• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

C39. Sợ hãi không đáy

2023.06.29 ~ 2023.07.03

Đêm nay, Cận Ngôn vừa mới xuống lớp, mở điện thoại ra thì nhìn thấy tin nhắn của Chu Thụ.

- Bác sĩ Cận công tác bận rộn không có thời gian cùng anh ăn cơm chiều, anh đành phải nhận lời mời của người khác.

- *định vị của nhà hàng

- Anh tận lực về sớm, kết thúc sẽ gọi cho em.

Cận Ngôn nhìn màn hình di động cười cười, thầm nghĩ, ca ca nhà mình thật đúng là quá đáng yêu.

Như là càng ngày càng biết làm nũng.

Cận Ngôn không thấy cuộc gọi nhỡ của Chu Thụ, vì thế mở định vị của nhà hàng, trước tiên lái xe qua đó.

Đậu xe xong, cậu đi dạo xung quanh một lúc, tình cờ nhìn thấy một cửa hàng hoa tươi.

Cậu bỗng dưng nhớ đến khi còn nhỏ, Chu Thụ rất thích tặng hoa cho cậu, vô luận là sinh nhật hay Lễ Tình Nhân, cậu đều sẽ nhận được hoa từ anh.

Trẻ con thì làm sao hiểu được ý nghĩa của Lễ Tình Nhân, hơn nữa bọn họ khi đó căn bản không phải là "tình nhân".

Nhưng Chu Thụ lại giữ nguyên ý nghĩ của mình (1), kiên trì mỗi năm đều tặng hoa cho Cận Ngôn.

Mọi người trông thấy đều trêu đùa Chu Thụ, nói anh quả thực có tiềm lực, ngay từ nhỏ đã biết nên làm thế nào khiến cho Omega của mình vui vẻ.

Cận Ngôn mỗi lần nhận được đều có chút ngượng ngùng, nhưng kỳ thật phi thường thích.

Chu Thụ luôn luôn tặng hoa hồng trắng.

Sau này, người lớn tựa như vui đùa mà hỏi Chu Thụ, vì sao một hai nhất định phải tặng Ngôn Ngôn hoa hồng trắng.

Chu Thụ lại nghiêm túc nói, "Ngôn Ngôn lớn lên quá nổi bật, luôn khiến cho ánh mắt của người khác phải rơi xuống trên người em ấy. Nhưng em ấy là một đứa trẻ ngoan ngoãn, luôn nghe lời mà đứng yên chờ con tìm được em ấy."

Chu Thụ cảm thấy khí chất của hoa hồng trắng rất xứng với Cận Ngôn.

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt của Cận Ngôn là hạnh phúc đong đầy đến sắp tràn ra ngoài.

Cậu đi vào cửa hàng hoa tươi kia, nhân viên đang cắt tỉa cành lá liền nhiệt tình tiếp đón.

"Tiểu ca ca buổi tối tốt lành, anh tới mua hoa để tặng phải không ạ?"

Cận Ngôn trong mắt chứa đầy ôn nhu, gật đầu đáp, "Đúng vậy, tôi muốn chọn một bó hoa hồng trắng."

Dưới sự trợ giúp của nhân viên cửa hàng, Cận Ngôn chọn được một bó hoa hồng trắng nở đẹp nhất, mỗi một cánh hoa đều vô cùng xinh đẹp, mỗi một cành cây phiến lá đều giống nhau như đúc, mượt mà no đủ.

Nhân viên cửa hàng nói, đây là chủng loại hoa hồng Ecuador, còn có tên gọi là Sao Bắc Cực.

Bởi vì quá mức hiếm có nên bọn họ ít khi nhập hàng, mà cũng vì giá cả sang quý nên hôm nay nó vẫn còn lưu lại trong tiệm.

Cận Ngôn vốn dĩ vừa liếc mắt một cái liền nhìn trúng bó hoa này, sau khi nghe lời giới thiệu thì càng hợp tâm ý.

"Tiểu ca ca, tới đây chọn giấy gói và dải lụa gói hoa nha."

Cận Ngôn giương mắt nhìn nhìn cái giá, "Giấy gói dùng cái màu xanh xám này đi." Ngón tay lại khảy khảy dải lụa bên cạnh, "Dải lụa dùng màu xanh thẫm."

Nhân viên cửa hàng đem bó hoa gói thành hình bán cầu, nó hoàn mỹ đến như là ánh trăng giấu trong dải ngân hà.

