• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

C40. Đánh dấu tuyến thể

2023.07.03 ~ 2023.07.05

Cận Ngôn nghe Chu Lệ Lệ nói xong, bó hoa Sao Bắc Cực trong tay liền rơi xuống đất.

Cậu không rảnh quan tâm đến nó, vội vàng chạy đến khách sạn, khi đến nơi thì trông thấy Chu Lệ Lệ đang đứng nói chuyện trước quầy lễ tân, cơn giận của đối phương cơ hồ đã vọt tới nóc nhà.

"Julia, chuyện gì thế này, Chu Thụ làm sao?"

Chu Lệ Lệ trông thấy Cận Ngôn, lửa giận trong mắt liền biến thành sương mù, nàng bắt lấy cánh tay của cậu, thanh âm có chút run rẩy.

"Thụ ca bị người gài bẫy! Chúng tôi vừa kiểm tra camera, phát hiện cậu ấy bị một tên Omega mang đi, nhìn dáng vẻ chín phần là bị hắn tính kế." Chu Lệ Lệ nói xong, lại tức giận đập lên bàn lễ tân một cái, "Các người ngay lập tức kiểm tra lại cho tôi! Cái gì mà 'tìm không ra thông tin đăng ký của Omega kia' hả? Trong ghi hình hắn đã đến chỗ này nói chuyện một hồi, chẳng lẽ các ngươi là cùng một bọn?"

Cái bàn bị Chu Lệ Lệ đập ra một cái khe nhỏ, nhân viên lễ tân sợ tới mức vội vã gọi bảo vệ.

"Hình ảnh cuối cùng camera ghi lại là gì, có khả năng đã rời khỏi khách sạn hay không?" Cận Ngôn nắm chặt nắm tay, giữa mày không ngừng giật giật.

Cậu căn bản không dám suy đoán những người này đến tột cùng là muốn làm gì Chu Thụ.

Cậu cũng không dám giả thiết, Chu Thụ hiện tại rốt cuộc đang ở trong dạng tình cảnh gì.

Vạn nhất là ý xấu, dù chỉ là một chút...

Cận Ngôn cắn chặt răng, hơi thở của Enigma từ trong xương cốt trong một giây liền bùng phát ra ngoài.

Nhân viên lễ tân bị gió lạnh bất thình lình xuất hiện ép tới hét lên một tiếng, run rẩy mở ra ghi hình, ngay cả lời nói cũng không trôi chảy, Cận Ngôn đành phải tự mình kiểm tra.

"Phương hướng này thấy không rõ là sẽ đi đến tầng bao nhiêu, nhìn hình ảnh thì 60, 66, 68 đều có khả năng." Cận Ngôn nỗ lực đè nặng tức giận trong lồng ngực, bảo trì chút bình tĩnh cuối cùng nói với Chu Lệ Lệ, "Julia, tôi đi tầng 68, cô đi tầng 60, kêu nhân viên khách sạn đi tầng 66. Mỗi một phòng đều phải kiểm tra cho tôi!" Dứt lời, tự mình đi nhanh về phía thang máy.

Cận Ngôn lên tới tầng 68, đến lúc cửa thang máy vừa mở ra thì bước chân bỗng khựng lại tại chỗ.

Nơi này mỗi tầng có 60 phòng, nếu phải tìm từng phòng một thì thật sự không biết phải tìm mất bao lâu.

Cận Ngôn nắm chặt tay, khớp ngón tay trở nên trắng bệch, móng tay cũng đâm sâu vào da thịt.

Nếu cậu đã đánh dấu Chu Thụ...

Như vậy thì lúc này cậu sẽ lập tức cảm nhận được tin tức tố của anh, giây tiếp theo liền có thể tìm được anh.

Căn bản không giống với hiện tại, tay chân luống cuống, trong đầu rối loạn.

Tệ hơn là, kỹ năng thức tỉnh của cậu lại chỉ có thể cảm nhận được động vật nhỏ hay hoa cỏ mưa gió...

Cận Ngôn tại một khắc này mới hiểu được... bởi vì lòng người quá phức tạp cho nên cậu mới không có cách nào cảm nhận được cảm xúc của họ đúng không?

Ngay lúc Cận Ngôn chuẩn bị từ đầu hành lang gõ cửa từng phòng một để tìm người, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý niệm.

Nếu cậu thả ra tin tức tố Enigma ở mật độ đủ dày, trong tình huống hai người có độ xứng đôi cực cao, tin tức tố có lẽ sẽ chỉ ra phương hướng giúp cậu tìm được Chu Thụ.

Vì thế, Cận Ngôn giờ phút này đem tất cả luật lệ quy tắc đều vứt sang một bên, đỏ đôi mắt, đứng ở trung tâm tầng 68, phóng thích tin tức tố trong cơ thể với độ dày cao nhất.

Trong nháy mắt, ánh đèn ngoài hàng hiên lóe lên, giống như tia chớp từ trên trời giáng xuống.

Tiếp theo, toàn bộ tầng lầu như bị đập bỏ xây lại, chìm trong một trận mưa to an tĩnh đến chết lặng.

Cận Ngôn nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng những sự tình mà cậu và Chu Thụ cùng nhau trải qua từ nhỏ đến lớn.

Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, vài giây sau, liền ở ngay khi hình ảnh cuối cùng hiện lên, tuyến thể của Cận Ngôn đột ngột xuất hiện phản ứng.

Cậu tựa hồ có thể cảm giác đến vị trí của Chu Thụ...

Tin tức tố vừa mới phóng thích tựa như đang bị cái gì đó lôi kéo, không ngừng chỉ về một phương hướng.

Tim cậu đập nhanh đến sắp thoát ly thân thể, Cận Ngôn biết, cơn mưa này rất nhanh liền có thể dung nhập vào biển rộng.

Cận Ngôn theo triệu hoán của cổ hơi thở kia, rất nhanh liền tìm được một cửa phòng đóng kín.

Cậu dừng bước chân, tay run run đập lên cánh cửa, "Ca, anh đang ở đây đúng không?"

Cận Ngôn thu hồi tin tức tố, sau đó liền ngửi được trong phòng có hương vị hải dương với độ dày siêu cao.

Quả nhiên...

Trong phòng vẫn chưa có đáp lại, phẫn nộ thình lình xảy ra làm Cận Ngôn đỏ đôi mắt, cậu không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa.

Vì thế, Cận Ngôn dùng sức đấm mạnh vào khóa cửa, giống như chẳng biết đau đớn mà không ngừng đấm nó.

Cậu muốn nhìn thấy Chu Thụ trong khoảng thời gian ngắn nhất, cậu muốn giây tiếp theo liền có thể biết được tình trạng của anh.

Cuối cùng, sau khi cánh tay của cậu bị cắt qua, rốt cuộc cánh cửa cũng bị đấm mở.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Chu Thụ cuộn tròn thành một đoàn trong bóng đêm, Cận Ngôn đã đau đến không thể thở nổi.

"Chu Thụ!"

Đây là lần đầu tiên Cận Ngôn thất thanh gào rống như vậy, cậu sắp mất khống chế.

"Ca, ca, anh mở mắt nhìn em đi, anh tỉnh lại đi."

Tiếp đến, Cận Ngôn sờ đến cánh tay ướt dính của Chu Thụ, dưới ánh đèn yếu ớt từ hành lang còn trông thấy miệng vết thương đã khô cạn vết máu trên đó.

Hốc mắt Cận Ngôn lập tức nóng lên, cả người đều run rẩy, nhưng cậu còn phải nỗ lực ức chế cảm xúc của chính mình, nếu không, một khi Enigma mất khống chế thì hậu quả không ai dám tưởng tượng.

Có lẽ là ngửi thấy mưa to trộn lẫn trong mùi máu tươi, người trong lồng ngực Cận Ngôn bắt đầu động động mí mắt.

"Cận..."

"Ca, anh tỉnh rồi? Anh đừng làm em sợ..."

"Cận... Cận Ngôn ca ca..."

Cận Ngôn sửng sốt, trái tim đột ngột bị nắm chặt, "Đóa Đóa? Đóa Đóa, em có ổn không?"

Cậu không gặp được Chu Thụ, lập tức hoảng loạn lên, "Chu Thụ... Chu Thụ ca ca đâu..."

Chu Đóa lông mi run rẩy, giơ tay sờ sờ mặt của Cận Ngôn, "Cận Ngôn ca ca, anh đừng khóc... Lúc nãy nơi này không có đèn, Chu Thụ ca ca chỉ là quá sợ hãi nên mới ngủ thôi..."

"Tốt rồi, tốt rồi, không có việc gì là tốt, hai người không có việc gì là tốt." Cận Ngôn ôm Chu Đóa vào lòng, thân thể vẫn chưa hết run rẩy, "Đóa Đóa... Ca ca thật sự sắp bị hù chết..."

Cận Ngôn chờ đến sương mù trước mắt tản ra mới ngẩng đầu, cậu nhìn cánh tay của Chu Thụ, đôi mày nhăn lại thật sâu.

Chu Đóa nhẹ nhàng xoa xoa tay cậu, suy yếu nói, "Có người phun dụ phát tề vào người Chu Thụ ca ca, cho nên anh ấy mới như vậy..." Chu Đóa cánh mũi chua xót, rốt cuộc cầm không được nước mắt, "Anh đừng trách anh ấy... Chu Thụ ca ca rất dũng cảm..."

Cận Ngôn đau lòng đến muốn chết đi, lập tức lại ôm người vào lòng, thấp giọng dỗ dành, "Được rồi, Đóa Đóa không cần nói nữa, ca ca biết rồi, em cũng rất dũng cảm, đặc biệt dũng cảm, cảm ơn em đã bảo vệ Chu Thụ ca ca."

"Cận Ngôn ca ca, em thật sự khó chịu..."

"Đóa Đóa ngoan, em nhắm mắt lại ngủ một lát nhé, ca ca lập tức mang em đến bệnh viện."

Chu Đóa được Cận Ngôn bế ngang lên, khẽ gật gật đầu, nhắm mắt lại.

Em ấy mơ mơ màng màng nói, "Chu Thụ ca ca nói thật đúng, anh rất nhanh liền sẽ tìm được bọn em..." Dứt lời, liền lâm vào mê man.

Cận Ngôn ôm Chu Đóa đi thẳng xuống đại sảnh, Cẩu Phi Phi và Chu Lệ Lệ đã chờ sẵn ở đó.

Chu Lệ Lệ vừa nhìn thấy tình trạng của Chu Thụ liền khóc lên, nàng cắn răng, lạnh lùng nhìn một vòng từng nhân viên công tác của khách sạn đang vây quanh, sau đó đi theo lên xe.

Cẩu Phi Phi vừa đuổi tới đại sảnh liền cảm nhận được sự không thích hợp, hắn gọi điện thoại bảo Chu Lệ Lệ lập tức trở lại sảnh lớn lầu một, nói rằng Cận Ngôn hẳn là đã tìm được Chu Thụ.

Cho nên Chu Lệ Lệ mới xuống lầu một, tìm những nhân viên công tác kia chất vấn một lần nữa.

Ai ngờ, lần này liền phát hiện ra một ít đoạn ghi hình quan trọng đã sớm bị xóa bỏ, Chu Lệ Lệ nhất thời cũng không biết nên ôm dạng tâm tình gì đối với cái vòng dơ bẩn này.

Nàng bị hận ý cùng thất vọng che kín toàn thân, cánh môi bị chính mình cắn đến chảy máu.

Cẩu Phi Phi kéo người đến bên cạnh, hôn đi giọt máu trên môi Chu Lệ Lệ, nhẹ giọng nói, "Có Cận ca ở đây, Thụ ca sẽ không có việc gì."

Có thể là ngửi được hương vị lá phong quen thuộc, Chu Lệ Lệ lúc này mới có thể tạm thời bình tĩnh lại.

Nhưng hiện tại lại nhìn thấy hai người kia cả người đầy máu đi ra khỏi thang máy, Chu Lệ Lệ hận không thể lập tức phá nát chỗ này.

Trên đường đi, không ai mở miệng nói chuyện, Chu Lệ Lệ bị tin tức tố của Cận Ngôn kích thích đến đau đớn, nhưng vẫn cố gắng chống chọi để giữ được ý thức.

Cẩu Phi Phi ngồi ở ghế lái cũng nhíu chặt mày suốt một đường, may mắn hắn cũng là Enigma, nếu không chỉ sợ là không ai dám chở bọn họ đi bệnh viện.

Vừa tới bệnh viện, Cận Ngôn lập tức mở cửa xuống xe, lúc này Chu Lệ Lệ mới có thể khôi phục hô hấp bình thường.

Nàng hoãn một chút liền chạy theo, Cận Ngôn trực tiếp ôm Chu Thụ vào phòng cấp cứu, Chu Lệ Lệ phụ trách trả lời các câu hỏi của nhân viên y tế và làm thủ tục liên quan.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ phát hiện thân thể của Chu Thụ cũng không có vấn đề quá lớn.

Tuy rằng tính kích thích của loại dụ phát tề này khá mạnh, nhưng chỉ cần lần lượt tiêm vài mũi thuốc đặc hiệu thúc đẩy quá trình trao đổi chất, kết hợp nghỉ ngơi một đoạn thời gian liền có thể khôi phục bình thường.

Tuy nhiên, vấn đề quan trọng trước mắt chính là, thân thể của Chu Thụ là Alpha, trong khi nhân cách hiện tại lại là Omega.

Cho nên bọn họ không có cách nào ở trong khoảng thời gian ngắn lựa chọn ra loại thuốc thích hợp để tiêm vào. Bởi vì, nếu trong quá trình ngủ say, Chu Thụ trở lại làm chủ thân thể, vậy thì loại thuốc chuyên dụng cho Omega sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với anh.

Đồng dạng, nếu hiện tại tiêm loại thuốc dành cho Alpha trong khi Chu Đóa làm chủ thân thể thì hậu quả cũng sẽ tệ như vậy.

Sau khi bác sĩ nói rõ tình huống cho Cận Ngôn, cậu trầm mặc thật lâu.

"Xin hỏi, người nhà của bệnh nhân có ở đây không? Chỗ này cần người nhà ký tên." Cận Ngôn nhận lấy giấy tờ từ hộ sĩ, đang chuẩn bị ký tên thì hộ sĩ hỏi, "Anh có quan hệ gì với bệnh nhân?"

Cận Ngôn ánh mắt trầm trầm, giọng nói khàn khàn, "Tôi là chồng hợp pháp của anh ấy."

"Như vậy..." Hộ sĩ phản ứng chậm một nhịp, lập tức trừng lớn đôi mắt, "Anh ở đây chờ tôi một lát, tôi đi gọi bác sĩ!"

Ngay sau đó, bác sĩ nhanh chóng đi vào, liên tiếp hỏi, "Anh là chồng hợp pháp của bệnh nhân? Là Enigma?"

Cận Ngôn gật đầu, bác sĩ lập tức chuyển từ lo âu sang vui mừng, "Vậy thì tốt quá!"

"Cái gì?" Cận Ngôn giương mắt, nhíu nhíu mày.

"Nếu anh là Enigma của bệnh nhân liền dễ giải quyết! Chỉ cần hiện tại anh đánh dấu bệnh nhân, rót tin tức tố của anh vào tuyến thể, lúc đó tin tức tố trong cơ thể của bệnh nhân liền sẽ tự nhiên nhận được trấn an." Bác sĩ nói, "Bất luận hiện tại bệnh nhân là Alpha hay Omega thì anh đều có thể tiến hành đánh dấu."

"Tôi..." Cận Ngôn nghe đến đó, đồng tử chợt co lại, nhưng không thể nói nên lời.

Cậu nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường bệnh, sóng biển trong lòng không ngừng cuộn trào.

Đúng vậy, cậu nằm mơ đều muốn đánh dấu Chu Thụ.

Nhưng cậu càng yêu Chu Thụ hơn hết thảy, cho nên chưa bao giờ nỡ chạm vào tuyến thể của anh.

Ngay cả mỗi khi Chu Thụ bởi vì động tình mà chủ động đưa tuyến thể lên trước mặt Cận Ngôn, thì cậu cũng chỉ nhẹ nhàng hôn lên nó.

Vậy mà bây giờ, "mộng tưởng" từ nhỏ đến lớn của hai người, chẳng lẽ phải thực hiện trong tình huống như thế này sao?

Nếu Chu Thụ tỉnh lại, biết được trong lúc anh không có ý thức đã bị người đánh dấu, thì anh sẽ cảm thấy thế nào đây?

Liệu rằng anh có vô cùng tức giận hay không? Căn bản không có khả năng tiếp thu bị Enigma đánh dấu?

Chua xót từ trong tim theo máu tuần hoàn khắp thân thể, nhưng Cận Ngôn biết, cậu không thể tiếp tục do dự.

Bác sĩ phát giác ra cảm xúc của Enigma trước mặt đang không ổn, nhưng vẫn phải lên tiếng nhẹ giọng nhắc nhở.

Cận Ngôn lúc này mới hoàn hồn, gật đầu cảm ơn bác sĩ, tiếp theo liền đi vào phòng bệnh của Chu Thụ, đóng cửa lại.

Cậu sờ sờ gương mặt của Chu Thụ, kiểm tra một chút cánh tay được băng bó, rồi nắm lấy bàn tay vẫn còn dính máu của anh, hôn nhẹ lên nó.

Giây tiếp theo, có nhàn nhạt muối biển ngọt thanh chui vào xoang mũi của Cận Ngôn.

Cổ hương vị này trong nháy mắt lấp đầy xoang mũi, vọt tới dây thần kinh nơi tuyến lệ.

Nước mưa nóng bỏng chảy xuống hai giọt, rơi lên ngón tay của Chu Thụ.

Cận Ngôn điều chỉnh cảm xúc, lên giường nằm xuống bên cạnh Chu Thụ, cậu cẩn thận xoay cơ thể anh sang nằm nghiêng, sau đó từ sau lưng ôm lấy anh.

"Ca, anh nói xem, sau khi tỉnh lại anh có tức giận hay không." Cận Ngôn dùng chóp mũi cọ cọ viên tuyến thể kia, thật trân trọng mà hôn xuống.

Vẫn là làn da trơn nhẵn như cũ, không có bất kỳ dấu vết gì, nhưng chỗ này lập tức sẽ phải bị biến thành lồi lõm, sẽ đổ máu, sẽ kết vảy, mà hương vị muối biển dễ ngửi của Alpha mà tuyến thể này lưu trữ, về sau cũng chỉ có duy nhất một Enigma có thể ngửi thấy.

"Ca... Đây cũng là điều anh muốn sao?"

Cận Ngôn ôm chặt người trong lồng ngực, mưa phùn rơi xuống hải dương, hải dương gợn lên từng đợt bọt sóng nho nhỏ, nhỏ đến không thể phát hiện.

Hải dương vẫn luôn không lên tiếng mà cất chứa tất cả giọt mưa, chỉ là, ai có thể hiểu nước mưa có bao nhiêu chua xót.

Cận Ngôn giãy giụa hồi lâu, cuối cùng nhận mệnh thở dài.

"Ca, em xin lỗi, em phải đánh dấu anh."

Dứt lời, Cận Ngôn liền một lần nữa đặt môi lên viên tuyến thể mà chính mình vẫn luôn coi như trân bảo, nhẹ nhàng cắn xuống.

Trong phút chốc, mưa to thổi quét ngọn sóng, hải dương vui lòng chịu đựng.

Tác giả có lời muốn nói: Hu hu, không ngờ tới đánh dấu tuyến thể lại là một hồi đao nhọn...

Thời điểm lập dàn ý, mình cũng đã suy nghĩ rất nhiều cảnh tượng có thể xảy ra khi Enigma đánh dấu tuyến thể Alpha, sau cùng lại cảm thấy, so với trong lúc động tình mà thuận theo bản năng đánh dấu, không bằng để cho bọn họ ở trong tình cảnh bất đắc dĩ lo được lo mất sẽ tốt hơn.

Như vậy có lẽ sẽ càng thêm thể hiện rõ tính cách của hai người, cùng với sự trung thành và lý giải lẫn nhau.

Mọi người cũng sẽ biết được, Cận Ngôn vì bảo vệ lòng kiêu ngạo của Chu Thụ mà có thể ẩn nhẫn đến tình trạng gì.

Tóm lại, hai người chính là TUYỆT PHỐI!

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

i. Chu Thụ không giận đâu, mọi người yên tâm. Bộ này bao ngọt.

i. Mình xem không ít phim và truyện có phân đoạn cần người nhà ký tên khi cấp cứu. Đặc biệt là lúc xem MV "We're All Different, Yet The Same" của Thái Y Lâm (Jolin Tsai) phát hành năm 2014. Hai nhân vật trong MV đã kết hôn và sống hạnh phúc bên nhau cả nửa đời người, nhưng đến cuối cùng, chỉ vì cuộc hôn nhân của họ không được pháp luật thừa nhận, họ không thể trở thành bạn đời hợp pháp, mà không thể ký tên ở cương vị thân nhân khi đối phương cần cấp cứu.

Đó là một trong những lý do mà mình ủng hộ hôn nhân đồng tính. Không phải vì trách nhiệm, không phải vì ràng buộc,... mà đơn giản chỉ là quyền được chăm sóc người mình yêu thương mà thôi.

Chia sẻ với mọi người một đoạn mình vô cùng thích trong "Love in the Air: Special Episode" (2022), đoạn đối thoại của Prapai và Sky:

"-Em thích biển à?

- Đúng vậy.

- Nếu thế thì, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ trên bãi biển nhé?


- Hình như anh đã quên là đất nước của chúng ta vẫn chưa chấp nhận hôn nhân đồng tính.


- Nhưng anh tin rằng điều này sẽ thay đổi vào một ngày nào đó trong tương lai, bởi vì bất cứ ai cũng có quyền được chăm sóc người mà họ yêu thương, và anh cũng muốn có quyền được chăm sóc cho em.


- Anh đây là... đang cầu hôn em sao?


- Anh lúc nào cũng nghiêm túc trong chuyện này. Không phải hôm nay, không phải bây giờ. Có thể là sau khi em tốt nghiệp, có thể là sau khi em tìm được việc làm, có thể là sau khi em có được cuộc sống mà em mong muốn,... bất cứ khi nào em sẵn sàng, anh sẽ cầu hôn em.


- Có lẽ em vẫn không sẵn sàng đến hết cuộc đời này.


- Anh sẵn sàng chăm sóc cho em suốt phần đời còn lại của anh."


./.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK