2023.09.20 ~ 2023.09.25
Ngày tháng sau khi "về hưu" của ảnh đế là vô cùng thích ý, thường thường sẽ đi theo người nhà đến bệnh viện thú cưng, bồi người ta làm việc.
Thời điểm Cận Ngôn bận rộn thì trốn trong phòng nghỉ của cậu mà đọc sách hoặc lướt di động, Chu Thụ bây giờ đã lui vòng, so với lúc trước ngược lại càng nguyện ý đi xem tin nhắn của võng hữu.
Rốt cuộc, sau khi lọc bỏ tạp chất, những gì lưu lại càng là tâm ý chân thành.
Năm đó, vào buổi tiệc sinh nhật của Chu Thụ, Cận Ngôn đã lấy tên anh thành lập một cái quỹ bảo hộ động vật nhỏ làm quà sinh nhật, hiện giờ quỹ này cũng đã có chuyên viên xử lý, hơn nữa thật sự đã trợ giúp rất nhiều động vật nhỏ không có nhà để về hay chịu nhiều ngược đãi.
Phía sau thành công lớn như vậy đương nhiên không thể không kể đến sự ủng hộ nhiệt tình của fans, tuy rằng quỹ hội có hạn định mức quyên góp, không cho phép một người quyên góp quá nhiều, nhưng dù sao cũng là ảnh đế, năng lực kêu gọi của anh vẫn rất rõ ràng.
Chu Thụ bởi vì biểu đạt cảm ơn đối với fans nên sẽ thường xuyên kiểm tra tin nhắn, ngẫu nhiên cũng trả lời vài bình luận, không có việc gì sẽ mở live, chia sẻ cuộc sống hiện tại của anh với mọi người, xem như phúc lợi cho fans.
Một ngày nọ, Chu Thụ như thường lệ trốn trong phòng nghỉ của Cận Ngôn xem xét danh mục thu chi mà quỹ hội gửi tới, dùng não nửa ngày, anh quyết định mở live ngay tại chỗ xem như thả lỏng thần kinh của mình một chút.
Vừa mới mở live, liền có không ít fans vọt tới xem.
- Xin lỗi, là tôi mù sao? Đây là Chu Thụ thật ư?
- Tôi chỉ tùy ý mở ra xem một cái a! Không ngờ thật sự là vừa mới đóng cửa WC liền thấy được a!
- Thụ ca, sao anh có thể như thế! Vì sao mỗi lần mở live đều đột ngột như vậy? Suýt chút nữa em đã bỏ lỡ rồi anh biết không!!!
- A a a a a a a a a a a a...
- Chu Thụ, em yêu anh! Chu Thụ, em yêu anh! Chu Thụ, em yêu anh!
- Chu Thụ! Cảm ơn anh, bởi vì có anh, bốn mùa ấm áp...
Chu Thụ nhìn bình luận dâng lên liên tục, cười khẽ ra tiếng, "Như thế nào có bạn còn chế lời bài hát vậy."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cười điên rồi.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha, Thụ ca quá hài hước.
- Tôi cũng cười ra tiếng, không nghĩ tới Thụ ca sau khi lui vòng cư nhiên từ sinh hoạt 2G nhảy vọt tới 5G.
- Mọi người có phát hiện không, ảnh đế của chúng ta hiện tại ngày càng thích cười hơn so với trước kia! Lần trước live cũng vậy, tôi chụp được không ít ảnh anh ấy cười a!!!
- Chị em trên lầu đừng đi! Chia cho tôi với! Cầu ảnh chụp!
- Cùng nhau cầu ảnh chụp!!!!!
- Thụ ca đang ở đâu vậy ạ, hình như không phải ở nhà.
"Ừ, không ở nhà." Chu Thụ nhẹ nhàng chuyển động điện thoại một vòng, "Ở phòng nghỉ của Ngôn Ngôn."
- Má nó! Tôi điếc rồi!
- ... tôi xem live trong khi đang lén ị ph**, đột nhiên không kịp phòng ngừa ở trong WC bị đút cho một chén cơm chó.
- Ngôn Ngôn... Má ơi! Quá ngọt a!!!
- Vì một tiếng "Ngôn Ngôn" này, tôi có thể lại chèo thuyền 100 năm!!!
- Cứu mạng a! Đây là người nhà bồi bác sĩ Cận đến làm việc sao? Sinh hoạt sau khi kết hôn này đã đạt tới cấp độ thần tiên cỡ nào rồi a...
Chu Thụ nhìn hai từ "Ngôn Ngôn" và "Bác sĩ Cận" đột nhiên xuất hiện đầy màn hình, tươi cười trong mắt cũng căn bản là giấu không được.
"Ừm, bồi em ấy đi làm, hôm nay hình như khá bận rộn, đang xử lý sự tình gì đó." Chu Thụ nghiêm túc đọc bình luận trên màn hình, tiếp tục trả lời, "Có người cử báo tin một chú chó bị chủ ngược đãi, người của Hiệp hội Bảo hộ động vật đến gặp thì người chủ không chịu thừa nhận, hiện tại mấy người bọn họ đang suy nghĩ biện pháp tìm ra bằng chứng."
- Ngược đãi chó???
- Trời ơi! Quá đáng giận mà!
- Hu hu hu... Chú chó đó thật đáng thương, hy vọng bác sĩ Cận và mọi người có thể nhanh chóng tìm ra biện pháp.
"Ừ, hy vọng bọn họ có thể nghĩ ra biện pháp." Chu Thụ bất đắc dĩ lắc đầu, than nhẹ một tiếng, "Tôi cũng không giúp được gì, chỉ có thể quản quản hậu cần."
- Thụ ca đừng buồn! Công tác hậu cần cũng rất quan trọng đó!
- Tuy rằng nhận xét này có chút không phù hợp tình hình, nhưng là... chỉ có tôi cảm thấy hình ảnh "Quản quản hậu cần" này của Thụ ca đặc biệt đáng yêu sao?
- Thụ ca, anh đừng đau lòng. Thật sự không được thì chúng ta đi "thịt" người chủ kia đi! Lấy bạo chế bạo!
- Tán thành lấy bạo chế bạo! Bọn rác rưởi như vậy thì phải dùng biện pháp đối đãi với rác rưởi!
Chu Thụ nhìn bình luận dần dần đi theo hướng cực đoan, vội vàng ngăn lại, "Được rồi, mọi người trước tiên bình tĩnh một chút. Tôi hiểu được tâm tình lúc này của mọi người, nhưng biện pháp "lấy bạo chế bạo" là khẳng định không thể sử dụng, làm vậy thì chúng ta sẽ trở thành kẻ ngược đãi, như thế thì cũng không khác gì người chủ kia."
Mấy câu của Chu Thụ thành công hòa hoãn cảm xúc kích động của fans, giúp họ bình tĩnh trở lại, khu bình luận cũng nhanh chóng quay về bình thường, hơn nữa đều khen Chu Thụ quá ôn nhu.
Chu Thụ tiếp tục vừa đọc bình luận vừa cười nói chuyện phiếm với mọi người, bởi vì quá mức chuyên chú nên khi cửa phòng nghỉ bị mở ra thì anh cũng không phát hiện.
Kết quả là, đang trò chuyện, đột nhiên bị người từ bên cạnh ôm lấy.
"Ca..."
Thân thể Chu Thụ lập tức cứng đờ.
Nhưng tiếp theo liền phát hiện cảm xúc của Cận Ngôn có chút không đúng, cho nên căn bản không rảnh lo nói với cậu rằng mình đang live, chỉ vội vàng lo lắng hỏi: "Sao thế?"
Cận Ngôn cọ cọ đầu mình vào hõm vai Chu Thụ, "Nhớ anh, cầu an ủi."
Chu Thụ giang tay vỗ nhẹ hai cái lên người Cận Ngôn, "Ngôn Ngôn, em tránh ra trước đã, anh đang..."
Chữ "live" chưa kịp nói ra miệng, Chu Thụ đã bị đối phương nâng cằm hôn lên.
Vẫn là một cái hôn sâu tràn ngập sắc tình.
Chu Thụ trợn to đôi mắt, dùng mấy giây để phản ứng, mới đột ngột tránh khỏi ôm ấp của Cận Ngôn.
"Ca, làm sao vậy..." Cận Ngôn hiển nhiên cực kỳ bất mãn, vừa muốn một lần nữa sáp lại gần để làm nũng thì liền bị Chu Thụ chỉnh đúng tư thế.
Sau đó, anh chỉ chỉ màn hình di động: "Anh đang live..."
"......"
Không ngoài dự đoán, đợi đến khi ánh mắt của hai người chậm chạp di chuyển đến màn hình di động thì đã không còn thấy rõ mặt của chính mình trong đó.
Bình luận vội vã bay nhanh, số lượng người xem live cũng tăng đến chóng mặt.
"À..." Cận Ngôn ra vẻ bình tĩnh, ngồi ngay ngắn bên cạnh Chu Thụ, nhìn vào màn hình rồi trưng ra một nụ cười đầy tính hình thức, "Chào mọi người, tôi là Cận Ngôn, đã lâu không gặp."
Chỉ tiếc, bình luận bây giờ đã hoàn toàn không thể khống chế nổi.
Chu Thụ đỡ trán, thầm nghĩ, lúc này sợ là lại nháo đến lên hot search, chỉ hy vọng không có quá nhiều người chụp được...
Anh hoảng loạn nói vài câu, nhanh chóng tắt live, sau đó nghiêng mặt liếc liếc Cận Ngôn một cái.
Nhưng mà bộ dáng khẩn trương thẹn thùng này ở trong mắt Cận Ngôn lại căn bản không phải là tức giận, ngược lại càng giống làm nũng.
"Chưa hôn đủ, cho em sạc pin tiếp nhé." Vì thế, cậu càng không quan tâm mà tiếp tục hôn lên, lần này Chu Thụ giãy giụa hai cái liền thuận theo cậu.
Hai người hôn thật lâu, Cận Ngôn mới buông người ra, mỉm cười hôn hôn vành tai của Chu Thụ, "Ca, anh xem, lại đỏ, sao mà vẫn còn dễ dàng thẹn thùng như vậy."
"... Em ngưng ngay."
"Không ngưng được." Dứt lời, tiếp tục hôn lên.
Hai người lại náo loạn thêm một hồi, trái tim của Chu Thụ đều bị hôn đến mềm, thẹn thùng giận dỗi gì đó cũng sớm bay mất, cũng nhớ tới vấn đề lúc nãy còn hỏi chưa xong, "Vừa rồi phát sinh chuyện gì, vì sao không vui?"
"Ừm, khó làm." Cận Ngôn không an phận cọ cọ tuyến thể sau cổ của Chu Thụ, nhẹ giọng nói, "Nhân viên công tác đến đó trở về đều nói, chủ nhà không phối hợp, ngay cả chú chó kia cũng không cho xem, nếu thật sự không được nữa thì cũng chỉ còn cách liên hệ đồn công an địa phương nhờ giúp đỡ."
Chu Thụ cũng than nhẹ một tiếng, sờ sờ đầu Cận Ngôn, an ủi cậu, "Rồi sẽ có biện pháp. Không phải em có thể đọc tâm sao? Đến lúc đó nhìn thấy chú chó kia thì hỏi nó một chút."
"Nhưng người khác sẽ không tin." Cận Ngôn chau mày, lo lắng nói, "Cho dù điều em nói là sự thật, thì đó cũng chỉ là lời nói một phía vô căn cứ mà thôi."
Cảm nhận được cảm xúc của Cận Ngôn, Chu Thụ cực kỳ đau lòng, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, lẳng lặng nghe cậu nói.
"Em cho rằng học chuyên ngành này là có thể cứu chúng nó, sau đó lại cho rằng thức tỉnh năng lực là có thể cứu chúng nó, nhưng kết quả vẫn là cái gì cũng làm không được."
"Em chỉ có thể đọc hiểu được động vật, không thể đọc hiểu được con người, em không biết người chủ kia vì sao lại muốn làm như vậy, em không biết nên xử lý những suy nghĩ phức tạp của bọn họ như thế nào."
"Rõ ràng dòng máu chảy trong người là nóng..."
Mỗi một câu của Cận Ngôn đều tràn ngập bất đắc dĩ, Chu Thụ trong lúc nhất thời cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể ôm lấy cánh tay cậu, nghiêng mặt hôn lên.
"Ngôn Ngôn, việc em làm đã rất nhiều, động vật nhỏ mà em cứu cũng rất nhiều. Mấy lần trước đều có biện pháp, anh tin lần này nhất định cũng sẽ tìm được." Chu Thụ nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt Cận Ngôn, ôn nhu nói, "Tin tưởng anh, chúng ta sẽ cứu được chú chó đó ra."
"Ừm..."
Chóp mũi Cận Ngôn dán lên tuyến thể của Chu Thụ, ngửi đến cổ hương vị muối biển ngọt thanh kia, dần dần bình tĩnh trở lại.
Ba ngày sau, dưới sự trợ giúp của công an địa phương, nhóm của Cận Ngôn rốt cuộc thuận lợi gặp được chú chó, hơn nữa Cận Ngôn còn có thể tiến hành đối thoại với nó. Sau một hồi kiểm tra báo cáo thương tích, Cận Ngôn mới có thể tạm thời cứu nó ra, mang về bệnh viện chữa trị.
Nhưng nếu muốn có thể hoàn toàn cứu nó khỏi tay người chủ kia thì vẫn cần phải có chứng cứ rõ ràng. Ngay khi bọn họ còn đang chân tay luống cuống, bỗng nhiên có một võng hữu gửi cho Chu Thụ mấy tấm ảnh chụp, là từ ban công đối diện chụp được hình ảnh người chủ này ngược đãi chú chó.
Nhóm của Cận Ngôn lập tức mang theo chứng cứ vội vã đến nhà người chủ kia. Cùng lúc đó, trên mạng xã hội cũng ồn ào huyên náo ám chỉ gia đình ở khu vực nào đó có hành vi ngược đãi động vật. Cuối cùng, dưới áp lực của dư luận và Hiệp hội Bảo hộ động vật, người chủ kia rốt cuộc chấp nhận giao chú chó cho bọn họ, lần cứu hộ này mới xem như có được kết thúc viên mãn.
Toàn bộ sự kiện thu hút sự chú ý không nhỏ, có người biết chuyện thậm chí còn muốn công khai địa chỉ của gia đình này, nhưng may là Chu Thụ đã tìm đoàn đội kịp thời đè ép xuống.
Giống như anh đã nói, vô luận ở trong tình huống như thế nào, anh cũng không ủng hộ dùng phương pháp "lấy bạo chế bạo" để xử lý.
Vì thế, dưới sự kêu gọi của Chu Thụ, sóng gió này kéo dài thêm vài ngày rốt cuộc suy yếu, hoàn toàn chìm xuống đáy biển.
Mà chú chó nhỏ nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của Cận Ngôn cũng khôi phục rất nhanh. Vào hôm chuẩn bị được đưa đến Hiệp hội Bảo hộ động vật, nó liền lóe đôi mắt, phe phẩy cái đuôi không ngừng nói cảm ơn với Cận Ngôn.
Bộ dáng hiểu chuyện lại đáng thương, Chu Thụ nhìn thấy thì trái tim đều tan chảy.
Cận Ngôn nhận ra Chu Thụ luyến tiếc, cho nên cuối cùng quyết định không đưa chú chó này đến Hiệp hội Bảo hộ động vật mà phá lệ cho nó ở lại với Tầm Tầm, cho chúng nó cùng nhau nhận được quan ái của ba gia đình.
Hai chú chó đồng bệnh tương liên cứ như vậy mà trải qua những ngày tháng "thanh mai trúc mã" vui vui vẻ vẻ.
Lúc mới đến, chú chó kia còn có chút nhút nhát sợ sệt, ai ngờ chỉ vài ngày sau đã bị Tầm Tầm dạy "hư", chẳng những tính cách hoạt bát lên, đầu óc cũng lanh lợi hơn.
Đặc biệt ở phương diện phán đoán ai mới là người làm chủ chân chính trong cái nhà này thì càng có thiên phú, vì thế không có việc gì liền thích nhảy lên người Chu Thụ làm nũng.
"Ca, anh xem, chúng nó quá dính anh a." Cận Ngôn giả vờ bất mãn, cũng không ngừng chui vào trong ngực Chu Thụ cọ cọ, ý đồ tranh sủng.
Chu Thụ sủng nịch cười cười, xoay mặt hôn cậu, "Không dính bằng em."
Tác giả có lời muốn nói: Ừm, quả nhiên đường sau khi kết hôn là ngọt nhất.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Chu Thụ và Cận Ngôn thì ngọt, còn nhân tính của vài người thì đắng quá.
Rõ ràng là sống dưới cùng một mái nhà, sao lại đối xử tàn nhẫn với "người bạn trung thành" của mình như thế? Nếu như không thể yêu thương thì xin đừng đem nó về.
Cũng giống như, nếu không thể yêu thương đứa trẻ của mình thì xin đừng sinh nó ra.
./.