luôn sao!?"

Thái Tư Huyền sau khi nhìn thấy được bức tranh mà Lâm Tư Ân vừa vẽ xong thì trên mặt liền không thể che dấu nỗi sự cảm thán của chính mình.

" Sao nào? Cậu có ấn tượng gì với nó không?"

" Hmm...!! Nhìn nó có chút quen quen, hình như mình đã từng gặp qua nó rồi thì phải"

Thái Tư Huyền nhíu mày, nhìn thật kĩ vào bức tranh và cô cảm thấy nó rất là quen mắt.

" Thật hả Tư Huyền, cậu nói thật chứ!?"

Lâm Tư Ân kích động, cô liên tục dùng tay lay mạnh cả người của Thái Tư Huyền.

" Dừng... Nhẹ tay thôi... Mình sắp ngất đến nơi rồi"

Trước sự kích động quá chớn đó của Lâm Tư Ân thì Thái Tư Huyền xém chút nữa là đã không chịu nỗi mà ngất xĩu ngay tại lớp học.

_____________________Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK