2023.08.14 ~ 2023.08.15
Hơn một tháng qua đi, nhiệt độ của việc Chu Thụ công khai kết hôn và tuyên bố lui vòng rốt cuộc hạ xuống không ít.
Những kẻ anti-fans từng cao giọng trầm trồ khen ngợi đã ngày càng mệt mỏi, mà những kẻ fans cuồng cũng dần dần an tĩnh lại.
Sự quan tâm và hào hứng của công chúng rồi cũng sẽ bị thời gian và sự kiện mới mẻ khác làm lu mờ.
Vì thế hot search về ảnh đế Chu Thụ đã rơi khỏi bảng chung, điện thoại đến công ty quản lý và Chu Lệ Lệ cũng không còn reo lên liên tục.
Sau khi nhiệt tình và lạnh nhạt cực độ qua đi, lưu lại chính là một ít ấm áp xoa dịu lòng người.
Những ấm áp này phát ra từ fans vốn có của Chu Thụ, cũng có một ít là người qua đường bị hành động "nổi bật" của anh đưa tới.
Bọn họ đều tán thưởng và ủng hộ quyết định của Chu Thụ, chân thành chúc phúc. Đương nhiên, đối với fans mà nói, càng có rất nhiều không nỡ.
Fans của Chu Thụ có độ "chung thủy" rất cao, phần lớn bọn họ đều đi cùng anh từ bộ điện ảnh đầu tiên khi anh xuất đạo, mãi cho đến tác phẩm cuối cùng trước khi anh lui vòng là "Yên Chi Túy", tất cả bọn họ đều là người ủng hộ doanh thu phòng vé cho anh.
Người đại diện cũng từng cảm khái, Chu Thụ là một nghệ sĩ thật thần kỳ, một người cho dù là yêu thích hay chán ghét anh đều có thể đạt đến mức độ cực đoan, nhưng chỉ cần đã thích thì cơ hồ sẽ không thoát fan.
Tựa như người đam mê lặn xuống nước, một khi đã yêu biển rộng thì sẽ không dễ dàng rời đi.
Tuy rằng nhiệt độ của đề tài này đã hạ xuống, nhưng Chu Thụ vẫn thường thường nhận được tin nhắn của một ít fans.
Chu Thụ vốn dĩ không thường xuyên xem tin nhắn, chỉ là có một ngày nào đó Cận Ngôn nhắc đến, anh mới tâm huyết dâng trào mà mở ra, không nghĩ tới... có một dòng nước ấm chậm rãi len lỏi vào đại dương mênh mông nơi trái tim.
- Thụ ca, từ bộ điện ảnh đầu tiên khi anh xuất đạo thì em đã yên lặng thích anh. Mấy năm nay em chưa từng chen rách da đầu đi tham gia fan meeting, cũng không mua quá nhiều figure hay sản phẩm anh làm đại diện, nhưng em vẫn luôn chú ý mỗi bài đăng của anh, sau đó mỗi năm sẽ nhắn cho anh một câu "Sinh nhật vui vẻ". Em biết, với tư cách là fan thì em làm không đủ nhiều, nhưng em nguyện ý đứng trước mặt người khác mà kiêu ngạo nói rằng, "Ảnh đế Chu Thụ là thần tượng của tôi". Thụ ca, em chúc anh mọi việc đều tốt, chúc anh và chị dâu hạnh phúc mỹ mãn, hy vọng có một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp được nhau.
- Chu Thụ, chào anh, đây là lần đầu tiên tôi nhắn tin cho một người nổi tiếng, trước giờ tôi chưa từng làm chuyện này. Một phần là vì tôi thuộc Phật hệ, một phần là vì cho dù tôi có nhắn thì khẳng định là anh cũng nhìn không tới, cho nên cảm thấy làm vậy đặc biệt ngốc. Nhưng hôm nay tôi cảm thấy bản thân cần thiết phải nhắn cho anh: Chu Thụ, anh là hảo A! Thật sự chưa từng làm mất mặt Alpha chúng ta!
- Thụ ca! Sau khi đọc thông báo của anh thì em liền khóc hết hai buổi tối! Nghĩ đến liền khóc, nghĩ đến liền ngăn không được nước mắt... Cái vòng này đối với anh có ác ý quá lớn, bọn em đều đau lòng! Hu Hu... Mấy bạn fans khác cũng nói trái tim đều tan nát, căn bản không biết được buổi tuyên truyền phim hôm ấy lại là lần cuối cùng được nhìn thấy anh trên sân khấu. Thụ ca, cầu xin anh, nếu anh thấy được tin nhắn của bọn em thì hãy cho bọn em cơ hội một lần nữa nhìn thấy anh đứng dưới ánh đèn tụ quang đi! [Dâng lên ngàn huyết thư...]
- Thật vậy sao? Thật vậy sao? Anh thật sự có Omega sao? Cư nhiên còn đã kết hôn??? Em và bạn cùng phòng phải thay phiên nhìn đi nhìn lại mười mấy lần hình ảnh và câu chữ anh đã đăng mới dám xác định bọn em không nhìn lầm. Nguyên lai, chỉ vỏn vẹn mấy tháng, bọn em đã yên lặng mất đi vị Alpha soái nhất giới giải trí... Bất quá, Omega của anh cũng thật đẹp trai nha! Nói anh ấy là A cũng được! Quả nhiên, chỉ mình Thụ ca mới có thể thu phục đệ đệ soái khí như vậy! Chính là tình yêu thần tiên mà bọn em hâm mộ không tới ~ Lời cuối cùng, Thụ ca và đệ đệ soái ca nhất định phải thật hạnh phúc nha! Chúc hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh con khỉ nhỏ!!!
......
Nhìn đến tin nhắn cuối cùng này, Cận Ngôn nghiêng thân dựa gần vào người bên cạnh hơn chút, cả cơ thể ngã vào trong ngực Chu Thụ.
"Ca, anh thấy không?"
"Hửm? Cái gì?" Chu Thụ cử động cơ thể một chút, giúp Cận Ngôn nằm càng thêm thoải mái.
Ai ngờ Cận Ngôn khẽ nhếch khóe môi, sau đó đột nhiên không hề báo trước mà duỗi tay kéo Chu Thụ vào ngực mình, ghé vào bên tai anh, nhẹ giọng cười nói: "Fans của anh muốn em sinh con khỉ nhỏ cho anh."
Khả năng quản lý biểu cảm của Chu Thụ gắng gượng không nổi, anh cũng thấp giọng cười rộ lên: "Nếu em có thể sinh... cũng không phải không được." Anh nghiêng mặt, khẽ cắn một ngụm lên môi Cận Ngôn, mồm miệng không rõ mà nói, "Để em sinh bao nhiêu cũng được, dù sao nhà chúng ta nuôi nổi."
"Haiz, đáng tiếc, em không có biện pháp sinh." Cận Ngôn giả vờ thở dài, kỳ thật chỉ là khúc dạo đầu cho ý đồ của cậu, "Nhưng mà ca ca có thể nha..."
Hơi thở phất qua lỗ tai, quá có thể khuấy động lòng người (1), Chu Thụ run rẩy toàn thân, hô hấp của hai người cũng càng ngày càng nặng.
Từ khi khoang sinh sản của Chu Thụ một lần nữa sinh trưởng, hai người vẫn chưa từng làm đến bước cuối cùng, Cận Ngôn sợ thương tổn đến anh, cho nên cẩn thận đủ điều, lúc nào cũng phải chống cự dụ hoặc.
Hiện giờ tính ra cũng đã hơn một tháng...
Sau cái lần nước mưa và sóng biển giao hòa ấy... Chu Thụ thường thường sẽ lại nhớ tới.
Không thể không nói, Cận Ngôn là một Enigma tuyệt đối ôn nhu, tuy rằng ngoài miệng luôn thích nói lời âu yếm trêu anh, nhưng hành vi lại hoàn toàn là thân sĩ.
Cận Ngôn có thể đọc hiểu mỗi một cái biểu tình rất nhỏ của Chu Thụ, cho nên mỗi một cảm xúc của anh cũng đều được cậu chiếu cố.
Không những là cảm xúc về mặt tâm lý, mà còn có cảm xúc về mặt sinh lý.
Chu Thụ không biết, liệu rằng có phải bởi vì Enigma trời sinh liền không thầy dạy cũng hiểu được nhiều thứ hay không, cho nên đều là lần đầu tiên làm chuyện này nhưng Cận Ngôn lại có thể cho anh thể nghiệm và khoái cảm đến vong tình.
Vì thế, nước biển vẫn luôn sôi trào bọt sóng (2) mời gọi, nhưng bất đắc dĩ, trận mưa này lại chậm chạp không chịu rơi xuống.
Mỗ Enigma khai huân cư nhiên so với mỗ Alpha khai huân còn có thể nhẫn hơn, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.
Đêm nay không khí tới đúng lúc, sóng biển lại ngo ngoe rục rịch.
"Ngôn Ngôn..."
Thanh âm phi thường mềm mại này thành công khiến Cận Ngôn cả cơ thể trong nháy mắt tô ngứa khó nhịn, cậu đương nhiên đọc hiểu ngữ điệu của ca ca, vì thế trước tiên mặc kệ tất cả mà vong tình hôn lấy anh.
Môi răng giao triền xen lẫn vài tiếng hừ nhẹ, Cận Ngôn cảm thấy có ngọn lửa đang cố ý bốc lên cao đốt vào bên trong đám mây.
"Đừng..." Cận Ngôn nắm lấy tay Chu Thụ, cắn răng chịu đựng, nhẹ giọng hống, "Không được, ca... Em sợ khoang sinh sản của anh còn chưa khôi phục hoàn toàn."
"Bụng gần đây cũng không đau." Khi nói chuyện, môi của anh cũng gần như không tách ra, như muốn dùng loại biện pháp này để giảm bớt thẹn thùng của chính mình.
Cận Ngôn hô hấp cứng lại, đột nhiên cảm thấy thân thể của mình đã phát sinh biến hóa.
Nhưng thật sự không được...
Còn chưa đến bệnh viện phúc tra, cậu không có khả năng để thân thể của Chu Thụ phải nhận lấy bất kỳ nguy hiểm nào dù chỉ là một chút không xác định.
Nề hà đóa bọt sóng này thật sự quá mức câu nhân, dễ dàng cuốn lên sóng gió trên biển, thúc giục mưa to.
Giọt mưa tâm ngứa khó nhịn, cuối cùng than nhẹ một tiếng, đành phải dùng biện pháp khác đáp lại nhiệt tình của sóng biển.
Vì thế, một đêm này sóng biển ngủ thật ngon.
Khi Chu Thụ một lần nữa tỉnh ngủ thì đã là sáng sớm hôm sau.
Chủ Nhật, bệnh viện thú cưng vừa lúc không có hẹn trước, cho nên hai người bọn họ hẹn Chu Lệ Lệ và Cẩu Phi Phi đi Nhàn Nguyệt Các ăn điểm tâm sáng.
Chu Thụ và Chu Lệ Lệ nói đến dự định sau này, bọn họ không hẹn mà cùng muốn tổ chức một buổi fan meeting để cáo biệt trước khi chính thức rời khỏi giới giải trí.
Hai người tính toán chỉ mời một ít fans chân chính, hơn nữa thông qua phương thức chọn ngẫu nhiên các tin nhắn và bình luận để tặng vé.
Khi Chu Lệ Lệ nói với công ty quản lý, bọn họ cũng vô cùng duy trì.
Bọn họ thậm chí chủ động đưa ra đề nghị trợ giúp Chu Thụ sẽ lên kế hoạch về địa điểm tổ chức và tiến hành tuyên truyền.
Tuy nhiên, Chu Thụ chỉ cảm tạ đề nghị hỗ trợ của bọn họ, anh từ chối không muốn bất kỳ kế hoạch tuyên truyền nào, thậm chí tốt nhất là nên giữ kín không báo trước, thuận tiện xem như cho fans một kinh hỉ.
Vì để tránh cho một lần nữa khiến cho mạng xã hội tê liệt, Chu Thụ quyết định sau khi chọn xong người được tặng vé thì sẽ tự mình nhắn tin cho bọn họ.
Kết quả, không ngoài dự đoán, các fans may mắn được chọn trúng đã kéo nhau hò hét cả một đêm.
Chu Thụ nói, quy mô lần này rất nhỏ, người được mời cũng có hạn, cho nên chỉ có thể làm được trình độ này, còn hy vọng mọi người có thể lý giải.
Các fans sôi nổi cảm động đến rơi nước mắt, vui tươi hớn hở cầm ảnh chụp đi tìm studio của Chu Thụ để nhận vé điện tử, đem tất cả tiếc nuối hóa thành chờ mong.
Hơn nữa, là gấp đôi chờ mong.
Bởi vì Chu Thụ sẽ tổ chức buổi gặp gỡ chia tay này vào đúng ngày sinh nhật của anh.
Cận Ngôn nói, đây có lẽ là sự lãng mạn của chòm sao thuộc cung nước.
Chớp mắt liền tới ngày 28 tháng 2, hội trường đã sớm ngồi đầy người, tất cả bọn họ đều theo ước hẹn mà đến đây, cùng nhau tham dự buổi tiệc "sinh nhật" long trọng này.
Kể từ khi biết được ngày tổ chức, không một ai sẽ đem hôm nay gọi là "cáo biệt".
Lần gặp gỡ này, công ty quản lý lựa chọn tổ chức theo hình thức concert, chỉ là quy mô nhỏ hơn rất nhiều.
Lúc ấy rút thăm chỉ chọn tổng cộng 1,000 người, vì thế hội trường càng giống như một buổi họp mặt fan.
Chu Thụ bước lên sân khấu, người xem tự động tản ra xung quanh, mọi người cách nhau thật sự gần.
Mắt thấy thần tượng liền ở vị trí mà chính mình giơ tay liền có thể với tới, một số fans sau khi ngồi xuống đã bắt đầu lau nước mắt.
Bọn họ may mắn bản thân đã yêu quý Chu Thụ, cho nên mới có thể gặp được một người cũng yêu quý bọn họ như vậy, ngày thường luôn là trầm mặc điệu thấp, nhưng ở thời điểm tuyên bố lui vòng thì lại dành tặng cho bọn họ một sự ấm áp đạt tới cấp độ vũ trụ.
Cận Ngôn cũng ẩn mình trong các fans, ngụy trang toàn bộ, ngồi ở một góc của hàng ghế thứ nhất.
Chờ đến lúc ánh đèn trong khán phòng mờ dần, đèn tụ quang trên sân khấu được bật sáng, fans bắt đầu ức chế không được mà thét chói tai, trái tim của Cận Ngôn cũng đi theo nhịp trống mà không ngừng nhảy lên.
Tựa như người đang đứng ở trung tâm sân khấu đã không phải là trúc mã ca ca quen thuộc của cậu, mà là một ngôi sao lóa mắt ở nơi xa xôi không thể với tới.
Chu Thụ mở đầu bằng một ca khúc nhẹ nhàng nghe nhiều ai cũng thuộc. Nhạc dừng, anh chậm rãi đi về phía trước, sau đó ngồi xuống ở ngay rìa sân khấu.
Lúc này không ai còn có thể khống chế được nội tâm của chính mình, càng không ai cảm thấy người bên cạnh la hét có bao nhiêu điên cuồng, tất cả chỉ muốn đem "bữa tiệc sinh nhật" này của ảnh đế khắc sâu vào tâm khảm.
Chu Thụ điều chỉnh một chút quần áo, sau đó lại đưa microphone lên, nhẹ giọng nói chuyện.
"Chào mọi người, buổi tối tốt lành, tôi là Chu Thụ."
Dưới đài tức khắc vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô huýt sao không dứt bên tai.
Chu Thụ cười cười, tự trêu chọc mình, "Rõ ràng là một diễn viên, công ty quản lý lại thay tôi đem buổi gặp mặt hôm nay làm thành concert."
Lúc này, có fan bên dưới hô to.
"Còn không phải bởi vì anh hát còn hay hơn một số ca sĩ sao?"
Tiếp theo, mọi người bắt đầu phụ họa cho câu này, tiếng cười đùa hòa thành một mảnh.
"Cũng chỉ có mọi người, là fans chân chính của tôi mới cảm thấy như vậy." Chu Thụ lắc đầu cười, trực tiếp rút chân về, tùy ý đổi một tư thế ngồi thả lỏng hơn, "Tiếp theo mọi người còn muốn nghe cái gì?"
"Yên Chi Túy!!!" Cơ hồ một ngàn người bên dưới chính là ngàn miệng một lời.
Chu Thụ "phụt" một cái cười ra tiếng, "Khó mà làm được, nếu hát ngay lúc này thì lát nữa liền không còn ca khúc nào để áp trục."
Tiếng cười nhẹ nhàng mà hài hước này lại làm các fans bên dưới ngây ngẩn cả người, bọn họ chưa từng thấy qua ảnh đế nhà mình lộ ra tươi cười như vậy, trong lúc nhất thời khống chế cảm xúc không tốt nên lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Chu Thụ bất đắc dĩ, lại không biết làm thế nào để an ủi, đành phải nói mấy câu của thẳng A sau đó nhanh chóng hát ca khúc tiếp theo.
Toàn bộ concert giới hạn trong hai tiếng, trong ba năm Chu Thụ đặt mình vào giới giải trí, đây vẫn là lần đầu tiên anh có thể thoải mái đối mặt với công tác này như thế.
Anh tựa như cùng bạn bè nói chuyện phiếm mà trò chuyện vui vẻ với mọi người, mà các fans bên dưới đã sớm khóc thành một mảnh.
Bọn họ vậy mà cũng phải đến buổi cáo biệt này mới biết được, nguyên lai thần tượng mà chính mình yêu quý đã lâu lại vừa bình dị gần gũi vừa ôn nhu như nước, hoàn toàn không phải ảnh đế băng sơn cao lãnh dưới góc máy của truyền thông.
Đến khi Chu Thụ hát xong bài hát đếm ngược thứ hai, fans bên dưới đã bắt đầu hô to "Encore Encore".
Lúc này, ánh mắt của Chu Thụ rơi xuống hàng ghế thứ nhất bên phải thính phòng, cách sân khấu, chạm vào ánh mắt của Cận Ngôn.
Chỉ trong một giây đó, trái tim Cận Ngôn bỗng nhiên đập nhanh hơn vài nhịp, giống như có dòng điện chạy khắp toàn thân.
Sau đó Chu Thụ liền thu hồi ánh mắt, rũ mi cười đến ôn nhu.
Lúc này, không ít người đã theo ánh mắt của Chu Thụ cũng nhìn về góc nhỏ kia, có fans nhạy bén phát hiện ra manh mối đã âm thầm tự nhéo chính mình.
Ngay lúc đám người bên dưới bắt đầu có chút xao động, Chu Thụ lại mở miệng nói chuyện, "Tôi vẫn luôn là một diễn viên tùy hứng, thân là một nghệ sĩ, tôi xác thật vẫn chưa làm tròn vai trò của mình."
"Không phải..."
"Anh đừng nói như vậy!"
"Thụ ca, chúng em vĩnh viễn yêu anh!"
Nghe thấy tiếng hô bên dưới, trái tim của Chu Thụ lại mềm hơn vài phần, "Ngay cả đối với mọi người, tôi cũng chỉ đạm nhiên đối mặt, phải đến khi tuyên bố lui vòng còn nhận được nhiều tin nhắn của mọi người như vậy, tôi mới lâm thời đưa ra quyết định này. Nếu mọi người đi theo tôi ba năm qua vẫn chưa nhận được phúc lợi gì, vậy thì đến thời điểm cáo biệt chúng ta liền cùng nhau ăn sinh nhật nhé."
Câu này vừa dứt, thanh âm nức nở dưới đài càng kéo dài không ngừng, khóe mắt của Cận Ngôn cũng theo bọn họ mà đỏ lên.
"Tóm lại, cảm tạ mọi người đã làm bạn với tôi suốt ba năm qua, chúng ta về sau nhất định vẫn còn gặp lại, chỉ là..." Chu Thụ dừng một chút, cười nói, "Nơi đó chắc hẳn không phải là màn ảnh sân khấu."
"Trò chuyện lâu như vậy, những gì cần nói hầu như cũng đã nói xong, bài hát cuối cùng này có lẽ mọi người đều đoán được, nếu như mọi người đều quen thuộc, vậy thì chúng ta hãy cùng nhau hát lên nhé."
Fans lại bắt đầu sôi nổi kháng nghị, khóc lóc nói, "Không được đi", "Hát tiếp đi",...
Chu Thụ trong lòng chua xót đến muốn mệnh, nhưng anh lại càng hiểu rõ, mỗi câu chuyện xưa chung quy vẫn nên có một cái kết cục.
"Một khúc 'Yên Chi Túy' này, là hát cho mọi người", Chu Thụ ngước mắt, ánh mắt lại rơi xuống một góc nào đó, trong mắt là vô hạn ôn nhu, anh nhẹ giọng nói, "Cũng là hát cho em, Cận Ngôn."
Tác giả có lời muốn nói: Mỗi câu chuyện xưa chung quy vẫn nên có một cái kết cục.
Tôi cũng xúc động muốn khóc...
~~~~~
(1)
"Lược nhân tâm huyền" (略人心弦).
i. Mình chỉ tra được "Khấu nhân tâm huyền" (扣人心弦): gảy (khấu) dây đàn (huyền) trong tim người, miêu tả những điều có thể làm rung động lòng người một cách sâu sắc.
(2)
"Tiên diêm điệp tuyết" (煎盐迭雪): rang muối đắp tuyết, miêu tả các tinh thể màu trắng xếp chồng lên nhau.
i. Bọt sóng cuộn lên cuộn xuống thường trông giống như chúng ta đảo muối rang hay tuyết.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Goodbye Stage...
Lúc edit mấy tin nhắn của fans gửi cho Chu Thụ thì mình cũng rưng rưng nước mắt. Mình hiểu cảm xúc của các bạn ấy, bởi vì mình cũng là một fan như vậy, một fan chỉ yên lặng yêu quý, không tham gia fan meeting cũng không mua đĩa nhạc, có mỗi cái lightstick mà tới ver 3 rồi vẫn chưa mua được, đừng nói đến việc đi xem concert. Cả Kpop lớn như vậy, mình nghe và thích âm nhạc của không ít ca sĩ solo và nhóm nhạc, nhưng mình chỉ nhận là fan của một nhóm nhạc duy nhất, và mình luôn tự hào khi nói với mọi người rằng:
"Tôi là INSPIRIT, tôi yêu INFINITE."
Suy nghĩ của mình khá là cực đoan, cho nên thời điểm Hoya rời nhóm thì mình hụt hẫng đến mức muốn nhóm tan rã trong lúc còn đủ thành viên như SISTAR luôn để mãi mãi là I7. Sau lại, mình đọc được lý do vì sao các thành viên còn lại vẫn sẽ duy trì INFINITE, leader Gyu nói, "Vì INSPIRIT". Khi đó, mình mới bừng tỉnh, đúng vậy, có một thành viên rời đi thì thế nào, cho dù là chỉ còn lại một thành viên, miễn là còn INFINITE thì INSPIRIT vẫn sẽ tồn tại. Các anh đã ở lại, vậy thì mình càng không có lý do gì để rời đi.
Mình cũng tin rằng, một khi bạn đã yêu quý các anh ấy, bạn cũng sẽ không thể ngừng yêu quý các anh ấy.
./.