• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Uyển Chi thức trắng cả đêm trong sợ hãi, chỉ cần nhắm mắt lại cô sẽ nhìn thấy gương mặt quỷ của người đàn bà nọ. Cô cũng không dám xuống giường vì sợ có ma quỷ kéo chân, cả đêm cô co ro ngồi trong một góc.

Đợi đến sáng, Dương phu nhân mời thầy pháp về xem tình hình của cô.

Thầy vừa tới nhìn thấy hai mắt của Dương Uyển Chi đen thui như gấu trúc, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt. Ông ta liền tặc lưỡi nói với mẹ cô rằng cô bị “Quỷ Ám” rồi.

Mẹ cô liền lập tức trợn mắt, rồi nhét tiền vào tay lão thầy pháp:”Thầy à có cách nào giúp bé con nhà tôi không?”

“Cái này là bị vong nam theo, gần đây cô bé có đi ngang ngôi mộ nào của người trẻ tuổi không?”

Mẹ cô đi tới hỏi han, cô liên lắc đầu. Không có, rõ ràng cô không hề nói động gì tới người đã khuất mà.

Cô nói với thầy pháp về người phụ nữ mà cô đã gặp trong giấc mơ, ông ấy liền nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Sau đó ông ta nói cô vì bị ám nên mới sinh ra ảo giác chứ ông ta nhìn thấy có vong nam đi theo cô.

Nam cái con khỉ, cô có thấy bóng nam nhân nào đâu, nếu có là Quỷ Vương nhưng mà gần đây hắn đâu có đến nữa.

Dương Uyển Chi bị lôi ra lập đàn tế, thầy pháp múa may quay cuồng xung quanh cô. Còn đem bùa dán khắp phòng cô nữa, mặc kệ đi có còn đỡ hơn không…

Đêm đến Dương Uyển Chi lại co mình ở trên giường nhìn dáo dác xung quanh, làm ơn đi người phụ nữ đó ám ảnh cô đến độ cô ăn không được, ngủ không yên. Mới có một đêm mà cô đã tiều tụy hốc hác đến mức không còn nhận ra bản thân mình.

Đồng hồ tích tắc điểm mười hai giờ đêm, cánh cửa phòng kêu cót két… Cót két… Dương Uyển Chi trùm chăn kín đầu, cô nghe thấy tiếng mở cửa nên hé chăn ra quan sát.

Cánh cửa chậm rì rì mở ra, không có một ai cả.

…Rầm…

Bỗng cánh cửa ấy đóng lại cực kì mạnh tạo nên tiếng động cực kì lớn, cả người cô giật bắn lên, tay chân run cầm cập.

“Con gái, có đói bụng không? Mẹ nấu thức ăn cho con nè.”

Dương Uyển Chi hé mắt ra nhìn, lại là người phụ nữ ấy, bà đứng ở đầu giường nở nụ cười quỷ quái. Bà ta chắn là quỷ, cô sợ hãi lùi về góc giường nhìn gương mặt bị giòi bọ bu đầy và bốc mùi hôi thối của bà ta.

Trên tay bà ấy đang cầm một tô thịt sống còn dính đầy máu đưa tới cho cô. Tay chân cô run rẩy, nước mắt giàn dụa muốn bỏ chạy.

Cô thò chân xuống giường liền bị bàn tay từ dưới gầm nắm chặt cổ chân, cô rụt chân lại co ro.

“Con gái nào mẹ đút cho con ăn nha, ngon lắm.”

“Các người đi đi… Huhu… Đi hết đi!!”

Bà ấy càng lúc càng đến gần, Dương Uyển Chi thét lên sau đó bung chăn chạy ra phía hành lang. Bà ấy cứ bưng tô thịt sống đuổi theo cô. Ở dưới đất có một người đàn ông đang bò tới đây, chính ông ta là người đã nắm chân cô. Cô cứ thụt lùi lại, cho tới khi lưng cô chạm vào ban công chắn lạnh ngắt. Cô sợ hãi, nhìn xuống phía dưới lầu. Chỗ phòng cô rất cao, nếu nhảy xuống chỉ có một đường chết.

Trong lúc này, đại não nhớ tới người đàn ông ấy, người mà cứu cô lần trước.

“Quỷ Vương cứu với, ông có nghe thấy không. Cứu tôi với!!!”

Cô vừa khóc vừa gọi hắn, hy vọng hắn thần thông quản đại có thể nghe thấy.

La Mục Khải nghe có tiếng khóc ở bên lỗ tai, hắn đang bận xem sổ sinh tử. Hắn cầm lên một quyển sổ, nhìn tên bên trên khiến hắn có chút kinh ngạc.

Dương Uyển Chi tận số vào hôm nay ư?

Hắn lật mở quyển sổ ra nhìn qua, lý do chết là nhảy lầu tự sát?

Rất… Vô lý!

Bên tai hắn truyền đến kêu cứu rất thảm thiết, La Mục Khải ngồi một lúc cuối cùng cũng không nhịn được mà đi một chuyến.

Lúc hắn tới chỉ thấy một mình Dương Uyển Chi co ro ở góc hành lang khóc lóc rồi ôm đầu. Hắn nheo mắt nhìn cô gái đang khổ sở kia, cảm nhận được tà khí trên người cô rất nặng.

La Mục Khải túm tay cô lôi dậy, lúc này cô mới nhìn thấy sự tồn tại của Quỷ Vương. Cô liền ôm lấy hắn, liều mạng mà khóc, vừa khóc vừa nói:”Ông đuổi bọn họ đi đi, tôi sợ lắm, sợ lắm huhu…”

Đây là lần đầu tiên hắn bị nữ nhân mạo phạm thân thể, đã vậy còn là một con người nữa chứ. Cơ thể cô ấm áp dính lên cơ thể vốn lạnh lẽo của hắn, La Mục Khải cảm giác rất kì lạ.

Hắn tách cô ra, nhăn mặt chỉnh đốn lại trang phục, thái độ rất chê bai.

Dương Uyển Chi sợ tới mức sắc nhợt nhạt chẳng khác gì người chết, cô thu người lại đứng gần hắn. Nhưng mà hắn rõ ràng không hề thấy “bọn họ” mà cô nói, chỉ nhìn thấy ấn đường đen sì của cô thôi.

La Mục Khải bún tay lên trán cô, hắn lạnh nhạt nói:”Bị che mắt rồi, nói đi cô đã gặp ai?”

Cô xoa xoa cái trán đau điếng của mình. Bắt đầu suy nghĩ chuyện mà hắn hỏi.

“Không có gặp, tôi chỉ nằm mơ thôi. Ông Quỷ Vương ông quản lý chặt chẽ một chút được không, đừng để họ tới tìm tôi nữa.” Nếu cô còn bị tình trạng này thêm mấy lần, nói không chừng cô sẽ chết trước khi bị tế luôn đấy.

La Mục Khải nghe xong, giống như vừa nghe được chuyện cười thế gian vậy. Cô là con người đáng lý ra sẽ không bị những chuyện này nếu như không tò mò chuyện Địa Phủ, tất cả nghiệp đều do cô tự chuốc lấy giờ lại đi đổ lỗi cho hắn quản lý không nghiêm.

Loài người họ Dương này thật ngu ngốc.

Hắn nói:”Nếu cô muốn không thấy nữa thì đưa cái vòng ấy đây là được.”

Dương Uyển Chi nhìn cái vòng, thật sự cô cũng không muốn nhìn thấy những cái đó nữa. Nhưng đây là món đồ trao đổi duy nhất để hủy đi cái khế ước máu, nếu cô đưa cho hắn thì đăng nào năm sau cô cũng sẽ phải làm vật tế. Còn nếu không đưa thì cô có khi còn chết trước lần tế quỷ năm sau, thật là khó chọn lựa.

Cô thở dài, vò đầu bức tóc.

La Mục Khải không hiểu cô do dự cái gì, rõ ràng là sợ muốn chết rồi còn chưa chịu đem đồ giao ra. Hắn chắp tay phía sau lưng, nhìn loài người họ Dương đang rầu rỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK