• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi La Mục Khải thoả mãn xong, hắn ôm cô nằm ở trên giường lớn. Cô như một đống bùn nhão chẳng còn tí sức lực nào.

“Gần đây em đã gặp ai?” Hắn ôn nhu hỏi.

“Ừm hửm?” Cô không hiểu lắm, hắn hỏi thế là sao.

La Mục Khải không tin đây là sự trùng hợp, từ cái việc cô bị ma nam có âm mưu bất chính đến việc cô bị dẫn đi tới nhà của Dung Thành nữa. Tất cả điều đó khiến hắn không tin đây là sự trùng hợp, chắc chắn là có kẻ muốn hại người phụ nữ của hắn.

Hắn cầm tay cô lên, sau đó hôn lên mu bàn tay của cô. Dương Uyển Chi nhìn mu bàn tay của mình, cô ngạc nhiên khi thấy những khí tự đỏ như viết bằng máu hiện trên đó rồi biến mất.

“Đó là cái gì?”

“Lần tới nếu bị bắt nạt, em có thể tùy ý triệu hồi ma đao.”

Cô nhớ không nhầm thì cái ma đao ấy là cái đao hắn dùng để chém ma, hắn lại tốt tính cho cô dùng chung.

“Chỉ cần là âm hồn, bị nó chém trúng thì sẽ hồn phi phách tán… Bao gồm cả tôi.”

Cô ngước mắt lên nhìn hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định và đầy lòng tin dành cho cô. Hắn không sợ cô sẽ dùng thanh ma đao ấy chém hắn một nhát hay sao?

Cô là con gái kẻ thù của hắn, vậy mà một chút đề phòng hắn cũng không có đối với cô?

Còn cô thì sao, cô luôn nghi ngờ hắn. La Mục Khải hắn sẽ như thế nào nếu như biết cô nghi ngờ hắn chứ?

“Anh không sợ em phản bội anh sao?” Cô thành thật hỏi, đột nhiên rất muốn nghe cái cách hắn suy nghĩ về cô.

La Mục Khải cong khoé môi, hắn hôn lên môi cô đầy ngọt ngào rồi nói:“Em không nỡ.”

“Ai nói chứ, anh cho rồi đừng có hối hận đó nha.”

Cô vùi đầu vào ngực hắn, La Mục Khải nói cô là người con gái đầu tiên hắn yêu, không đáng tin lắm. Trông hắn giống như một người dày dặn kinh nghiệm hơn.

*

Dương Uyển Chi trở về sau buổi tang lễ, đi lên cầu thang thì thấy mẹ mình đang đứng nói chuyện với một cô gái trẻ lạ mặt.

Thấy cô đã về, bà ấy liền kéo cô lại rôm rả giới thiệu:“Đây là con gái dì, nó làm thợ trang điểm.”

“Trời, con gái dì xinh quá cháu còn tưởng làm trong giới giải trí cơ.”

Nghe người ta khen mình kéo sinh nở, Dương ma ma cười không khép được mồm lại luôn.

“Chào em, chị là Thạnh Liên, sống ở tầng trên nhà em á.” Thạnh Liên đưa tay ra chào hỏi với cô.

Còn cô thì chú ý âm hồn phía sau cô ta hơn. Đó là một cô gái có thân thể xanh xao, tóc tài loà xoà hơn nữa trên miệng còn bị dán băng keo. Đôi mắt cô ta chảy máu, cứ trân trân nhìn cô.

“Mẹ, con đói bụng.”

Cô kéo Dương ma ma đi lên nhà mà không thèm chào hỏi Thạnh Liên một câu nào, theo như cảm nhận đầu tiên của cô với cô ta, thì cô ta không phải là người tốt.

Đi vào nhà, mẹ cô với vỗ lên vai cô trách mắng cô bất lịch sự. Cô cũng mặc kệ, hiện tại mẹ cô đang có em bé, càng không thể tiếp xúc với những thứ ấy được.

“Mẹ, chuyện cái thai sao rồi, không nghe mẹ nói.” Cô vừa rót nước uống vừa hỏi.

Dương ma ma ngừng động tác rửa rau, bà thở dài sau đó mới nói:“Nếu mẹ lấy chồng lần nữa thì Uyển Chi có trách mẹ không?”

“Ông ta hỏi cưới mẹ rồi à, cũng được đó.”

Thái độ dửng dưng của cô làm cho Dương ma ma phải ngạc nhiên, bà chạy lại chỗ cô hai mắt sáng rực lên hỏi ngay:“Con không trách mẹ thật hả? Nếu như mẹ lấy chồng… Ây da con cũng biết đó cha đứa bé không phải con người cho nên có thể… Mẹ sẽ không thể ở đây nữa.”

“Không có mẹ đỡ ai lằng nhằng con, có khi còn sướng hơn ấy.” Cô nói đùa.

Dương ma ma vỗ vào vai cô, bà tức giận nói:“Là ai nấu cơm cho mi ăn, ai giặt dũ hả. Chê mẹ phiền, mốt đi rồi mới thấy cái cảnh nha con.”

“Mẹ, ai cũng có quyền hạnh phúc. Mẹ cũng vậy!”

Nói xong Dương Uyên Chi vươn vai rồi đi lên lầu nói buồn ngủ nên đi ngủ, cô biết mẹ cô còn do dự chính là vì lo cho cô. Nhưng cô thì có làm sao chứ, cô lớn rồi còn có một mớ hỗn độn ở phía sau.

*

La Mục Khải đứng ở sông vong xuyên chắp tay phía sau, từ xa xa Bất Âm bị treo lơ lửng với một cây đinh cắm sâu vào trong lòng ngực. Trên trán cô rỉ đầy mồ hôi, bật ra những tiếng rên rỉ thảm thiết. Đối với chuyện kinh dị như vậy, La Mục Khải một cái liếc mắt cũng không ban cho cô.

“Quỷ Vương đại nhân ngài làm vậy cô ấy sẽ hồn phi phách tán thật đó.” Nhất Quan đứng ở bên cạnh sợ hãi những không thể không lên tiếng.

Hắn dùng đinh tiêu hồn cắm vào nội đan của Bất Âm, nếu còn tiếp tục duy trì sức lực này Bất Âm thật sự sẽ chết trong tay hắn.

La Mục Khải liếc mắt về phía ông, lạnh nhạt hỏi:“Sao, ngươi cũng muốn giống cô ta?”

“Không… Không phải…” Nhất Quan xua tay sợ hãi.

“Quỷ Vương đại nhân… Đau quá… Bất Âm biết sai rồi… Biết sai rồi ạ.”

Nữ nhân rên rỉ cầu xin, lúc này hắn mới thu tay lại. La Mục Khải rút đinh diệt hồn ra, Bất Âm rơi tự do rồi ngã xuống sông Vong Xuyên mà chẳng có ai đỡ.

“Nếu ngươi còn dám ở sau lưng ta làm hại cô ấy, đừng trách ta vô tình.”

Nói rồi hắn quay lưng lạnh lùng bỏ đi. Hắn thật sự rất tức giận, xưa nay hắn tin tưởng Bất Âm nhất vậy mà cô lại dám cấu kết với Hắc Hồ Ly qua mặt hắn. Hắn luôn tự hỏi tại sao tâm tình của Dương Uyển Chi luôn luôn thay đổi, chính là vì hai kẻ này ở phía sau tác oai tác quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK