• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất Quan lại là cha của đứa bé trong bụng mẹ cô, nói ra có chút mơ hồ. Mẹ cô đột nhiên lại thấy được quỷ rồi còn xảy ra cái chuyện abcx gì đó với ông ấy.

Cô đứng ở cửa sổ, nghiền ngẫm suy nghĩ. Rồi bỗng có hơi lạnh bao lấy cô, La Mục Khải hắn đến rồi!

“Sao còn chưa lên giường ngủ đi bảo bối?” Hắn hôn lên vai cô, dịu dàng hỏi.

“Hay là nhớ tôi quá nên ngủ không được?” Hắn lại nói, sau đó là siết vòng tay ôm cô.

Dương Uyển Chi không nói chuyện, cũng không đẩy hắn ra. Thật sự bây giờ cô cũng không biết phải đối diện với hắn như thế nào nữa.

Cảm nhận được sự khác lạ của cô, La Mục Khải lập tức nhận ra ngay. Hắn nghĩ là cô giận vì hắn đến muộn, cũng không trách hắn được gần đây dưới Địa Phủ xuất hiện một đống chuyện, hắn rất bận.

“Giận tôi hả, bảo bối nhỏ?” Hắn xoay người cô lại, ép cô nhìn hắn.

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề né tránh. Người đàn ông đẹp trai này rốt cuộc hắn đang toan tính điều gì?

Thứ hắn muốn chỉ là viên Ngọc Tụ Hồn kia thôi ư?

“Đừng giận mà, cho tôi xin lỗi nhé. Địa Phủ xảy ra chút việc nên mới…” Hắn nắm tay cô xoa xoa, giọng hơi hạ xuống một tông. Nghe giống như năn nỉ, vẻ mặt hắn cũng tỏ vẻ đang hối lỗi.

“Cái sổ ghi chép đột nhiên không cánh mà bay, em biết không cái sổ đó ghi lại toàn bộ quá trình hình thành của Địa Phủ. Nói ra cũng quan trọng mà phải không?”

“Vậy anh về tiếp tục tìm quyển sổ ấy đi.”

Cô giằng tay ra khỏi tay hắn, sau đó đi lại bàn khui một lon bia. Dương Uyển Chi ngồi bó gối ở trên giường, uống bia. Dáng vẻ của cô thu lại trong tầm mắt của hắn, La Mục Khải không hề biết có chuyện gì đang xảy ra với cô.

Hắn đi lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Đem lon bia của cô đặt trên đầu giường, hắn hỏi:“Em sao vậy, có chuyện gì thế?”

“Mẹ có thai rồi.”

“Ừ?” Hắn khá ngạc nhiên, ánh mắt hắn nhìn cô như xác nhận là cô không nói nhầm chứ?

“Ở dưới Địa Phủ, Nhất Quan gì ấy.”

“Ý em là mẹ của em có thai với người âm?”

Dương Uyển Chi gật đầu, bây giờ cô chỉ có thể dùng chuyện này để lãng tránh. Chuyện về Ngọc Tụ Hồn cô phải suy nghĩ thêm, mọi góc cạnh đều hướng về phía hắn, nên cô mới có chút nghi ngờ.

“Đi theo tôi.”

La Mục Khải nắm tay cô kéo đi, thời gian và không gian thay đổi. Hắn dẫn cô xuống Địa Phủ, cái mà cô không ngờ tới là hắn dẫn cô đi gặp Nhất Quan.

“Quỷ Vương đại nhân ngài có chuyện gì mà đích thân xuống tận đây thế?” Dáng vẻ nịnh nọt của ông khác hoàn toàn so với cái hình ảnh mà cô đã gặp trước đó.

Nhất Quan cũng có nhiều sắc mặt quá đấy, cô suýt nhận không ra đây là người đã ám chỉ những điều xấu xa về La Mục Khải với cô. Vậy mà bây giờ ông ta một hai cung kính hắn như bậc chúa thượng.

La Mục Khải siết chặt cổ của ông ta, hắn lạnh giọng hỏi:“Ngươi đã làm ra cái chuyện gì còn không biết sao?”

“Quỷ Vương đại nhân xin bớt giận, tôi… Tôi không hiểu ý của ngài.” Nhất Quan luốn cuống vùng vẫy, ông ta sợ như vậy cũng không dám phạm vào tay của hắn.

Dương Uyển Chi thấy hắn muốn bóp chết người thì mới gõ gõ vào tay hắn, La Mục Khải thấy vậy đành nới lỏng tay. Cô nhìn Nhất Quan nói:“Mẹ của tôi, có thai rồi.”

“Hả?”

“Ông định như thế nào? Sẽ cưới bà ấy chứ?”

“Ta…”

Nhất Quan định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đang đanh lại của La Mục Khải thì không dám nói sai. Cuối cùng Nhất Quan nói:“Dĩ nhiên là phải cưới rồi, Quỷ Hậu.”

“Ngươi thu xếp đi, đừng để ta gặp ngươi lần nữa để tính sổ.”

Nói xong hắn dẫn cô đi về phòng ngủ của hắn. Bắt cô nằm trên giường để hắn ôm, La Mục Khải vừa mới đứng ra đòi công bằng cho mẹ cô. Nói không cảm động là nói dối, nhưng hắn làm như vậy tất cả chỉ vì viên Ngọc Tụ Hồn ấy thôi sao?

“Đã thoải mái hơn chưa?” Hắn vuốt ve sườn mặt của cô, động tác mềm mại nhẹ nhàng như sợ tổn hại đến cô vậy.

“Chuyện của… Hắc Hồ Ly thì sao?” Cô cố thăm dò thêm.

Hắn ngừng động tác vài giây, sau đó lại nói:“Con vật đó là sủng vật của Mạnh Bà. Đợi khi Mạnh Bà lịch kiếp trở về, sẽ tự tay xử lý nó.”

“Anh thật sự không biết Mạnh Bà là ai à?”

“Lúc tôi nhậm chức Quỷ Vương thì cô ta đã đi lịch kiếp rồi, nghe nói là quá đau lòng. Tôi không quan tâm lắm đến cô ta đâu.”

Dương Uyển Chi thở dài, rốt cuộc là lời nào của hắn mới là lời thật lòng vậy.

Hắn biết là cô là một cô gái tốt, lại thương người, chuyện của Hắc Hồ Ly hắn bỏ qua như vậy làm cô không hài lòng. Nhưng hắn cũng không có cách nào làm khác, Mạnh Bà là con gái của Quỷ Vương đời trước, sự việc năm xưa của hắn và cha cô ta đã kích cô ta quá lớn.

“Những người bị moi tim ấy tôi sẽ sắp xếp một chỗ tốt được không? Em đừng vì chuyện này mà phiền lòng.”

“Ừm.”

Bàn tay La Mục Khải mò vào trong áo cô, tham lai đẩy áo lót ra để nhào nặn phần mềm mại, no đủ. Cô tránh né, muốn đẩy hắn ra thì hắn cắn vành tai tinh xảo của cô mà thì thầm:“Hay là chúng ta cũng sinh em bé đi.”

Dương Uyển Chi đỏ mặt, sao hắn có thể biến thái tới mức đòi có con chứ!

“Âm khí… Ta muốn âm khí…”

Giọng nói ấy lại vang lên, tinh thần Dương Uyển Chi sụp đỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK