• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 8: Bị phát hiện

" Tớ cần đi vệ sinh một lát, cậu vào lớp học trước đi " Tư Ân nói

" Được rồi, tạm biệt cậu" Tống Nhu Nguyệt vẫy tay chào rồi chạy về phía lớp học.

Trong nhà vệ sinh lúc này Lâm Tư Ân đang lấy trong túi ra chiếc điện thoại và ấn một dãy số quen thuộc. Rất nhanh đầu dây bên kia đã có người bắt máy.

' Chị nghe, sao đấy ?' giọng nữ quyến rũ vang lên.

" Em cần chị xử lý một số chuyện thay em "

' Được, em nói đi '

................

_________________

Ba ngày sau,

Báo chí đưa tin, chủ tịch tập đoàn Trần thị bị lộ bằng chứng mua bán trái phép chất cấm, tàn trữ vũ khí trong người, hối lộ một số quan chức cấp cao và bòn rút tiền của công ty, . Rất nhanh giá cổ phiếu của tập đoàn Trần thị chỉ trong một đêm mà tuột xuống mức thấp nhất, phá sản ngay trong đêm.

Tại một quán nước gần căn hộ của Tư Ân.

" Này cậu hay tin gì chưa ?" Tống Nhu Nguyệt hỏi Tư Ân.

" Tin gì chứ ?"

" Tập đoàn Trần thị của Trần Tố Lan bị phá sản rồi đấy!, Ai mà lại có những bằng chứng xác thực về hành vi xấu xa của ba cô ta trong bóng tối mà đem giao cho cảnh sát cơ chứ " Tống Nhu Nguyệt chống tay xuống càm suy nghĩ.

" Làm việc xấu ắt sẽ có người biết thôi" Tư Ân cười như không cười nói.

" Cậu nói cũng có lý "

" Bên phía của Hồ Khiết Khiết tớ đã xử lý xong rồi, do có camera quay lại nên hành động của cậu được xem như là tự vệ chính đáng. Chỉ bồi thường cho họ một chút viện phí cho hợp lệ thôi. Tớ vì cậu mà vất vả mấy ngày nay rồi đấy"

" Tất cả đều nhờ có cậu hết đấy, không có cậu thì ai sẽ giúp tớ giải quyết những hậu quả do tớ gây ra đây " Tư Ân giả vờ cảm động ôm lấy Tống Nhu Nguyệt khóc thút thít.

" Xem cậu kìa, diễn giỏi thật đấy còn có cả nước mắt chảy xuống nữa chứ " Tống Nhu Nguyệt nói rồi hùa theo hành động của Tư Ân vờ lấy tay chùi đi những giọt nước mắt cả sấu trên khuôn mặt như hoa như ngọc ấy.

" Tớ diễn cũng ổn đó chứ, cậu thấy tớ có nên đổi qua học bên nghệ thuật sân khấu không ?" Lâm Tư Ân từ bé đã thích cosplay, diễn xuất y như mấy nhân vật trong phim hoạt hình.

" Chỉ cần là cậu thích, tớ đều sẽ ủng hộ cậu hết mình "

Nói chuyện với nhau khá lâu, Tống Nhu Nguyệt nhìn lại điện thoại đã là 8h tối.

" Gần tới giờ cậu đi làm ở hộp đêm rồi kìa, mau về nhà chuẩn bị làm thêm đi để muộn đấy" Nhu Nguyệt lên tiếng nhắc nhở giờ giấc cho Tư Ân sợ cô ấy sẽ muộn giờ làm.

" Ahh phải rồi quên mất, tớ đã xin dời giờ làm lại sớm hơn 1h. Thôi tạm biệt cậu tớ đi đây, hẹn mai gặp lại " Tư Ân nhanh chóng tạm biệt Nhu Nguyệt rồi chạy như bay về nhà thay đồ.

__________________

8h50 tại hộp đếm Cữu Sắc. Vẫn như mọi ngày, âm thanh nơi đây lúc nào cũng xập xình chói tai. Sau một ngày mệt mỏi mọi người thường đến đây để thư giản đầu óc, giải tỏa căng thẳng.

Lâm Tư Ân bắt đầu làm việc giống như mọi ngày. Nhưng không hay biết rằng ở phía xa trên tầng của quán bar đang có ánh mắt sắc bén dõi theo cử chỉ hành động của cô.

*** 1 tiếng trước, tại hộp đêm.

Trong căn phòng vip lúc này có 3 người đàn ông, cả người người bọn họ một thân âu phục giày da đắt tiền, đang thư giản ngồi tựa mình vào ghế sofa nhấm nháp ly rượu vang thượng hạng.

" Chuyện gì làm em mệt mỏi vậy ?" Tiêu Hàn Phong lên tiếng hỏi khi thấy sự uể oải đang phát ra sau tiếng thở dài của Triết Thiên Vũ.

" Có nói ra thì bọn anh cũng không hiểu được đâu " Triết Thiên Vũ chống tay lên trán, rầu rĩ nói.

Mấy ngay nay Khiết nhi của anh ta cứ nhất quyết muốn đòi lại công bằng cho cô bạn thân Trần Tố Lan. Nhưng người sai là bọn người của Trần Tố Lan kia mà. Sao có thể không phân biệt phải trái mà ra tay hại người vô tội được chứ.

Cô gái tên Lâm Tư Ân ấy cũng không phải dễ đụng, cô ta có Tống gia chống lưng, dù Tống gia không giàu mạnh bằng Triết thị nhưng họ đã tồn tại rất lâu đời chí ít cũng phải nể mặt họ vài phần. Không dễ dàng gì mà có thể đụng vào Lâm Tư Ân.

" Mấy ngay nay cả anh và Triết Hạo cũng bận rộn tối mặt tối mũi về vụ vận chuyển lô vũ khí qua Nhật nhưng bị bọn người của chính phủ cố tình làm khó dễ " Tiêu Hàn Phong nhắc tới vụ này liền không khỏi cảm thấy đau đầu.

" À mà, bọn anh có hay tin gì về Trần thị chưa ? Không biết ai lại dám ra tay như vậy? " Trần thị tuy trên danh nghĩa là của gia đình Trần Tố Lan nhưng bên trong mọi người ai cũng đều biết là họ núp dưới cái ô của tập đoàn Triết thị. Với việc đưa ra chứng cứ tố cáo này chẳng khác nào hất nước lạnh vào mặt của Triết thị cả.

" Có nghe nói, nhưng không thể điều tra ra được gì. Người của chúng ta bên cảnh sát nói có một địa chỉ lạ gửi chứng cứ đến cho họ qua email còn có lời nhắc nhở nếu không điều tra rõ ràng sẽ gửi đến chính phủ để làm lớn chuyện còn lôi cả những người có liên quan ra ánh sáng " Tiêu Hàn Phong đăm chiêu suy nghĩ vấn đề này. Không biết ai lại có lá gan lớn đến vậy dám thách thức cả bọn họ.

Người im lặng nãy giờ cũng bắt đầu lên tiếng: " Lai lịch của tên nhân viên đó thế nào ?" Triết Hạo dường như không quan tâm đến sự việc mà 2 người bọn họ đang bàn luận. Điều anh quan tâm bây giờ chính là tên nhân viên của hộp đêm này.

" Anh nhắc em mới nhớ, có nhiều chuyện xảy ra khiến em quên béng mất chuyện này " Triết Thiên Vũ nói rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.

" Chuyện tôi nhờ, anh đã điều tra đến đâu rồi ?"

' Triết thiếu, việc này có hơi kì lạ. Tôi đã tìm kiếm thông tin của tên đó rất kĩ càng nhưng lại chẳng tìm thấy được gì cả chỉ có một bộ hồ sơ cùng với địa chỉ giả ngay cả tên cũng là giả. Hình như có ai đó giúp hắn vào hộp đêm của ta làm việc ' đầu dây bên kia trả lời.

" Anh nói thiệt chứ?" Triết Thiên Vũ nghi hoặc hỏi lại.

' Vâng, tôi đã gửi hồ sơ của hắn vào email của cậu rồi đấy, cậu có thể tự mình xem '

" Được rồi, anh cứ làm việc tiếp đi "

" Có chuyện gì vậy tiểu Vũ? " thấy vẻ mặt khá nghiêm túc của Triết Thiên Vũ. Tiêu Hàn Phong cũng có cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Triết Thiên Vũ không nói gì chỉ im lặng lấy laptop ra để lên bàn, anh ta nhanh chóng bấm vào email để kiểm tra hộp thư. Rất nhanh đã tìm thấy được bộ hồ sơ giả kia của Lâm Tư Ân.

" Thú vị thật đấy " Triết Hạo khi nhìn thấy kết quả điều tra này môi nhịn không được mà nhếch lên một nụ cười ma mị. Ly rượu trong tay liền bị anh ta bóp cho bể nát.

" Có khi nào là mấy tiểu bang muốn đối đầu với chúng ta nên đã cày người vào không ?" Tiêu Hàn Phong cũng nở một nụ cười ma mãnh chẳng khác nào là một con thú chuẩn bị săn mồi.

" Cũng có khả năng này lắm " Thiên Vũ cũng lên tiếng nói

" Thay vì ngồi đây tò mò sau chúng ta không mời tên đó đến hỏi chuyện " Triết Hạo nhấp ly rượu trong tay xong liền bóp nát cái ly.

_______________

Quay lại hiện tại, khi Tư Ân đang dọn dẹp bàn chỗ khách vừa đi thì được quản lí của quán nhờ đem đồ lên căn phòng vip số 3.

Lâm Tư Ân dù trong lòng rất không muốn nhưng cô chỉ là một nhân viên nhỏ sao có thể cãi lời quản lí được chứ.

Đẩy xe đồ dọc theo hành làng dài và tối. Tư Ân có cảm giác bất an như thể chuẩn bị dâng bản thân mình cho ma quỷ. Cô bất giác rùng mình một cái " Hay là mình giả bộ ngất xĩu nhỉ? " Cô lo lắng muốn nghĩ ra cách để đối phó với bọn người của Triết Hạo.

" Hay là mình dùng mỹ nam kế để mê hoặc hắn ta? Ahh...thật sự là không muốn gặp lại bọn người đó chút nào. Biết đâu hôm nay hắn ta lại lên cơn muốn giết mình nữa thì sao " Trong lòng Tư Ân như có trăm ngàn cơn sóng vỗ không ngừng cuộn trào.

Rất nhanh Lâm Tư Ân đã đứng trước căn phòng của Triết Hạo, cô cố gắng hít lấy hít để không khí như thể đây là lần cuối cùng vậy. Đưa tay lên ấn chuông, cánh cửa rất nhanh đã được mở ra.

Lâm Tư Ân trong lòng dù rất bất an nhưng bên ngoài lại làm như không có gì, khuôn mặt luôn giữ nét bình tĩnh.

" Rượu các anh cần " Tay cô lưu loát để rượu lên bàn, cũng không quên lén đưa mắt để nhìn bọn họ.

Hôm nay bọn họ vẫn như lần đầu tiên cô gặp, khí chất vương giả vẫn toát lên qua bộ đồ đắc tiền đang mặt trên người và khuôn mặt cương nghị tuấn tú ấy nhưng không khí trong căn phòng này có gì đó khác lạ so với lần đầu cô bước vào đây. ' Ahh...phải rồi hôm nay không có nữ phục vụ...haha chắc là do mình tưởng tượng thôi không có gì đâu ' Lâm Tư Ân tự trấn an bản thân.

Cô đứng dậy nhanh chóng muốn chuồn ra bên ngoài. Nhưng ra gần đến cửa lại bị một tiếng gọi âm lãnh kêu lại " Đứng lại đó " Cô giả vờ như mình không nghe thấy tiếp tục bước đi.

" Lâm Tư Vũ " tiếng gầm nhẹ của người đàn ông nhưng lại khiến trái tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đã được chỉ mặt điểm tên nên cô không thể giả vờ như không nghe thấy nữa, xoay người lại nở nụ cười chuyên nghiệp giành cho bọn họ.

" Ha...ha mấy anh gọi tôi đấy à " Sau khi nghe được tiểu sử lẫy lừng của Triết Hạo, sự tự tin, ngông cuồng của cô đã giảm đi phân nữa rồi. Dù Tư Ân cô có sức mạnh hơn hẳn bọn con trai ngoài kia đi chăng nữa thì khi đối mặt với một người có xuất thân từ hắc đạo mà còn bước ra từ lò đào tạo sát thủ như Triết Hạo. Thì cô chẳng khác nào là trứng chọi với đá cả.

" Còn ai ở đây ngoài cậu tên Lâm Tư Vũ sao ?" Tiêu Hàn Phong tựa lưng vào sofa cười cười nói.

" Ờ cũng đúng" Lâm Tư Ân cũng gật gù nói.

" Hôm nay công việc của cậu là rót rượu cho bọn tôi nên không cần phải quan tâm đến công việc ở bên ngoài " Triết Thiên Vũ lên tiếng nói, anh mắt nhướng lên nhìn về phía bàn rượu.

" Hả...nhưng tôi đâu có nghe quản lí nói gì về việc này đâu " Cô nghi hoặc hỏi lại.

" Chuyện này cậu không cần lo, tôi đã nói với quán lí của quán rồi "

" Nhưng ...." Cô vẫn đang còn muốn hỏi rõ thì bị giọng nói của Triết Hạo cắt ngang.

" Ngươi có bí mật gì sợ bọn ta sẽ phát hiện sao ?" Anh ta dùng ánh như chim ưng của mình dò xét ánh mắt đang đảo điên liên tục của Tư Ân.

" Không...không có, anh nói vậy là có ý gì kia chứ ?" Tư Ân như bị ánh mắt ấy của anh ta nhìn thấu tất cả. Cô liền hạ mắt xuống cắn nhẹ cánh môi của mình lắp bắp nói.

" Vậy thì mau lại rót rượu " Giọng nói của Triết Hạo không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng lại có sức uy nghiêm trong đó, khiên cho Tư Ân cũng bất giác nghe theo.

Cô quỳ kế bên bàn chậm rãi rót rượu cho 3 người đàn ông. Lâm Tư Ân cố kiểm soát tốt bản thân nhưng đôi tay không tự chủ được mà run nhè nhẹ.

" Cậu làm ở đây được bao lâu rồi ?" Tiêu Hàn Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí ủy mị, khiến người khác khó thở này.

" Gần 1 năm " Tư Ân biết là đang hỏi mình nên đã lên tiếng trả lời.

" Uhm hửm... Vậy tại sao lại làm ở chỗ này?" Lần này người đặt câu hỏi là Triết Hạo.

" Còn phải hỏi tất nhiên là vì ở đây trả nhiều tiền rồi, anh không biết dùng đầu để suy ... " Biết đã lỡ miệng nên Tư Ân đã kịp thời bịt miệng mình lại. Cũng tại Tống Nhu Nguyệt thường xuyên hỏi cô câu này nên hôm nay khi được Triết Hạo hỏi cô đã trả lời theo thói quen.

" Xin...xin lỗi tôi không phải cố ý nói anh không biết suy nghĩ đâu chỉ tại..."

Lời giải thích của cô càng làm cho mặt của Triết Hạo đen hơn. Nhiệt độ trong phòng cũng vì thế mà giảm xuống rõ rệt. Khí lạnh như muốn nuốt chửng lấy Tư Ân.

" Haha...cậu thật biết cách chọc tức Hạo của tôi mà " Tiêu Hàn Phong cũng không thể nhịn được mà cười ra tiếng. Tuy rằng lai lịch của cái tên nhân viên này rất khả nghi nhưng nhìn hắn lại không giống như một sát thủ cho lắm.

Mỗi khi ở gần tên nhân viên này thì người bạn thân Triết Hạo của anh lần nào cũng đều bị chọc cho tức điên lên. Điều này làm Tiêu Hàn Phong rất thích thú.

" Ah~~ nhìn cậu rất thú vị thật sự mong cậu không phải là người đối đầu với bọn tôi mà " Tiêu Hàn Phong nhấp ly rượu trong tay nói.

_______________Hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK