• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai thân thể không một mãnh vãi lăn lộn trên chiếc giường cỡ lớn của La Mục Khải.

Đôi chân thon dài của nữ nhân vắt lên vai, cẳng chân trắng như tuyết đập vào mắt hắn. La Mục Khải đặt bàn tay lạnh lẽo lên đùi ngọc của Dương Uyển Chi, duy trì tư thế mở rộng.

Nữ nhân dưới thân sớm đã bị dục vọng chi phối, từng tiếng thở gấp vang vẳng bên tai hắn như một điểm kích thích trí mạng. Phần thô to của đàn ông đã vùi sâu vào trong huyệt động ướt át, cái động nhỏ cắn nuốt hắn thật chặt cơ hồ muốn bức điên hắn.

“Đừng… Đừng mà… Tôi… Tôi không chịu… Không chịu nổi nữa…”

La Mục Khải lại xấu xa thúc mạnh, đem vật nóng hổi đẩy càng sâu hơn. Hắn thở dốc, cuối thấp người ghé vào tai cô, bằng chất giọng trầm khàn mà nói:“Miệng nhỏ ở dưới của em thành thật hơn… Nó nói… Muốn tôi tiếp tục “làm” em.”

“La Mục Khải anh là đồ biến thái… Ưm a… Nhẹ thôi… Cầu xin anh!”

“Được, nể mặt em cầu xin tôi.” Hắn vuốt ve gò má của cô, nở nụ cười lưu manh nói tiếp:“Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Dương Uyển Chi không biết đã trải qua bao nhiêu kiếp, tới lúc cô tỉnh lại cũng không biết là mấy ngày sau đó nữa.

Cô vẫn nằm ở phòng La Mục Khải, không mặc quần áo vùi trong đống chăn mền của hắn.

Còn hắn đã đi đâu?

Cô day day mi tâm ôm chăn định xuống giường, vừa cử động, hai chân cô vô thức run rẩy. Cảm giác mỏi nhừ cơ hồi nhấc không nổi bàn chân lên, cô thầm mắng ba đời nhà hắn.

“Tỉnh rồi hả, tôi còn tưởng mấy ngày nữa em mới tỉnh đấy. Thể lực tốt!”

…Bộp…

Ngay lập tức hắn bị ném gối vào mặt, nhưng cô vẫn thấy rõ nụ cười chiến thắng của hắn.

Dương Uyển Chi không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng cô không có muốn lên giường với một con Quỷ. Hôm đó giống như có cái gì đó điều khiển cô vậy, cái giọng nói ấy, rõ ràng cô lại nghe thấy cái giọng ấy nữa.

“Uống sữa nhé?”

“Không cần, đưa tôi về đi.”

La Mục Khải đưa chai sữa trước mặt cô, ánh mắt của hắn rất kiên định rất rõ ràng hắn muốn cô uống.

Cô miễn cưỡng nhận lấy rồi mở nắp uống lấy uống để, cô cố tình làm vậy để biểu tình với hắn. Vậy mà hắn xoa đầu cô, mỉm cười. Công tâm mà nói thì hắn cười lên trông cũng đẹp trai lắm, body cũng rất đẹp.

“Sữa ngon không? Tôi lên Dương Gian lấy cho em đó.”

“Anh ăn trộm hả?”

“Không, có trả tiền đàng hoàng.”

Dương Uyển Chi:”…” Tiền âm phủ thì có.

*

Cô trở lại Dương Gian, thì ra chỉ mới qua một đêm thôi vậy mà cô cảm thấy cứ như dài qua mấy ngày rồi vậy. Cũng tại vì La Mục Khải, hắn chắc chắn dùng hết sức lực của mình để hành hạ cô.

Cô cầm khăn xuống nhà, định đi tắm. Dương ma ma nhìn thấy cô liền chạy lại, bà nhìn đông ngó tay rồi nói:“Con đi đâu vậy, người ta đã phát lệnh phong toả còn dám trốn đi hả?”

“Đi làm chút chuyện riêng thôi mẹ.” Cô nói cho qua chuyện.

Dương ma ma nhìn nhìn cô, xong bà ấy hốt hoảng vạch cổ áo cô ra xem.

“Cái con nhỏ này, sao mà dám… Bộ thèm lắm rồi hay sao mà trốn nhà đi làm cái loại chuyện này hả?”

Cô bị đánh vào vai mấy cái liền. Dương Uyển Chi ngơ ngác chạy lại gương xem, trên cổ cô là vô sô vết đỏ tím chi chít.

Cái tên La Mục Khải chết tiệt này…

“Bị dị ứng thôi, mẹ nói cái gì vậy.”

Cô chạy vào toilet khoá cửa luôn, cuộc đời cô chưa bao giờ rơi vào tình huống xấu hổ như vậy, tất cả là tại hắn hết.

Dương ma ma gõ cửa phòng tắm, nói vọng vào:“Tao già hai thứ tóc rồi nha, đừng có hòng qua mặt được tao. Nói đi nó là thằng nào?”

“Làm gì có ai.”

“Có phải cái thằng giàu có hôm bữa tới cho quà không? Tao biết ngay mà.”

“Mẹ, không phải. Dị ứng thôi, đừng có đoán già đoán non nữa.”

“Ừ, dị ứng. Dị ứng cái cùi chỏ tao nè.”

Cô đứng dưới vòi hoa sen, thấy Dương ma ma không nói nữa cô mới thở phào nhẹ nhỏm. Dương Uyển Chi cô bị hành sắp chết rồi!

Nhìn chính mình trong gương, không chỉ phần cổ mà khắp cả cơ thể, từ ngực xuống eo, ngay cả giữa hai chân cô cũng có vô số dấu vết mờ ám.

“La Mục Khải đáng chết!” Cô nghiến răng ken két.

Vừa dứt lời, Quỷ Vương đại nhân đã có mặt trong phòng tắm. Cô hét toáng lên, ngay lập tức bên ngoài đã truyền tới tiếng đập cửa của mẹ cô:“Sao thế hả con?”

“Không… Không có gì. Có con gián, làm giật mình thôi.”

“Trời ạ!”

Cô đem khăn tắm trùm lên đầu hắn, thấp giọng nói:“Sao anh ở đây, bị biến thái hả?”

“Em gọi tôi còn gì, lại muốn nữa hả?”

La Mục Khải vòng tay lên eo cô mờ ám hỏi.

“Anh có biến đi không hả? Đừng để tôi đánh anh.”

“Rõ ràng là gọi tên người ta, đúng là phụ nữ ăn sạch rồi lại hất hủi.” Hắn giả vờ thở ra rồi biến mất trong không khí.

Cô cắn môi làm mặt quỷ, đúng là một tên Quỷ Vương lưu manh hết chỗ nói.

… Bộp… bộp…

Mẹ cô đập vài cửa gỗ, nói lớn.

“Uyển Chi tắm lẹ lên, có cảnh sát kiếm.”

Cô vội xã nước rồi mặc lại quần áo, nhanh chóng đi ra ngoài. Cảnh sát vẫn là hai người lúc sáng, bọn họ đi tới trước mặt cô, đưa lên một bức ảnh rồi hỏi:“Cô có biết người đàn ông này không?”

Cô nhìn kỹ người trong bức ảnh, sau đó sửng sốt.

“Có quen biết ạ, anh ta có liên quan gì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK