Chap 34
Nói một chút về cảm nhận của mọi người xung quanh khi thấy cảnh tượng vừa rồi...
Tất cả những ai có mặt trong căn này thì cũng đều mắt chữ A mồm chữ O. Không thể tin được chuyện gì vừa mới xảy ra.
' Sao lão đại vẫn còn chưa chịu buông Tư Ân ra nữa chứ?'
Trong lòng của một người anh trai như Lâm Tư Chính, cảm thấy khó chịu vô cùng khi có người đàn ông khác dám ôm ấp em gái mình. Nhưng cho dù có khó chịu tới đâu đi chăng nữa thì anh ta cũng không thể làm gì Triết Hạo được.
" Tư Huyền mau buông tớ ra,... Tớ phải dạy cho tên Triết Hạo đó một bài học, ban ngày ban mặt mà dám ôm ấp Tư Ân của mình như vậy" Tống Nhu Nguyệt định xông lên đánh người.
" Nhu Nguyệt!! Cậu mau bình tĩnh lại đi, Tư Ân cậu ấy đã tự mình xử lý anh ta rồi. Với lại bây giờ đã là 9h tối rồi, không phải là ban ngày đâu!!" Thái Tư Huyền dùng hết sức để cản Tống Nhu Nguyệt lại.
' Sao lại có thể như vậy? Tại sao anh Hạo lại ôm cái con khốn Lâm Tư Ân đó chứ!!'
Hồ Khiết Khiết trong lòng tràn ngập đố kỵ và tức giận, cô ta hận không thể chạy lại mà xé xác Lâm Tư Ân ra làm trăm mảnh.
Lâm Tư Ân phía bên này, sau khi có thể thoát khỏi được sự chế ngự của Triết Hạo thì cô cũng cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện ý của Hồ Khiết Khiết, vì vậy cô đã bước nhanh đến chỗ ta để nhắc nhở vài câu.
" Cô mà còn dám dùng ánh mắt đó để nhìn tôi thêm một lần nào nữa thì đừng có trách tôi ra tay độc ác mà móc mắt của cô đấy!!"
Trước lời cảnh cáo mang tính chân thật đó của Lâm Tư Ân thì Hồ Khiết Khiết liền sợ hãi mà cụp mắt xuống nhanh chóng.
" Trời ơi!! Hôm nay đến đây để nhận một lời xin lỗi thôi mà cũng làm mất thời gian của tôi quá đấy, Hồ lão gia ông mau kêu đứa con gái này của ông làm chuyện nên làm nhanh đi... Để tôi còn phải về ngủ nữa"
" Khiết nhi!! Con hãy mau xin lỗi cô ấy đi... Nhanh để ba còn đưa con đến bệnh viện" Hồ Lư Mạnh lo lắng cho vết thương ở tay của Hồ Khiết Khiết nên lên tiếng thúc giục con gái.
Hồ Khiết Khiết lại định dùng lại chiêu trò khi nãy, im lặng ngồi thẫn thờ trên đất giống như bản thân mình vẫn đang còn bị sốc.
Lâm Tư Ân vừa nhìn vào thì đã biết cô ta đang giả vờ, bản thân mình định lên tiếng để vạch trần cô ta ra nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị Triết Hạo cướp lời.
" Hồ Khiết Khiết, cô cũng nên làm những gì mình nên làm nhanh đi. Nếu không thì cái mạng này của cô tôi không thể đảm bảo được đâu!!" Triết Hạo lạnh nhạt nói, xong rồi quay qua nhướn mắt ra hiệu cho Lâm Tư Ân.
Cô cũng cùng anh phối hợp nhịp nhàng để hù dọa Hồ Khiết Khiết thêm một phen nữa.
" Haiz... Tôi đã lỡ tay giết một người nam rồi, hay là bây giờ thêm một người nữ nữa để cho đủ một cặp nhỉ!?" Tay cô xoay xoay khẩu súng.
" Tôi...tôi xin lỗi là được rồi chứ gì?" Hồ Khiết Khiết sợ Lâm Tư Ân sẽ dí súng vào người mình thêm một lần nữa nên cô ta mới hoảng hốt nói.
" Tôi Hồ Khiết Khiết thành thật xin lỗi Lâm tiểu thư!! Tôi không nên thuê người đến để dạy cho cô một bài học. Là tôi đã không biết phải trái, tôi biết hành động của mình đã sai rồi, cầu mong Lâm tiểu thư sẽ rộng lòng mà bỏ qua cho tôi"
Hồ Khiết Khiết cuối cùng cũng chịu mở miệng ra để nói lời xin lỗi đàng hoàng, lần này cô ta đã có thể soạn được một đoạn văn xin lỗi dài hơn lần trước rất nhiều.
" Cô nói gì cơ? Tôi nghe không rõ... À phải rồi khi nãy chẳng phải cô mắng tôi trước mặt mọi người với âm lượng vô cùng lớn sao? Sao bây giờ Hồ tiểu thư lại nói chuyện nhỏ nhẹ thế!! Tôi thật sự là nghe không quen tai"
Lâm Tư Ân không muốn bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy, cô muốn cho Hồ Khiết Khiết này thấy được hậu quả khi dám đối đầu với cô.
" Lâm Tư Ân!! Cô đừng có ép người quá..." Hồ Khiết Khiết trước sự làm khó dễ này của cô thì một lần nữa không nhịn được định tìm cách chống đối.
Nhưng lời cô ta còn chưa kịp nói hết thì đã bị ánh mắt sắc lạnh như dao của Triết Hạo cảnh cáo làm cho im bặt.
" Hồ tiểu thư, đừng nói cô vừa định mắng tôi nữa đấy nhé... Nếu cô thích mắng thì cứ việc lớn tiếng mà mắng đi. Lâm Tư Ân tôi cũng không ngại mà tạm thời bỏ qua cơn buồn ngủ để ở đây chơi với cô tới sáng luôn đâu!!"
" Tôi Hồ Khiết Khiết thành thật xin lỗi Lâm tiểu thư!! Tôi không nên thuê người đến để dạy cho cô một bài học. Là tôi đã không biết phải trái, tôi biết hành động của mình đã sai rồi, cầu mong Lâm tiểu thư sẽ rộng lòng mà bỏ qua cho tôi" Hồ Khiết Khiết đành nuốt cục tức vừa rồi vào bụng mà lớn tiếng xin lỗi lại Lâm Tư Ân một lần nữa.
" Ngay từ đầu cô nói được những lời như vậy thì có phải là sẽ tốt hơn không? Mọi chuyện thành ra như thế này là tại cô hết đấy, cô thấy tôi nói có đúng không hả, Hồ tiểu thư?"
" Đúng đúng, tất cả đều là tại tôi quá cứng đầu không nhận ra được lỗi lầm của mình sớm hơn" Cô ta nắm chặt lòng bàn tay của mình lại, móng tay đâm sâu vào da thịt đến nỗi ứa cả máu mà trả lời.
" Thôi được rồi, lần này tôi sẽ nghe theo lời cô nói mà rộng lòng bỏ qua... Nhưng nếu như lần sau cô mà còn dám kiếm chuyện với Lâm Tư Ân tôi nữa, thì cô cũng đừng có mong mình có thể bảo toàn mạng sống để mà đứng đây xin lỗi tôi nữa đâu đấy!!"
" Tôi...biết rồi!!"
" Ở đây mọi chuyện cũng đã xong xuôi rồi, chúng ta mau đi về thôi. Mọi việc còn lại nhờ mọi người xử lý dùm nhé!!"
Lâm Tư Ân kéo tay Tống Nhu Nguyệt và Thái Tư Huyền cùng nhau ra khỏi căn phòng đầy hỗn độn đó.
_______________________Hết.