Hoàn thành xong, nhân viên cửa hàng chụp vài bức ảnh lưu niệm, sau đó không tiếc dành tặng lời khen ngợi cho Cận Ngôn, "Rất ít Alpha có thẩm mỹ cao như vậy, màu sắc phối hợp quá xinh đẹp, tiểu ca ca đây là tặng cho Omega của anh sao?"

Cận Ngôn lắc đầu, cười tiếp nhận hoa hồng, "Không phải, là tặng cho ái nhân của tôi."

Thanh toán xong, Cận Ngôn đi ra cửa hàng hoa tươi, gió đêm khẽ rung chuông gió treo trên cửa, nghe qua như là âm thanh phát ra từ Sao Bắc Cực trong tay của cậu.

Cận Ngôn nghĩ, Chu Thụ nhất định sẽ rất thích bó hoa Sao Bắc Cực này.

Tựa như cậu khi còn nhỏ cũng thích như vậy.

Nhớ đến anh, Cận Ngôn lại lấy di động ra, đúng lúc chuông báo vang lên.

Nhìn thấy là Chu Lệ Lệ, trong lòng cậu sửng sốt, lập tức bắt máy.

Tiếp theo, liền nghe đến giọng nói gấp gáp của Chu Lệ Lệ.

"Cận Ngôn! Thụ ca đã xảy ra chuyện!"

Gió chợt nổi lên, Sao Bắc Cực màu trắng tan ra đầy đất.

......

"Chu Thụ ca ca, Chu Thụ ca ca, anh không sao chứ?" Giọng nói của Chu Đóa đã tràn ngập tiếng khóc nức nở, ở trong cơ thể của Chu Thụ không ngừng kêu gọi, cố gắng đánh thức anh, "Chu Thụ ca ca, anh đừng làm em sợ..."

"Đóa Đóa, anh không sao rồi..." Ý thức của Chu Thụ rốt cuộc khôi phục một chút.

Điện trong phòng đã bị cắt, cửa sổ hiển nhiên đã sớm bị kẻ xấu động vào, tín hiệu di động cũng bị che chắn.

Hoàn cảnh tối đen sẽ khiến cho cảm quan và nỗi sợ của con người bị phóng đại, Chu Thụ ở trong bóng tối cắn chặt môi, cả cơ thể anh đang phát run, xung quanh đều là tin tức tố của chính mình.

Còn có, tin tức tố của tên Omega vừa rồi.

Chu Thụ vốn dĩ có lòng tốt, cứu giúp người mà anh cho rằng là một diễn viên tuyến 18 đáng thương suýt chút nữa "bị cưỡng bách".

Khi Omega kia quần áo xộc xệch chạy trốn đến trước mặt Chu Thụ, anh không hề nghĩ ngợi lập tức cởi áo khoác ngoài của mình che lên người hắn.

Omega khóc đến thân mình run rẩy, hốc mắt bị xoa đến trầy xước, thật cẩn thận đi theo sau lưng Chu Thụ.

Sau lại, hắn tự mình đổi một phòng, cầu xin Chu Thụ đưa hắn lên đó.

Hắn nói, người xấu vừa mới chặn ở trước cửa phòng hắn, lúc này không biết có đang chạy đến các tầng khác để tìm bắt hắn hay không.

Chu Thụ mày nhăn lại, tức giận vô cùng.

Trước giờ nghe qua giới giải trí là chốn ngư long hỗn tạp, nhưng cũng không nghĩ có người cư nhiên làm ra loại chuyện cưỡng bách đáng khinh như vậy.

Suy cho cùng Chu Thụ vẫn là người mềm lòng, nên đã đồng ý đưa Omega này lên tầng.

Đến nơi, Chu Thụ giúp Omega quan sát xung quanh, xác nhận không có ai khả nghi thì bảo hắn nhanh chóng đi vào.

Ai ngờ, giây tiếp theo, Omega kia liền xoay người đẩy mạnh Chu Thụ vào trong phòng.

Chu Thụ trực giác cảm thấy không ổn, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị một cổ lực lượng lôi lên giường.

Trong tích tắc, anh cảm giác cơ thể mình bị phun lên rất nhiều hợp chất gì đó.

Anh ngửi ngửi, đồng tử chợt co lại.

Mùi hương này... là loại dụ phát tề có tính kích thích mạnh nhất?

Alpha bị phun trúng, chỉ trong vòng vài phút liền tiến vào trạng thái táo bạo của dịch cảm kỳ, nếu không lập tức phát tiết sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với thân thể.

Mà Omega bị phun trúng, sẽ trong nháy mắt mềm cả người, một giây liền tiến vào phát tình kỳ.

Loại dụ phát tề này đã bị Chính phủ ban hành lệnh cấm, hoàn toàn không thể tìm thấy trên thị trường, hiện giờ lại bị đem ra để đối phó anh, ngược lại đúng là coi trọng anh.

Ngay sau đó, Chu Thụ ngửi thấy trong không khí bùng phát hương vị tin tức tố của Omega với độ dày cực cao.

Cũng may, tế bào trong thân thể anh chẳng những không bị nó hấp dẫn mà ngược lại còn phóng thích địch ý nồng đậm.

Bấy nhiêu đó cũng đủ cho anh có thời gian để làm ra phản ứng đối với sự tình trước mắt.

"Ai kêu ngươi làm chuyện này?" Chu Thụ đẩy người ra, thối lui đến một khoảng cách tạm xem như an toàn, đỏ mắt trừng tên Omega kia.

Đối phương ánh mắt phát khiếp, không dám nhìn vào mắt Chu Thụ: "Tôi... thực xin lỗi..." Dứt lời, liền bắt đầu cởi quần áo của mình.

Chu Thụ mày nhảy dựng, ức chế không được cảm giác quay cuồng ở dạ dày.

Cảm nhận được Omega đang tiến lại gần Chu Thụ, Chu Đóa gấp đến độ khóc ra tới, "Chu Thụ ca ca! Anh mau ném hắn ra đi!"

Chu Thụ cắn răng, cầm lấy chăn trên giường đem Omega bọc lại toàn bộ, nhanh chóng đẩy hắn đến trước cửa.

Ai ngờ vừa mở cửa, liền có mấy cái camera chờ sẵn nhắm vào anh.

"Tách tách" vài tiếng, Chu Thụ liền phản ứng lại, lập tức ném tên Omega cùng chăn ra ngoài, đóng cửa, sau đó dựa vào tường nôn khan một trận.

Hết thảy phát sinh quá đột ngột, Chu Đóa sợ tới mức không dám nói lời nào, chỉ nghe ngoài cửa truyền vào đoạn đối thoại của những người kia.

"Thật vất vả mới tìm được dụ phát tề, vậy mà cũng có thể thất bại, quả thực là phế vật!"

"Chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, bây giờ thì hay rồi, toàn bộ ngâm nước nóng, trở về biết báo cáo như thế nào đây?"

"Thôi đủ rồi, trước tiên phải rời khỏi đây, nói không chừng người của hắn sắp tìm thấy chỗ này rồi."

"Má nó, đúng đen đủi, đi!"

"Lát nữa nhớ xử lý một chút, nếu không bị hắn tìm được thì chúng ta liền chờ chết đi."

Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng xa, thần kinh căng chặt của Chu Thụ lúc này mới dám lơi lỏng xuống, nhưng anh cũng càng thêm khó chống đỡ thân thể của mình.

Tin tức tố Alpha trong cơ thể bị dụ phát tế kích thích cũng bắt đầu quay cuồng ở tuyến thể, giây tiếp theo, trong phòng liền tràn ngập hương vị nước biển.

"Chu Thụ ca ca... Làm sao bây giờ, nhanh lên, nhanh gọi điện thoại cho Cận Ngôn ca ca!" Chu Đóa gấp đến độ vẫn luôn không ngừng khóc.

Chu Thụ an ủi em ấy vài câu, lấy di động ra, nhưng lại phát hiện không có sóng.

"Thật đúng là coi trọng ta..." Anh cười lạnh một tiếng, lồng ngực phập phồng, hô hấp trở nên gian nan.

Anh chống tường đi tìm điện thoại bàn trong phòng, nhưng nó cũng sớm bị người động vào.

Chu Thụ có nghĩ đến việc chạy ra cửa, nhưng trạng thái bây giờ của anh thật sự quá nguy hiểm, nếu đi ra ngoài sợ là sẽ đối với người qua đường tạo thành hậu quả không thể lường trước.

Việc cần làm bây giờ vẫn là áp xuống cảm giác rực nóng của dịch cảm kỳ...

Ngay lúc Chu Thụ muốn vào phòng tắm xối nước lạnh, đèn trong phòng đột ngột tắt hết.

Trong nháy mắt, anh bị bóng đêm thật lớn bao phủ, thần kinh lập tức lâm vào kinh hoảng.

Cả cơ thể Chu Thụ giống như bị ngâm dưới đáy biển lạnh băng, đó là một loại sợ hãi không đáy.

Chu Đóa không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc của Chu Thụ, mà giờ này khắc này, cảm xúc của anh khiến Chu Đóa mở to hai mắt.

Quá quen thuộc...

Chính là cảm xúc vào ngày mà em ấy sinh ra.

Sợ hãi, tưởng niệm, lại sợ hãi,...

Vì thế, Chu Đóa dứt khoát hô lên, "Chu Thụ ca ca, anh đừng sợ! Có em ở đây với anh!" Em ấy quá lo lắng cho Chu Thụ, âm cuối đều biến đổi.

Mà ý thức của Chu Thụ đã dần trở nên hốt hoảng, anh ngồi xổm xuống dựa lưng vào góc tường, cực kỳ giống với bộ dạng ngày đó cuộn tròn trong tủ quần áo của Cận Ngôn.

Ca ca, anh đừng sợ, có em ở đây với anh...

Đây là câu đầu tiên mà Chu Đóa nói với anh khi em ấy xuất hiện trên thế giới này, thật cẩn thận, lại vô cùng chân thành tha thiết.

Từ một khắc đó, Chu Thụ liền tin tưởng, em ấy nhất định cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn hồn nhiên.

Giống như em trai nhà bên mà chính mình yêu thương từ nhỏ đến lớn.

Em ấy cũng đã từng nói với anh như vậy.

Khi còn nhỏ, có một lần hai người ham chơi, chạy xuống tầng hầm dùng để cất giữ đồ vật không dùng đến.

Ai ngờ sau đó khóa cửa bị trục trặc, bọn họ bị nhốt lại trong căn phòng không có cửa sổ kia.

Trong lòng biết không có cách nào chạy thoát, Chu Thụ bị sợ hãi chiếm cứ toàn bộ thần kinh, loại cảm xúc này quá xa lạ, đây là lần đầu tiên nó xuất hiện.

Em trai nhìn thấy phản ứng của anh thì bị dọa sợ, đôi mắt lập tức dâng lên sương mù, ướt dầm dề, nhưng nước mắt lại chỉ đảo quanh trong hốc mắt chứ như thế nào cũng không chịu rơi xuống.

Sau lại, Chu Thụ cuộn tròn cả người lại, thân mình phát run, không ngừng thét chói tai.

Em trai đương nhiên bị bộ dạng của anh dọa sợ, nhưng em ấy không lựa chọn lùi ra xa, ngược lại tiến đến ôm chặt Chu Thụ.

Em ấy nói, ca ca, anh đừng sợ, có em ở đây với anh.

Cái ôm của em trai không quá rộng, chỉ đủ bao lấy một nửa thân thể của anh, đôi tay nhỏ vẫn luôn giúp anh che lại hai tai.

Em ấy nghĩ làm vậy có thể tận lực giúp Chu Thụ giảm bớt cảm quan khiến anh sợ hãi.

Dần dần, Chu Thụ có thể ngừng thét chói tai, cũng dùng sức ôm lấy đứa nhỏ trước mặt.

Em trai được ca ca ôm lấy, từng chút từng chút vỗ về lưng anh, từng chút từng chút an ủi anh, ý đồ truyền cho anh tất cả dũng cảm mà em ấy có.

Ngày hôm đó, chờ đến thời điểm người lớn trong nhà tìm được bọn họ, thì phát hiện hai đứa nhỏ đã ôm nhau ngủ rồi.

Anh trai trên mặt treo đầy vệt nước mắt, nằm trong lòng của em trai.

Bọn họ được đưa đến bệnh viện kiểm tra, lúc này mới biết được Chu Thụ mắc phải hội chứng sợ không gian kín.

Đợi cho bọn nhỏ đã bình phục trở lại, người lớn trong nhà mới hỏi Cận Ngôn.

Lúc ấy, vì sao Ngôn Ngôn có thể dũng cảm như vậy, một giọt nước mắt cũng không rơi.

Tiểu Cận Ngôn nói, "Thời điểm ca ca cần đến con, con liền sẽ bảo hộ ca ca, ca ca đang rất sợ hãi, cho nên con không thể khóc."

Ở một khắc đó, trong lòng Chu Thụ liền bị những lời này lấp đầy, toàn bộ trái tim rốt cuộc không thể chứa được người nào khác.

Nếu lại cho anh một cơ hội, anh nhất định từ rất sớm sẽ nói cho em ấy biết tình cảm mà mình yên lặng giấu kín trong lòng.

Em ấy cũng sẽ không phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, một mình chạy đến đất nước xa lạ, cô độc vượt qua ba năm.

"Ngôn Ngôn..."

Trong đầu Chu Thụ thoáng hiện lên một vài đoạn hồi ức ngắn khi cả hai còn nhỏ, anh nhẹ giọng lẩm bẩm tên của Cận Ngôn.

Anh rất sợ phòng với cửa sổ bị đóng kín, cũng rất sợ trong nháy mắt xung quanh mất đi ánh sáng.

Nhưng mỗi lần như vậy, chỉ cần có Cận Ngôn bên cạnh, anh liền sẽ không còn sợ hãi như vậy.

Nhưng mà, lần này thì sao?

Lần này thì đến khi nào anh mới có thể nhìn thấy Ngôn Ngôn của anh?

Trong người của bọn họ không có đánh dấu của đối phương, tin tức tố của hai người không có sự ràng buộc, Cận Ngôn làm sao có thể tìm được anh đây...

Ngôn Ngôn... Ca ca thật sự rất sợ...

"Chu Thụ ca ca, Chu Thụ ca ca, anh tỉnh lại đi..."

Thanh âm không ngừng truyền ra từ trong thân thể khiến Chu Thụ thanh tỉnh vài phần, nghe thấy từng tiếng khóc nức nở đáng thương, anh cố sức gắng gượng giữ lại chút lý trí.

Nghe được anh đáp lại, Chu Đóa rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

"Chu Thụ ca ca, anh đổi em ra ngoài đi, cho em tới thay anh được không? Em không sợ tối, em không sợ chút nào cả."

Chu Thụ trong lòng căng chặc, vô lực nắm lấy lớp vải trên chân mình, "Anh xin lỗi, Đóa Đóa, là do anh không tốt, lại khiến em chịu ủy khuất. Em yên tâm, ca ca không sao cả." Lúc này, lời anh nói ra đã trở nên khàn khàn, thậm chí không còn nghe ra là giọng nói của chính anh nữa.

Anh nghĩ thầm, tuyệt đối không thể đổi Chu Đóa ra ngoài.

Chu Đóa là Omega, lỡ như khi em ấy ra ngoài đúng lúc khối thân thể này đã bị dụ phát tề ảnh hưởng nghiêm trọng, thì chính là thương tổn không thể cứu vãn.

Nhưng cơ thể của mình cũng càng lúc càng nóng, máu chảy khắp cơ thể giống như đang sôi trào, phần lửa nóng này liền sắp phải từ trong ánh mắt bạo phát ra ngoài.

Chu Thụ chống thân thể, gian nan dịch hai bước về phía trước, từ trên bàn vớt lấy một cái ly.

Tiếng thủy tinh vỡ vụn truyền đến, Chu Đóa giọng nói phát run hỏi, "Chu Thụ ca ca, anh muốn làm gì..."

"Không sao đâu, Đóa Đóa." Chu Thụ cắn răng, nắm mảnh vỡ thủy tinh cắt qua cánh tay của mình.

Hương vị của nước biển theo mùi máu tươi tràn ra, Chu Thụ đã nói không thành tiếng, "Em ngủ một lát, Cận Ngôn ca ca lập tức sắp tới đây rồi..."

Tác giả có lời muốn nói: Ôm một cái Thụ ca và Đóa Đóa (╥﹏╥)

~~~~~

(1)

"Nhất ý cô hành" (一意孤行): nhất quyết làm theo ý mình, không nghe theo lời khuyên của ai khác.

i. Xuất từ "Sử kí – Khốc Lại Liệt Truyện" (史记 - 酷吏列传) của Tư Mã Thiên, nhà Hán.

i. "Cô lập hành nhất ý" (孤立行一意):


Triệu Vũ (赵禹) là đại thần thời Hán Cảnh Đế. Ông là một vị quan thanh liêm, rất nghiêm khắc đối với bản thân mình. Khi vào triều làm quan, ông đặt ra ba nguyên tắc cho chính mình: Một, giải tán môn khách; hai, hạn chế qua lại với họ hàng và bạn bè; ba, từ chối tiếp xúc với công khanh đại phu. Ba nguyên tắc này có mục đích là bảo đảm ông sẽ không nghe theo lời người khác nói, không bị ảnh hưởng bởi những nhân tố bên ngoài, do đó giữ được công chính liêm minh khi xử lý công việc.


i. "Nhất ý cô hành" hay "Cô lập hành nhất ý" thì đều có mặt tốt và mặt xấu của nó.


~~~~~


Editor có lời muốn nói:


Hoa hồng Ecuador có nhiều tên gọi theo màu sắc, màu trắng là Polar Star.


Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.


./.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK