• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nắng sớm hơi hửng trên bầu trời xám xịt, vài tia sáng nhỏ vụn chạm lên sườn mặt người, khiến Bạch Tà có vẻ càng thêm lạnh nhạt.

Tiểu Linh Đang nghe được lời này của Bạch Tà cả kinh đến rớt cằm. Chuyện này... chuyện này... Tông chủ mới ra ngoài có một lúc sao đã biến thành như thế này?

Lạc Hằng cũng nhíu chặt mày, định lấy tay dò xét xem y có nhập ma hay không, nhưng lại nhận ra mình đã không còn linh lực.

"Ngươi làm sao vây?" Lạc Hằng chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi.

Bạch Tà ném tay hắn ra, cười lạnh nói: "Ta không làm sao hết, cũng không có nhập ma. Chỉ là vẫn luôn bị sư tôn ngươi chơi đến xoay vòng nên bắt đầu điên rồi thôi."

"Bất quá ngươi nhìn thấy bộ dạng ta bị ngươi tra tấn đến điên rồi, hẳn là thực vui vẻ đi."

Nghe được y không bị tâm ma khống chế, đáy lòng Lạc Hằng thả lỏng một hơi, nằm dựa lên người y, dần dần phát hiện ra thân thể Bạch Tà giống như một cái bếp lò, ấm áp truyền đến nhưng thật ra làm hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Song bộ dáng này của y thật giống một tháng trước khi hai người gặp nhau, hoặc là nói đã trở lại bộ dáng như lúc hắn đi cốt truyện, hai người lại nhục nhã lẫn nhau.

Cánh mũi Lạc Hằng giật giật, ngửi thấy một cổ mùi hương ngọt nị như có như không trên người y, hỏi: "Ngươi vừa gặp Cốt yêu?"

Bạch Tà cười nói: "Đúng vậy, nàng* vừa rồi còn dụ dỗ ta, dạy ta làm chút việc."

*Cốt yêu này mình không biết giới tính thật của ẻm là gì, nên ẻm biến thành gì thì mình xưng hô thế nha.

Bạch Tà cúi đầu, ác liệt cắn lên xương quai xanh của Lạc Hằng, ở trên đó nhẹ nhàng mài răng. Cơ thể Lạc Hằng thật lạnh, ngay khi hàm răng vừa đụng tới, y đều khẽ đánh cái rùng mình.

Một lát sau trên xương quai xanh Lạc Hằng liền xuất hiện một dấu răng màu đỏ.

Lạc Hằng không có cảm giác gì, cũng có thể là đau đớn trong người đã lấn át cảm giác đau khi bị cắn, nhưng hắn lại hơi lo lắng cho Bạch Tà, liệu có phải y đã gặp phải chuyện gì hay không, nhưng thấy hai tròng mắt y vẫn thanh minh, hắn lại hơi chút yên tâm.

Bạch Tà như một tên công tử phóng đãng dạo chơi thanh lâu, đầu lưỡi ngả ngớn mà lưu luyến vòng quanh dấu răng, "Đường đường là tông chủ Linh Tôn Phái, sư tôn ta, trở thành luyến sủng của đồ đệ, mới nghe đã thấy rất thú vị."

"Ta nhớ rõ ngươi thực thích xem thoại bản, bằng không ta đem chuyện của ngươi viết vào thoại bản, cũng để cho người khác đọc được không..."

Lạc Hằng trầm mặc nghe lời nói ngả ngớn của y, không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, làm thái độ của Bạch Tà đối với hắn cứ thay đổi thất thường, lúc thì đối tốt, lúc lại hung dữ với hắn.

Như nghĩ đến cái gì, Bạch Tà nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cơ mà ngươi không cần lo lắng, hiện tại ta sẽ không ép buộc ngươi. Rốt cuộc ngươi bây giờ lại không khác gì một con búp bê sứ rách nát, vừa chạm liền vỡ, ngươi mà chết thì không còn thú vị nữa rồi."

"Ta sẽ chờ vết thương của ngươi khôi phục đến không sai biệt lắm, rồi từng chút từng chút làm nhục ngươi, nhìn ngươi dưới thân ta khóc lóc xin tha."

"Chuyện năm đó ngươi làm nhục ta, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!"

Tiểu Linh Đang thực sự rất kinh ngạc, "Tông... tông chủ, Lạc đạo hữu là nam, như vậy không thích hợp lắm."

Bạch Tà liếc mắt nhìn hắn một cái, "Cũng không phải không có nam sủng."

Tiểu Linh Đang hoàn toàn bị dọa choáng váng, hơn nữa còn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lạc Hằng, Tiểu Linh Đang sắp khóc luôn rồi.

Bạch Tà không để ý tới hắn, nói với người trong lồng ngực: "Cảm thấy ghê tởm sao?"

Lạc Hằng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dùng trán nhẹ chạm vào cằm y, sau đó liền cuộn tròn trong ngực Bạch Tà. Ấm áp nhè nhẹ từ trên người Bạch Tà truyền đến, cơ thể hắn vốn cực kì lạnh lẽo lúc này cũng dần dần tăng lên một chút độ ấm.

"Luyến sủng rất tốt nha, bao ăn bao ở." Lạc Hằng vặn vặn tay cười nói.

Sắc mặt Bạch Tà cứng đờ, đem đầu hắn đè xuống.

Lạc Hằng buồn bực nói: "Cốt yêu bị ngươi thu đi rồi sao?"

"Bị ta bỏ vào không gian trữ vật, muốn thỉnh giáo một chút việc giường chiếu." Bạch Tà ác liệt nói: "Như thế nào, ngươi đây là cũng muốn học cách hầu hạ người khác sao?"

Lạc Hằng "ân" một tiếng.

Bạch Tà không kiên nhẫn ném Cốt yêu ra khỏi không gian trữ vật.

"Ô ô~ đừng giết ta, việc gì ta cũng có thể làm... Ta mới năm mươi tuổi, vẫn là hài tử a..." Cốt yêu vừa được thả ra liền vội vàng dập đầu xin tha, nước mắt từ lỗ trống hốc mắt, không cần tiền mà tách tách rớt xuống.

Bộ xương trắng hình thù kì quái không ngừng dập đầu, rõ ràng là một lỗ trống lại chảy ra được nhiều nước mắt như vậy, làm Tiểu Linh Đang cũng bị dọa sợ.

Đây là thứ gì, đã thành một khối xương trắng rồi vậy mà còn chưa có chết.

Lạc Hằng lộ ra một đôi mắt từ lồng ngực Bạch Tà, nói: "Là ta."

Cốt yêu trong nháy mắt nhìn thấy Lạc Hằng liền khóc to hơn, "Oa... Ta đã từng cứu mạng ngươi, Lạc Hằng ngươi phải cứu ta."

Lạc Hằng lại nói: "Ngày ấy ta bị thương, đi ngang qua mượn địa bàn của ngươi nghỉ chân một ngày, làm sao lại thành ngươi cứu ta rồi? Hơn nữa ta độ linh khí cho ngươi, đã thanh toán xong."

Bị Lạc Hằng vạch trần một cách vô tình, Cốt yêu ngưng gào khóc lớn, cái đầu xương khô rất nhân tính hóa mà khụt khịt vài cái.

Lạc Hằng tiếp tục nói: "Huống chi ta đã thành luyến sủng của người khác, làm sao cứu ngươi được."

Hốc mắt của Cốt yêu phảng phất thấy được ánh sáng, nói với Bạch Tà: "Ta..ta... Ta cũng có thể thành luyến sủng, kĩ thuật giường chiếu của ta rất tốt, không tin ngươi cứ hỏi Lạc Hằng, hơn nữa bất kể nam nữ ta đều làm được, chỉ cần là bộ dạng ngươi thích ta đều có thể biến thành."

Tiểu Linh Đang càng kinh ngạc, cái này, chẳng lẽ Lạc đạo hữu đã từng phát sinh chuyện gì với Cốt yêu?

Cốt yêu nói xong, bộ xương trắng liền biến thành mỹ nữ áo quần thướt tha, lại thấy Bạch Tà mặt không đổi sắc, đáy mắt không có chút hứng thú nào, ngoại hình bắt đầu biến hóa, từ mỹ nữ nóng bỏng đến muội muội thanh thuần nhà bên, biến hóa không biết bao nhiêu lần.

Nhưng Bạch Tà như cũ vẫn không dao động. Không phải nói nam tử nhân loại đều thích mỹ nữ sao, nhưng từ lúc nàng sinh ra đến bây giờ lại gặp được hai nam tử làm thế nào cũng bơ nàng, Cốt yêu vô cùng ủy khuất.

Nhìn thoáng qua Lạc Hằng, Cốt yêu linh tâm vừa động, mỹ nữ lại biến thành một thiếu niên mắt ướt dầm dề, nhưng Bạch Tà vẫn không có bất luận phản ứng gì. Cốt yêu đành phải tiếp tục biến hóa, lại biến hóa mười mấy lần nữa vẫn không thấy Bạch Tà có ý gì.

Cốt yêu không nhịn được ủy khuất mà nhìn về phía Lạc Hằng, ngay sau đó như nghĩ đến cái gì, thân thể lại biến đổi thành bộ dáng của Lạc Hằng. Lần này Cốt yêu rốt cuộc nhìn thấy chút tia thả lỏng trên gương mặt Bạch Tà.

Sau đó hắn liền bày ra tư thái dụ dỗ, quần áo nửa cởi mở rộng, định tới gần Bạch Tà, lại bị Bạch Tà tùy tay xốc bay, hiện nguyên hình bộ xương trắng, Cốt yêu oa một tiếng lại khóc.

Rõ ràng hắn nhìn ra điểm khác biệt trên mặt Bạch Tà, làm sao lại còn đánh ác hơn.

Lạc Hằng thấy một màn này không kìm được bật cười, "Mấy năm không gặp, thuật dịch dung của ngươi xem ra đã luyện đến lô hỏa thuần thanh*."

*Lô Hỏa Thuần Thanh: người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có để chỉnh lửa thành màu xanh. Ý chỉ những kẻ có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó.

Cốt yêu nháy mắt đã ngừng khóc thút thít, "Đương nhiên, rốt cuộc bọn ta chính là dựa vào cái này để kiếm cơm."

Lạc Hằng lắc đầu, hỏi: "Ta hỏi ngươi, gần đây cái khe nơi gần đó đã xảy ra bất thường gì?"

Nghe vậy, bộ xương trắng sáng của Cốt yêu đột nhiên ảm đạm xuống, "Không biết, loại tiểu yêu cấp thấp như ta nào dám đến gần nơi đó."

Lạc Hằng rũ mi, lâm vào trầm tư.

"Lạc Hằng đại nhân, ngươi giúp ta cầu tình, thả ta đi đi, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, ô ô~"

Cốt yêu lại bắt đầu khóc rống, Lạc Hằng bị hắn gào đến đau đầu, không phải đau do phiền, mà là thật sự đau, ngoại thương tuy rằng đã nhìn không thấy nhưng ngũ tạng lục phủ trong cơ thể rốt cuộc bị thương như thế nào ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng lắm.

Cốt yêu gào khóc như trâm đâm vào đầu, làm cảm giác đau đớn phóng đại vô số lần. Lần này bị thương chắc phải sánh ngang với khi bị hệ thống trừng phạt.

Lạc Hằng nhẹ nhàng hít một hơi, "Thả ngươi cũng được, nhưng ngươi phải giúp ta tìm một nữ tử nhân loại, đang mang thai."

"Ngươi là cha sao?"

"Đúng vậy, là ta, ta phụ bạc nàng, ngươi giúp ta tìm nàng một chút để xin lỗi."

Cốt yêu hiểu rồi, mắt liếc về phía Bạch Tà, cẩn thận nói: "Ta giờ có thể đi?!"

Ngó vài lần, thấy Bạch Tà không ngăn cản, Cốt yêu chạy nhanh như bay.

Tiểu Linh Đang vô cùng khó hiểu cùng cạn lời, "Không phải nói yêu ma đều là quái vật hung tàn sao, vì cái gì đều giống tiểu hài tử..."

Lạc Hằng: "Khi thực lực ngươi không đủ cường, ở nơi cá lớn nuốt cá bé thì yếu thế cũng là một cách để sinh tồn."

Tiểu Linh Đang vẫn khó hiểu, Lạc Hằng chỉ có thể vỗ vỗ đầu hắn dặn dò, ngoài mình và Bạch Tà thì không được tin tưởng ai.


"Ngươi tùy ý dùng người của ta, biết mình phải trả giá cái gì không?" Đôi mắt Bạch Tà hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Lạc Hằng.


"Lấy thân trả."


Bạch Tà: "..."


Bạch Tà nghiêng mắt qua chỗ khác, yết hầu nổi lên một tia chua xót.


Sư tôn y thật thông minh, cũng không biết đã lừa gạt qua bao nhiêu người.


_________________


( ꈍᴗꈍ)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK