• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, ánh nắng trưa bên ngoài cửa động thực chói chang, mang theo hơi thở khô nóng của ngày hè phủ kín đại địa, khiến người ta có chút nóng lên, nhưng điều này cũng không liên quan đến người trong động.

Lạc Hằng từ từ mở mắt ra, phía sau lưng dán sát vào một lòng ngực ấm áp, Lạc Hằng dụi mắt, cảm giác đau nhức đánh úp tới, hôm qua song tu bao nhiêu lần hắn cũng đã không nhớ được, chỉ nhớ rõ mình bị Bạch Tà đổi đủ loại tư thế mà dằn vặt.

Lạc Hằng nhéo nhéo giữa mày, không khỏi có chút phiền muộn, Bạch Tà có thật là trộm cõng hắn xem tiểu thoại bản hay không, nói ra một loạt lười âu yếm còn chưa tính, ngay cả đến những tư thế trên cũng đều biết.

Đến cuối, hắn còn khàn giọng cầu xin tha giống như trong thoại bản nữa chứ.

Lạc Hằng: "..."

Lạc Hằng tránh đi bàn tay của Bạch Tà đang đặt trên eo mình, ngồi dậy, đưa linh lực tham nhập vào trong cơ thể y, thấy được độc trên người y đã giải, Lạc Hằng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Lạc Hằng mới chú ý tới trên người hắn liền có đủ các loại dấu vết không rõ, Lạc Hằng: "..."

Không biết nguyên nhân là do độc tính vẫn là do hôm qua quá mệt mỏi, mà hiện tại y còn đang ngủ say đã vậy trên mặt còn vẫn treo nét tươi cười, giận từ tâm mà tới, Lạc Hằng duỗi tay nhéo nhéo mặt y.

Nói tốt động tác sẽ nhẹ chút, nhẹ chỗ nào, quả thực chính là càng trầm trọng thêm.

Mặt Bạch Tà đều bị Lạc Hằng véo thành hoa nhưng đều không có dấu hiệu tỉnh lại, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, Lạc Hằng dùng chú pháp, tỉ mỉ tẩy sạch vết bẩn trên người hai người, lại lấy quần áo từ không gian trữ vật ra thay cho mình và Bạch Tà, làm xong tất cả, Lạc Hằng mới từ trên người y rời đi.

Lạc Hằng tùy tay phất một cái, đá tảng chắn lối vào động đều tản ra, gió từ trong núi thổi nhẹ qua, tóc xõa sau lưng người tung bay, luồng khô nóng trong người cũng dần dần lắng xuống.



Lạc Hằng duỗi người, hắn lúc này mới chú ý tới thực lực của mình thế mà đã khôi phục lại cấp tông sư, Lạc Hằng không khỏi vô cùng kinh ngạc, hóa ra kết quả song tu sẽ tốt như thế này sao.

Vị trí mà Bạch Tà chọn là phía trên cao của ngọn núi, tầm mắt Lạc Hằng quét xuống thấy một dòng suối nhỏ cách chân hắn mười trượng, thân ảnh Lạc Hằng nhoáng lên, tức khắc đã đến bên dòng suối.

Lạc Hằng ngước mặt lên, buộc lại mái tóc rối tung, liền thấy trên cổ mình toàn là dấu vết Bạch Tà lưu lại, dấu cắn đặc biệt rõ ràng, Lạc Hằng không khỏi bật cười, nghịch đồ này cắn đến nghiện rồi.

Lạc Hằng cúi người xuống, nâng lên một bụm nước hất lên mặt.

Đang muốn đứng dậy, ánh sáng trước người đã bị ai đó che khuất, Lạc Hằng đứng lên lui về sau một bước, lúc thấy rõ là Yến Hàn Mặc, nheo mắt, giọng vững vàng nói: "Yến đạo hữu."

Yến Hàn Mặc chắp tay sau lưng, ánh mắt nhu hòa nhìn lướt qua vết đỏ trên cổ Lạc Hằng, hắn tiến lên một bước, mặt lộ vẻ lo lắng, muốn vươn tay sờ cổ Lạc Hằng, "Có phải đồ đệ ngươi lại làm ra chuyện gì quá mức với ngươi hay không?"

Lạc Hằng nhíu mày, lui về sau một bước, né tránh tay hắn: "Hồ độc trên người Bạch Tà là do ngươi hạ?"

Yến Hàn Mặc mờ mịt, "Độc gì?"

"Hiện tại Bạch Tà không ở đây, ngươi không cần diễn."

Vẻ mặt Yến Hàn Mặc cứng đờ trong chớp mắt, sau đó nở nụ cười: "Làm sao ngươi có thể nói là ta đang diễn."

"Kỹ thuật diễn của ngươi quá kém, hơn nữa tu vi của ngươi tăng lên quá nhanh, khiến người khác không thể không cảnh giác."

Yến Hàn Mặc nhẹ thở dài một hơi, "Ra là thế, ta thấy ngươi còn rất thích cái tên người hầu lỗ mãng bên người ngươi kia, nghĩ ngươi sẽ mềm lòng, đến nỗi tu vi của ta sao, kỳ thật ta cũng muốn thể nghiệm làm vai chính một chút, cái cảm giác tu vi từ từ dâng lên đó."

"Bất quá độc này, là chính đồ đệ ngươi tự chọc phải, ta cũng chưa làm cái gì."

Ánh mắt Lạc Hằng nhìn thẳng vào hắn, "Rốt cuộc mục đích ngươi tiếp cận Bạch Tà là gì?"

"Ý ngươi là mấy ngày gần đây sao?" Biểu tình của Yến Hàn Mặc có chút bi thương, "Mấy ngày nay ta tiếp cận Bạch Tà, chình là vì muốn cứu ngươi thoát khỏi khổ hải, ngươi có biết lúc ta nhìn thấy pháo hoa hình trái đất kia, đáy lòng ta vui vẻ biết bao nhiêu, lại không nghĩ tới cư nhiên còn có người thứ hai xuyên không."

Thanh âm Yến Hàn Mặc ngừng lại, hắn nhìn thẳng vào mắt Lạc Hằng, đối với người nói: "Cho nên ta tới tìm ngươi."

Lông mày Lạc Hằng giật giật, lui về sau vài bước, "Nếu Yến đạo hữu đã không còn chuyện gì khác, ta xin cáo từ trước."



Lạc Hằng xoay người, không muốn cùng người này dây dưa nhiều, hắn cảm thấy hơi thở trên ngươi Yến Hàn Mặc bất đồng trước kia, ánh mắt liếc qua cửa động ở chỗ cao trên núi, Lạc Hằng muốn rời đi, trước phải đánh thức Bạch Tà đã.

Nhưng hắn vừa mới đi được một bước, Yến Hàn Mặc ở phía sau liền buồn bã nói: "Ngươi không phải tìm ta rất lâu sao, sao bây giờ vừa nhìn thấy ta liền trực tiếp rời đi rồi?"

Lạc Hằng không nói, hướng cửa sơn động bay đi, nhưng vừa bay đến giữa không trung, đầu liền choáng váng một trận, đã bị Yến Hàn Mặc kéo lại, "Vội vã như vậy làm gì, ngươi bây giờ cũng không thể quay về."

Lạc Hằng nhíu mày, trầm giọng nói: "Hạ độc lúc nào?"

"Ta không có hạ độc ngươi, là đồ đệ ngươi hạ, hắn đều đem độc chuyển lên người của ngươi đi, hơn nữa cho dù không có độc này, ngươi cũng không đánh lại ta, lúc ta là thiên hạ đệ nhất đại tông sư, còn không biết ngươi đang ở đâu đâu." Yến Hàn Mặc nói.

Sắc mặt Lạc Hằng trầm xuống, Yến Hàn Mặc này cư nhiên là tôn chủ thứ tư của Đọa Lạc Chi Uyên kia, cũng là tông chủ của Huyền Thiên phái, hơn nữa xem dáng vẻ hiện giờ này của hắn, là muốn xé rách da mặt với mình.

Nhìn ánh mắt âm trầm của hắn, Yến Hàn Mặc không sao cả cười nói: "Bất quá không cần lo lắng, xem các ngươi tối hôm qua còn rất vui vẻ, độc này hẳn là không ảnh hưởng toàn cục với ngươi, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là được."

"Nơi này cách Huyền Thiên phái của ta rất gần, không bằng vào môn phái ta ngồi một chút?"

"Không cần, ta có nơi nghỉ ngơi."

"Thế nhưng không tới lượt ngươi quyết định." Yến Hàn Mặc cười nói, một tay nhấc bổng Lạc Hằng rời khỏi nơi này.

"Ngươi muốn làm gì Bạch Tà?" Lạc Hằng bình tĩnh nói.

Yến Hàn Mặc kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Lạc Hằng, "Xem ra cảm tình của ngươi đối với vai chính của thế giới này rất sâu đậm, thậm chí không tiếc tự đưa thân lên giường đồ đệ ngươi, đều đã đến nông nỗi này, ngươi không phải lo lắng cho bản thân mà là đồ đệ ngươi, thật là cảm động lòng người."

"Cơ mà ngươi yên tâm đi, ta chưa bao giờ hạ sát thủ với đồ đệ ngươi, chỉ là muốn nhìn một chút, trong vòng ba ngày thể nghiệm tuyệt vọng, lại thấy hy vọng, cuối cùng sau lại phát hiện hy vọng tan tành, vai chính của thế giới này sẽ biến thành dáng vẻ gì đây."

"Ta cũng thật không nghĩ tới, tâm ma vai chính của thế giới này cư nhiên lại là ngươi, hơn nữa còn là cái loại ý nghĩ này với ngươi, ha ha ha ha, rất thú vị."

...

Khi Bạch Tà tỉnh lại đã là buổi tối, còn chưa mở mắt, Bạch Tà liền duỗi tay sờ sờ vị trí bên cạnh mình, nhưng lại trống không, Bạch Tà mở bừng mắt nhìn thấy bên cạnh mình không một bóng người, mặt biến sắc, vội vàng đứng dậy, ánh mắt đảo qua bốn phía.



Một lát sau, khi nhìn đến thân ảnh cuộn tròn ở một góc cách đó không xa, sắc mặt Bạch Tà mới nhu hòa xuống, da thịt trên người bị bại lộ ngoài không khí, khắp nơi đều là dấu vết không rõ, tỏ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Tà đi qua, cúi người, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, ngươi trốn ở góc làm cái gì?"

Bạch Tà vươn tay, muốn bế người lên, nhưng khi y vừa mới chạm vào hắn, Bạch Tà liền thay đổi sắc mặt, bóp cằm hắn, khiến hắn ngẩng đầu lên, đập vào mi mắt là ngũ quan thanh tuyển, đích đích xác xác là gương mặt của sư tôn y, nhưng đôi mắt không đúng, đôi mắt của sư tôn y sáng trong như minh nguyệt, nhu hòa lại lãnh đạm, mà mặt mày của người trước mắt này hơi cong, hàm chứa vài phần liễm diễm, toát ra một tia mị thái như có như không.

"Bạch... Bạch đại nhân, ngươi làm đau nhân gia, ngươi tối hôm qua đã đáp ứng ta, muốn nhẹ chút."


Tối hôm qua? Đồng tử Bạch Tà co rụt lại, đôi tay có chút run rẩy, người tối hôm qua cùng hắn ở bên nhau không phải sư tôn sao, "Sao ngươi lại ở chỗ này, sư tôn ta đâu?"


"Không... Không biết a, tối hôm qua ta vẫn luôn ở cùng với Bạch đại nhân, không nhìn thấy sư tôn của Bạch đại nhân." Cốt yêu rụt cổ lại nói, "Có phải Bạch đại nhân ngươi nhớ lầm hay không, hôm qua ngươi trúng hồ độc, thần chí không rõ, trong miệng vẫn luôn niệm niệm nói thích ta, nhưng lại gọi tên của Lạc đại nhân."


Cốt yêu thật cẩn thận mà thử một câu, "Bạch đại nhân có phải hay không nhận sai ta thành sư tôn của ngươi."


Từng chút từng chút lạnh lẽo tẩm nhập vào đáy lòng Bạch Tà, chuyện này không có khả năng, hôm qua sư tôn còn thổ lộ với y, nói thích y, y không có khả năng nhận sai người, Bạch Tà bóp cổ tay Cốt yêu, dùng sức vài phần, "Nói, sư tôn của ta đâu."


Cốt yêu bị siết đến có chút thống khổ, nước mắt từ đôi mắt chảy xuống, "Ta không biết a, Lạc đại nhân lợi hại như vậy, ta cũng không đánh lại hắn a, hơn nữa hắn còn thông minh như thế, ta muốn lừa đều lừa không được."


"Bạch đại nhân ngươi nhẹ một chút, thật sự rất đau, tối hôm qua ngươi đã đáp ứng ta nhẹ một chút, ngươi nói chuyện không giữ lời... ô...ô..."


Trái tim Bạch Tà từng chút từng chút một chìm xuống, phảng phất như có vô số ngân châm cắm vào đầu quả tim của mình, hết thảy đều chỉ là y ảo tưởng sau khi trúng độc thôi sao, trong cửa động tối tăm, hai tròng mắt của Bạch Tà dần dần nhiễm thành màu đỏ cuồng giết chóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK