• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Uyển Chi gần đây tôi hơi bận rộn, nên chắc sẽ không đến thường xuyên được.” Hắn nói.

La Mục Khải hắn nói xong thậm chí còn không nhìn cô, hắn chưa từng như vậy.

Dương Uyển Chi ôm hắn, cô kéo tay hắn hỏi thăm bằng chất giọng nhẹ nhàng:“Sao thế ạ, dưới Địa Phủ có vấn đề gì sao anh?”

“Ừm, chuyện lần trước nói với em đó, sổ ghi chép bị mất. Với lại tôi cũng đang tìm kiếm một số đồ vật, rất quan trọng.”

Môi cô mím chặt, lúc này chính cô lại không dám nhìn hắn.

“Ở dưới Địa Phủ có Ngọc Tụ Hồn là bảo bối của âm giới, nó bị thất lạc nên tôi phải tìm cho bằng được.”

“Vậy sao… Có manh mối gì không anh?” Cô giả vờ hỏi.

“Tạm thời thì chưa, nhưng chắc sẽ sớm thôi.” La Mục Khải cầm tay cô, hắn nói:“Nên trong thời gian này, em phải chú ý an toàn nhé?”

“Em biết rồi.”

La Mục Khải còn ngập ngừng điều gì đó, hắn cứ như muốn nói rồi lại không. Rồi hắn ôm cô vào lòng, một cái ôm rất chặt, hắn thật sự rất kì lạ.

Cô xoa xoa cánh tay rắn chắc của hắn, lo lắng hỏi:“Sao thế anh, có chuyện gì sao?”

“Cái đó… Ma Đao và Ấn Ký tạm thời tôi giữ lại được không?”

Cả người Dương Uyển Chi hơi căng ra, ngay lúc cô định hỏi hắn thì La Mục Khải đã siết chặt cô rồi hắn gấp gáp nói:“Không có tôi, để những thứ đó sẽ ảnh hưởng tới em. Âm khí của chúng, rất nặng.”

“Ma Đao em có thể trả, nhưng cái Ấn Ký… Không phải nói là cho em rồi sao, hửm?”

Hắn không trả lời, hay hắn không biết phải trả lời thế nào? Cô vung tay hắn ra, thái độ tức giận hiện rõ trên gương mặt.

“Nào, anh thích thì cứ lấy hết những thứ của anh về đi. Sau này đừng gặp nhau nữa.”

La Mục Khải vậy mà thu về thật, cô ghét hắn.

Dương Uyển Chi đuổi hắn đi, cô biết hắn rõ ràng là không bận rộn gì cả, cái đó là lời chia tay.

Còn nói là yêu lần đầu tiên, có ai yêu lần đầu tiên mà chia tay một cách khéo léo như hắn. Chia tay xong còn đòi quà nữa chứ!

Cô khoá cửa phòng khóc mấy ngày trời, cô sẽ không thèm gặp hắn một lần nào nữa…

*

Nửa đêm cô không ngủ được, nước mắt cứ thế trực trào rơi xuống. Cô đã quyết định sẽ đặt lòng tin ở hắn, vậy mà hắn chính là người phản bội cô. Cái gì mà làm Quỷ Hậu của hắn, tất cả chỉ là lừa gạt con gái nhà người ta mà thôi.

“Tội nghiệp chưa, Quỷ Hậu bị bỏ rơi.”

Giọng nữ truyền tới khiến cho cô lạnh sống lưng, vong hồn ấy chẳng ai khác chính là Nhi. Hôm nay cô ta đã khác trước, cái dáng vẻ đáng thương hồi trước đã thay thành sự giễu cợt trên gương mặt.

Ma nữ Nhi đi tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên thì bị cô gạt tay ra né tránh.

“Em gái, đàn ông chẳng ai đáng tin đâu.”

“Cút đi, không tôi lấy muối gạo đuổi cô bây giờ.” Cô doạ.

Ma nữ Nhi cười lớn, thanh âm cô ta phát ra vang vọng khắp căn phòng. Màn đêm tĩnh mịch, giọng cười ấy văng vẳng nghe rất quỷ dị.

“Doạ người được chứ đừng doạ ma cô bé ạ. Nói nghe nè, Hắc Hồ Ly ấy cũng đẹp trai đó, anh ta cũng thích cô.”

Ma nữ Nhi biến lại ngồi lên bàn, cô ta vắt chéo chân, khoanh tay trước ngực lại nói:“Lần trước anh ta bảo tôi dẫn cô về phòng anh ta đó, xong anh ta trả trái tim cho tôi, cô nhìn xem.”

Ma nữ Nhi vén tóc lên, thay vì lồng ngực thủng một lỗ nay đã có một trái tim lấp vào.

“Vậy sao cô không đi đầu thai đi?” Cô chui đầu vào trong chăn hỏi, nếu cô nhớ không lầm cô ta từng nói nếu tìm lại được trái tim mới cam tâm đi đầu thai.

“Ngu gì mà đi, ở đây đang tốt lắm.”

Dương Uyển Chi mở tủ đem muối gạo vứt vào người cô ta đuổi đi, cả người ma nữ Nhi bóc khói chửi thề một tiếng rồi biến mất. Khi căn phòng chỉ còn lại một mình cô, cô lại khóc lóc đến đáng thương.

*

Mấy ngày sau, Dương ma ma vẫn luôn thắc mắc vì sao bà ấy lại ngủ quên. Rõ ràng đang “Chỉ Điểm” cho nhà người ta, cớ gì lại lăn ra ngủ. Nhưng Dương Uyển Chi nhất nhất nói bà ngủ quên, thì bà đành phải tin là như vậy.

Bà nghĩ chắc là do bà mang thai, cho nên mới hơi mệt mỏi.

Dương ma ma xé tấm lịch trên tường, hôm nay đã là mùng mười âm lịch rồi. Nhất Quan nói muốn ngày mười sáu này sẽ rước hai mẹ con bà đi, chuyện này bà vẫn chưa dám nói với Dương Uyển Chi.

Dương ma ma trong lòng cũng rất lo lắng, nếu bà đi rồi bỏ lại cô một mình cô sẽ sống thế nào? Từ nhỏ cô đã không có cha, vốn đã là đứa trẻ thiếu thốn tình thương. Hai mẹ con nương tựa nhau mà sống, bây giờ bà cũng bỏ đi, bà thật sự không nỡ…

Khoé mắt của bà rơm rớm nước, cùng lúc đó Nhất Quan cũng xuất hiện. Ông ôm lấy bà, rồi an ủi:“Sao đấy bà xã, em vẫn chưa nói với con à?”

“Vẫn chưa anh ạ, em không nỡ bỏ con bơ vơ lại một mình.”

“Không sao mà, khi rãnh rỗi có thể lên thăm.” Nhất Quan xoa xoa bã vai bà.

Dương ma ma lại khóc:“Cưới anh rồi em sẽ trở thành vong hồn, con sẽ không nhìn thấy em được.”

“Con bé nhìn thấy.”

“Anh nói sao cơ?”

Dương Uyển Chi về nhà đã bị mẹ đánh cho một cái bộp vào vai, bà mắng:“Cái con nhỏ này sao con nhìn thấy được cái đó mà không nói cho mẹ biết?”

“Cái đó là cái gì?” Cô đi vào bếp rót nước giả vờ hỏi lại.

“Con giấu mẹ, A Nhất nói cho mẹ nghe rồi. Con có thể nhìn thấy người âm, đúng không?”

“Không bịp như mẹ là được rồi.” Cô uống nước.

Cái gối bay về phía cô, Dương ma ma tức đến mức ném gối. Nếu có thể về thăm cô mà hai mẹ con thấy nhau thì quá là trọn vẹn rồi, bà còn lo mấy bữa nay. Thì ra con gái bà bình tĩnh như vậy, là do nó đã biết trước.

Vậy mà nó hại mẹ của nó buồn suốt cả tuần lễ, đúng là bất hiếu quá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK