2023.08.23 ~ 2023.08.25
Bệnh viện ngoại ô vào ngày thứ Hai có thể so sánh được với khoảng thời gian sáng sớm trong một, là bắt đầu nhưng cũng quạnh quẽ.
Mà Chu Thụ giờ phút này đang rời khỏi bệnh viện với tốc độ giống như đang đuổi theo mặt trời, trốn chạy so với ai khác đều nhanh hơn.
Chu Lệ Lệ lúc đầu đi theo phía sau cười đến vô cùng vui sướng khi người gặp họa, đến khi đuổi kịp thì cái hay không nói chỉ nói cái dở, đem hai chữ "tránh thai" treo mãi trên miệng, khiến Chu Thụ mỗi lần nghe tới đều nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng suy cho cùng anh vẫn giữ chút tình nghĩa, không ném Chu Lệ Lệ một mình một người ở ven đường.
Có lẽ là hôm nay nghe mấy chữ "vĩnh cửu đánh dấu" và "mang thai" quá nhiều lần cho nên đã kích phát Hiệu ứng Social Role (1), dẫn đến việc sau khi đưa Chu Lệ Lệ về nhà thì trong đầu óc của Chu Thụ tràn ngập toàn là nội dung về đề tài "Alpha tránh thai."
Kết quả là, bất tri bất giác Chu Thụ đã chạy xe đến trước một tiệm thuốc, sau khi dừng xe, anh ngồi bên trong do dự một lát, rốt cuộc mở cửa bước ra.
Chu Thụ một lần nữa kiểm tra vỏ bọc nguỵ trang của mình, sau khi xác nhận bản thân bây giờ ngay cả ba mẹ ruột cũng nhìn không ra thì mới đẩy cửa bước vào tiệm thuốc.
"Xin chào, soái ca, xin hỏi anh muốn mua gì?"
Vì cố ý giảm bớt xấu hổ, sau khi vào cửa Chu Thụ vẫn ra vẻ đạm nhiên, giả vờ tùy ý nhìn nhìn.
Sau đó, tầm mắt dừng lại ở một nhóm thuốc đặt sau quầy thủy tinh, anh đưa ngón tay chỉ vào mặt kính, "Lấy giúp tôi hộp này."
"A?" Dược sĩ quay đầu nhìn theo ngón tay anh, nói một cách tự nhiên, "À, là thuốc tránh thai sao. Anh muốn nhãn hiệu nào?"
"... Tùy tiện."
Dược sĩ hiển nhiên là người đã gặp qua không ít việc lớn trên đời, chọn một loại được nhiều người ưa chuộng nhất đặt lên quầy, ngay tầm tay của Chu Thụ.
Ai ngờ qua vài giây, hộp thuốc lại bị đẩy trở về. Chu Thụ co tay đặt lên miệng, ho nhẹ hai tiếng: "Không phải loại này."
"Sao ạ?"
"Cái này chuyên dùng cho Omega", Chu Thụ yết hầu giật giật, rốt cuộc nhận mệnh thở dài, "Tôi muốn loại dùng cho Alpha."
Dược sĩ nghe vậy thì sửng sốt, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục thần sắc như thường, chọn một hộp khác đưa cho Chu Thụ, "À, vậy anh lấy cái này đi."
"Cảm ơn."
Chu Thụ cầm hộp thuốc, vội vàng thanh toán rồi bước nhanh ra cửa, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ lại thực hiện cuộc truy đuổi mặt trời lần thứ hai.
Sau khi ngồi vào trong xe, Chu Thụ vẫn còn chút hoảng hốt, anh cũng không rõ chính mình vì nguyên nhân gì lại muốn mua loại thuốc này, thật giống như anh vẫn còn chưa rõ Enigma như thế nào so với Alpha còn có thể trấn định.
Lái xe về đến nhà, Chu Thụ ném hộp thuốc vào ngăn kéo trong tủ đầu giường, lấy di động ra nhắn tin cho Cận Ngôn, lại gọi điện hẹn đầu bếp tư nhân tối nay tới chung cư làm giúp món bò bít tết.
Ừ thì, khoang sinh sản rốt cuộc đã phát triển hoàn toàn, nói thế nào cũng là sự kiện đáng giá chúc mừng.
Thấy thời gian còn sớm, Chu Thụ quay lại phòng ngủ tính toán ngủ bù một giấc, nhưng vừa mới đặt lưng xuống giường thì bỗng nhiên nhớ tới đôi nhẫn kia.
Anh vẫn chưa đeo nó cho Cận Ngôn, bởi vì chưa tìm được thời cơ thích hợp. Thế nhưng cậu rõ ràng đã biết, vậy mà vẫn không hề nóng nảy chút nào.
Chu Thụ tưởng tượng đến Cận Ngôn là cậy mạnh ra vẻ trấn định nhưng kỳ thật trong lòng có vô số nai con nhảy loạn, tự mình khẽ cười rộ lên.
Anh lấy đôi nhẫn ra, đặt trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau một lúc thì cầm chiếc nhẫn thuộc về chính mình tự đeo vào ngón áp út.
Đốt ngón tay của Chu Thụ thon dài, là kiểu "xương cốt" đẹp, mà ngón tay của Cận Ngôn còn dài hơn một ít, anh sờ sờ chiếc nhẫn còn lại trong hộp, thầm nghĩ, Cận Ngôn đeo nó nhất định sẽ càng đẹp.
Người ta nói, ngón áp út nối thẳng đến trái tim, cho nên nhẫn cưới sẽ được đeo ở ngón áp út.
Trước đây, Chu Thụ vẫn luôn khịt mũi coi thường những lý luận kiểu này, cảm thấy chỉ toàn là làm ra vẻ. Mãi cho đến hôm nay, khi giọt mưa lộng lẫy lóe sáng kia rơi xuống ngón áp út của chính mình, trong đầu anh mới có được đáp án về ý nghĩa thần thánh của nhẫn cưới.
Chu Thụ một mình thưởng thức đôi nhẫn hồi lâu, đúng lúc anh vừa tháo chiếc nhẫn trên tay tính toán cất lại vào hộp thì đột nhiên nghe được âm thanh quen thuộc phát ra từ trong thân thể.
"Chu Thụ ca ca."
"Đóa Đóa?" Tay cầm nhẫn của Chu Thụ khựng lại giữa không trung, sau đó, anh hưng phấn đến ngồi bật dậy, "Đóa Đóa, em tỉnh rồi sao?"
"Hi hi, em tỉnh rồi nha." Hơn nữa là bị anh đánh thức, nhưng câu này Chu Đóa sẽ không nói ra.
Chu Đóa cho dù lâm vào trạng thái ngủ say cũng vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của Chu Thụ, vậy nên trong dĩ vãng mỗi lần Chu Thụ tự mình chui vào sừng trâu không có cách nào cân bằng cảm xúc thì em ấy luôn kịp thời xuất hiện an ủi anh, vuốt phẳng dấu vết cố chấp của anh.
Nhưng lần này Chu Đóa không hề cảm nhận được bi thương hay khổ sở, mà thay vào đó đều là hạnh phúc đong đầy khắp thân thể của Chu Thụ.
Em ấy từ tận đáy lòng cảm thấy vui lây, mà hôm nay, có lẽ cũng đã đến lúc nên làm chuyện gì đó.
"Chu Thụ ca ca, em muốn nói xin lỗi với anh..." Lời nói đột ngột của Chu Đóa khiến Chu Thụ nhất thời ngơ ngẩn, anh còn chưa kịp phản ứng, Chu Đóa đã lo tự mình giải thích, "Thời điểm lần đầu tiên gặp được Cận Ngôn ca ca, em không có cách nào phân biệt cảm xúc của chính mình đối với anh ấy, cho nên mới khiến anh hiểu lầm."
Chu Thụ nghe câu này, lại nghĩ đến chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Cận Ngôn sau 5 năm liền hôn mê bất tỉnh, tiếp đến liền gọi ra Chu Đóa.
Ngày đó, anh bởi vì thấy Cận Ngôn chăm sóc Chu Đóa cẩn thận tỉ mỉ, còn vô cùng sủng nịch cho nên trong lòng chua xót, về sau thì ghen với Chu Đóa có thể không kiêng dè gì mà làm nũng với Cận Ngôn, lại sau nữa, đó là hai người giấu anh đi đăng ký kết hôn.
Nghĩ đến đứa nhỏ hiểu chuyện này là như thế nào từng bước từng bước một mình làm rõ cảm xúc của chính mình, Chu Thụ liền đau lòng không thôi, anh cảm thấy bản thân mình thua thiệt em ấy rất nhiều.
Chu Thụ thở nhẹ một hơi, ôn nhu nói, "Không có, Đóa Đóa, em đừng nói như vậy."
"Anh yên tâm, Chu Thụ ca ca, em rất thông minh. Cận Ngôn ca ca trong lòng chỉ có anh, em đương nhiên biết được nha!" Trong giọng nói còn có phần kiêu ngạo, nhưng lại đột ngột dừng một chút, rồi chuyển thành run rẩy, "Cho nên..."
"Chu Thụ ca ca", Chu Đóa nói, "Em muốn trưởng thành."
Em muốn trưởng thành...
Mấy chữ này giống như vỏ sò bị sóng biển cuốn lên bờ, khiến người ta cảm khái nó sống một đời bất đắc dĩ, lại nhịn không được ca tụng nó dũng cảm, muôn vàn cảm xúc trằn trọc đến cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu thương tiếc.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Thụ nghe Chu Đóa nói câu này, lúc trước em ấy cũng đã thẳng thắn với anh rằng chính mình có lẽ rất nhanh phải rời đi.
Chu Đóa chung quy cũng phải lớn lên, em ấy nên trải qua nhân sinh thuộc về riêng mình em ấy, đã đến lúc nói lời từ giã rồi.
Hai người dùng chung một cơ thể, cho dù có thân thiết thế nào đi nữa thì rốt cuộc cũng không ai có được cái gì thuộc về chính mình.
Bọn họ trò chuyện không biết bao lâu, mãi đến khi Chu Đóa buồn ngủ.
Trước khi lâm vào ngủ say, Chu Đóa còn lẩm bẩm nói, không cho Chu Thụ xem chuyện em ấy rời đi là chia ly mãi mãi, mà hãy xem như hai anh em đều đang ở trong một giấc mộng, bây giờ Chu Thụ tỉnh mộng, em ấy cũng đến lúc yên tâm ngủ say.
Chờ cho tiếng hít thở của một người khác trong thân thể dần dần biến mất, Chu Thụ ngồi một mình trên giường phát ngốc thật lâu.
Sau đó, anh đi đến phòng tắm, nhìn khóe mắt phiếm hồng của chính mình trong gương, lồng ngực như bị thứ gì đó đè nặng đến khó có thể hô hấp.
Chu Thụ tắm rửa một lát, đợi cho sương mù trong mắt tan đi, mới cảm thấy thứ cảm xúc vẫn còn chiếm giữ ở chỗ sâu trong đáy mắt có lẽ sẽ không dễ dàng bị người phát hiện.
Vì thế, sau khi đi ra từ phòng tắm, anh lại bậc lửa một điếu thuốc đã lâu chưa đụng tới, chậm rãi đi ra ban công.
Đứa nhỏ ngửi được hương vị của mưa to liền tỉnh lại kia... thật sự phải trưởng thành rồi.
Chu Thụ phun ra một ngụm khói, không khí giá rét của trời đông càng khiến cho khói trắng dễ dàng thấy được, chúng nó lượn lờ giữa không trung, dừng lại một lát, nhưng cuối cùng vẫn là tan đi.
Thời điểm Cận Ngôn về nhà, vừa vặn đem hết thảy thu vào đáy mắt.
Cậu nhìn thấy ánh lửa chợt lóe chợt tắt trên ban công thì ngẩn người, đầu tiên là nhìn bóng dáng kia thật sâu, rồi lựa chọn yên lặng xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Qua vài phút, Cận Ngôn lại mở cửa vào nhà, đúng lúc Chu Thụ cũng đang đóng cửa ban công.
Cậu lập tức hành xử như chưa từng trông thấy cảnh tượng trước đó, vui vẻ nói, "Ca, em về rồi."
Hai người đến gần nhau, Cận Ngôn vốn dĩ theo thói quen định hôn môi Chu Thụ, đến cuối cùng vẫn chỉ đặt nụ hôn này lên trán của anh.
Ánh mắt cũng vừa lúc rơi xuống món ngon trên bàn ăn, Cận Ngôn cười nói, "Hôm nay sao lại phong phú thế này? Anh làm?"
Ngửi được hương vị của Cận Ngôn, tâm tình của Chu Thụ mới tốt lên đôi chút, anh đạm cười, nói giỡn, "Đừng có nằm mơ, anh sao có thể sẽ làm mấy cái này."
Cận Ngôn cũng cười theo anh, sau đó thay đổi quần áo rồi kéo Chu Thụ ngồi vào bàn ăn.
Trong lúc ăn cơm, cảm xúc của Chu Thụ vẫn luôn hạ thấp, nhưng Cận Ngôn cũng không vạch trần.
Đợi đến khi ăn xong, Cận Ngôn hỏi Chu Thụ, có muốn ở nhà làm gì đó, hoặc là đi ra ngoài giải sầu, nhưng Chu Thụ đều lắc đầu.
Cho nên, sau khi thu dọn xong chén đũa, hai người lại nằm xuống giường, Cận Ngôn ôm lấy Chu Thụ từ sau lưng, lẳng lặng nằm bên cạnh anh, không ai mở miệng nói chuyện.
Chẳng biết qua bao lâu, trong căn phòng yên tĩnh mới nghe được tiếng Chu Thụ khẽ thở dài.
Cận Ngôn đau lòng quá đỗi, lập tức hôn hôn sau cổ của anh, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy, ca?"
Chu Thụ không trả lời, nhưng bả vai lại bắt đầu run nhẹ.
"Đừng khóc mà." Cận Ngôn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp tuyến thể của Chu Thụ, ôn nhu an ủi, "Em ở đây, em vẫn luôn ở đây."
Ai ngờ, giây tiếp theo, người trước mặt bỗng xoay thân lại, đột nhiên ngồi dậy, tiếp theo cả cơ thể đều áp lên người cậu.
"Ca..." Cận Ngôn giật mình, sau khi nhận ra hành vi khác thường của Chu Thụ thì vẫn luôn phối hợp anh hôn môi.
"Ưm." Chu Thụ hàm hồ lên tiếng, vẫn không thả chậm tốc độ gặm cắn của chính mình.
Thẳng đến... tay của anh dần dần trượt xuống, Cận Ngôn mới một lần nữa xác định rằng cảm xúc của anh thật sự không thích hợp.
"Ca, anh nói em nghe đi, có chuyện gì vậy?"
Cận Ngôn không dám phỏng đoán nguyên nhân gì khiến cho cảm xúc của Chu Thụ lại đột nhiên mất khống chế, hơn nữa lúc đầu anh còn đứng hút thuốc ở ban công.
Phải biết rằng, từ sau khi bọn họ kết hôn, Chu Thụ đã không còn động đến thuốc lá thêm lần nào nữa.
Chu Thụ vẫn không nói lời nào, tay lại bắt đầu cởi quần áo của hai người, đôi con ngươi của anh hiện tại bị sương mù bao phủ, xinh đẹp đến khiến người ta không cách nào rời mắt.
Cận Ngôn nghĩ, nếu anh không muốn nói, vậy thì cũng không thể hỏi tiếp. Cậu mặc cho Chu Thụ muốn làm gì thì làm, cả cơ thể đều thuận theo động tác của anh.
Mãi cho đến khi Chu Thụ chủ động ngồi lên người cậu, Cận Ngôn mới lập tức mở to hai mắt, không dám tin tưởng mà nhìn anh.
Ánh mắt hai người giao hòa hồi lâu, ngọn lửa nơi đáy mắt càng thiêu đốt mãnh liệt, thời điểm này, cho dù chỉ là một mồi lửa nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy cũng có thể dễ dàng làm bùng phát một trận lửa lớn.
"Đánh dấu anh." Ánh lửa thoáng hiện trong chớp mắt, độ ấm quanh thân đang dần dần bò lên.
"Không phải em đã đánh dấu anh rồi sao?" Người bị đặt lên dàn hỏa thở hổn hển, phảng phất đang yên lặng đợi một cơn mưa to đến giải cứu.
Người phóng hỏa thì ánh mắt mê ly, bên trong đôi con ngươi toàn là khát vọng.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng nói bốn chữ.
"Vĩnh cửu đánh dấu."
Ngọn lửa thành công cháy bùng lên, lan nhanh ra khắp đồng cỏ.
Enigma rốt cuộc vô pháp ức chế cảm xúc của chính mình, tựa như muốn một lần thu hồi lại đoạn thời gian đã bỏ lỡ cùng với tất cả ẩn nhẫn chua xót, cho nên không kiêng nể gì mà đoạt lấy.
Alpha cổ họng dần dần khản đặc, nước mắt sinh lý không ngừng chảy xuống, toàn bộ đều được Enigma hôn đi.
Ở thời điểm then chốt nhất, Enigma vẫn cắn răng kìm hãm dục vọng của chính mình, hô hấp dồn dập nhìn Alpha, muốn đọc hiểu cảm xúc của anh, lo sợ anh sẽ có một chút xíu nào đó không thật sự muốn.
Alpha liền không có ý lùi bước, ngược lại đem yết hầu của mình, nơi yếu ớt nhất của thú loại, đưa đến trước mắt Enigma, không tiếng động mời gọi.
Enigma giờ phút này đã quên hô hấp, cam tâm tình nguyện chết đuối trong biển rộng.
Tác giả có lời muốn nói: Hoàn thành vĩnh cửu đánh dấu, Chu Đóa sẽ rời đi, tôi thật không nỡ, nhưng không nỡ nhất vẫn là Chu Thụ.
Ôm Thụ ca một cái, cũng ôm Đóa Đóa một cái, cảm ơn em đã ở bên cạnh Thụ ca suốt 5 năm qua.
~~~~~
(1)
"Giác Sắc Hiệu Ứng" (角色效应), tiếng Anh là "Role Effect": Hiệu ứng Vai trò.
i. Mọi người có thể tìm hiểu bằng từ khóa "Hiệu ứng Vai trò xã hội" (Social Role Effect) hoặc "Học thuyết Vai trò xã hội" (Social Role Theory); được nhắc đến nhiều nhất là "Thí nghiệm Nhà tù Stanford" (Stanford Prison Experiment) diễn ra vào năm 1971, nhưng cũng bị chỉ trích gay gắt về mặt đạo đức và sự thiếu khoa học, cho nên không thể xem là tiêu biểu cho hiệu ứng này.
i. Mình tóm tắt theo ý mình hiểu: Hầu hết mọi người từ khi sinh ra đến lúc chết đi đều sẽ bị giao cho một số vai trò nhất định, dẫn đến tính cách và hành vi của họ cũng sẽ được định hình theo quan điểm mà xã hội cho là phù hợp vai trò đó.
Ví dụ 1: Tuy là chị em song sinh có cùng một môi trường sinh hoạt và học tập, nhưng người chị thì chững chạc, chủ động và quyết đoán, trong khi em gái lại ngây ngốc, thụ động và không có chủ kiến. Người ta lý giải là do vai trò trong gia đình của họ khác nhau: người chị bị mặc định là "chị" nên từ nhỏ sẽ phải tự giải quyết vấn đề của chính mình và còn chăm sóc em gái, em gái có vai trò là "em" nên chuyện gì cũng phải bàn bạc và nghe lời chị mình.
Ví dụ 2: Lúc mới đi học thì học sinh nào cũng như nhau, nhưng sau đó giáo viên lại phân ra "học sinh tốt" và "học sinh cá biệt", dẫn đến những "học sinh tốt" sẽ luôn cư xử đúng với các "chuẩn mực", không dám làm trái ý giáo viên, trong khi những "học sinh cá biệt" thì càng "hư hỏng" vì cho rằng hành vi đó là phù hợp với "vai trò" của mình.
i. Trong trường hợp của Chu Thụ: hôm nay anh bị nhắc mãi là "Alpha có khả năng sinh dục" nên cũng dần "nhập vai", mới nghĩ đến việc bản thân sẽ mang thai, cần mua thuốc tránh thai,... trong khi trước đó chưa từng để ý tới, mặc dù từ lúc biết được khoang sinh sản phát triển trở lại thì cũng đồng nghĩa với chính mình có khả năng thụ thai.
./.