• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng phía chân trời có chút âm u, mấy tên yêu ma run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.

Không phải chủ tử nói tên này sẽ chết sao?

Lạc Hằng cũng mặc kệ bọn chúng nghĩ như thế nào, tiến lên một bước, định bế Tiểu Linh Đang lên lại không ngờ bị Tiểu Linh Đang chỉ thẳng kiếm vào người, Lạc Hằng nắm lấy kiếm hắn, cố gắng đem giọng nói mềm nhẹ nhất có thể, thấp giọng dỗ dành nói: "Tông chủ đến, Tiểu Linh Đang, đừng sợ."

Tiểu Linh Đang ngây người một chút, yên lặng nhìn Lạc Hằng một hồi lâu, tựa hồ đang phân rõ cái gì, qua hồi lâu đáy mắt Tiểu Linh Đang có chút biến hóa, buông lỏng kiếm trong tay nhào vào lòng Lạc Hằng, "Tông chủ..."

"Tiểu Linh Đang không sợ......"

Lạc Hằng lau đi nước mắt trên khóe mắt của hắn, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng an ủi hắn, thấp giọng nói: "Ừm, Tiểu Linh Đang vẫn luôn rất tuyệt."

A Nô Bỉ nhìn thấy hắn như vậy, sắc mặt hơi lạnh, tay phải vừa nhấc, đám yêu ma nằm rạp trên mặt đất đều bị nhấc lên cao, hai tròng mắt toàn hoảng sợ nhìn về phía A Nô Bỉ, "Tôn thượng.... Tôn thượng, chúng thuộc hạ sai rồi... "

A Nô Bỉ chỉ hờ hững nhìn lướt qua chúng, tùy tay vung lên, đám yêu ma liền bị nặng nề ném xuống mặt đất tạo thành mấy cái hố to, chỉ trong chốc lát tiếng quỷ khóc sói gào kêu thảm thiết vang vọng cả rừng cây.

Người trong lòng ngực Lạc Hằng cũng đồng thời co rúm lại một chút, Lạc Hằng nhíu nhíu mày, ôm Tiểu Linh Đang trở về chỗ ở.

"Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lạc Hằng lắc đầu, "Chuyện này để nói sau.", dứt lời Lạc Hằng lại tiếp tục an ủi người, Tiểu Linh Đang được chính hắn nhặt về, sau này vẫn luôn đi theo bên người hắn, chưa bao giờ bị người khác khi dễ qua, về sau khi hắn rời đi lại được Bạch Tà thu lưu bên người, cho đến nay cũng đều không bị khi dễ, càng miễn bàn đến loại chuyện này.

Lạc Hằng bất đắc dĩ thở dài, có phải do hắn đem người bảo hộ quá tốt rồi không, thiên phú Tiểu Linh Đang vốn không tốt, cũng không có ý nghĩ tranh cường háo thắng, hắn nguyên tưởng rằng để Tiểu Linh Đang làm đệ tử tạp dịch ngoại môn, cuộc sống an ổn cũng khá là tốt.

Chỉ là không nghĩ tới sẽ đến Đọa Lạc Chi Uyên.

Sau khi chờ Tiểu Linh Đang ngủ đi, Lạc Hằng đắp lên tấm đệm chăn, mới nhỏ giọng nói lại việc này với Bạch Tà.

Chờ khi kể xong chuyện này, sắc mặt Bạch Tà vô cùng âm trầm, "Sư tôn, trước kia ngươi có phải hay không cũng từng trải qua chuyện như vậy?"



Lạc Hằng hơi giật mình, cũng không phản bác lại, nhẹ giọng nói: "Tu vi ta cao, từng trải rất nhiều chuyện, loại yêu ma này căn bản không làm gì được ta."

Bàn tay nắm đấm của Bạch Tà siết chặt, hiện tại Tiểu Linh Đang có bọn họ ở bên cạnh đều bị chịu loại đối đãi này, huống chi nói năm đó sư tôn một người lẻ loi hiu quạnh ở Đọa Lạc Chi Uyên cầu sinh tồn, tình trạng so với hiện tại chỉ có thể thảm hại hơn, tim Bạch Tà co rút đau đớn.

Lạc Hằng cũng đã nhận ra hơi thở của người bên cạnh không thích hợp, sắc mặt khẽ biến, lôi kéo Bạch Tà đi ra ngoài.

"Chúng ta ra ngoài trước đi, để Tiểu Linh Đang nghỉ ngơi một lát."

Hai người tiến ra ngoài liền nhìn đến A Nô Bỉ vẫn luôn bồi hồi ở cửa, nhìn thấy Lạc Hằng, nói: "Hắn có sao không?"

Thanh âm A Nô Bỉ vừa ra, liền bị Bạch Tà một tay xách lên, một đạo kiếm ý cùng ma khí ở trong viện bắt đầu triền đấu, nơi đi qua đều là đoạn bích tàn viên.

Lạc Hằng có chút sững sờ, nhìn kiếm ý hỗn loạn, Lạc Hằng liền biết y đang vô cùng tức giận, bước chân Lạc Hằng định ngăn cản y nhất thời ngừng lại, mày nhíu chặt.

Mà lúc này hai tròng mắt đen nhánh của Bạch Tà khóa chặt yết hầu của A Nô Bỉ, sát ý trên thân nặng đến dọa người.

Bọn chúng làm sao dám, làm sao dám đối với sư tôn như vậy!

Y rốt cuộc đã biết món đồ chơi trong miệng của bọn Hách Lôi Tư là có ý gì, hiện tại một màn mà Tiểu Linh Đang trải qua chỉ là một góc nhỏ của núi băng.

Y rốt cuộc biết lúc ấy khi hai người còn chưa nhận nhau, sư tôn nói: "Chết có ai không sợ đâu*." sau lớp biểu tình buồn bã kia là có cảm thụ gì, sư tôn năm đó tồn tại lại có bao nhiêu gian nan, hoặc là nói yêu cầu cần có bao nhiêu lớn lực ý chí mới có thể sống soát tại cái nơi đầm rồng hang hổ như thế này.

*Câu này Lạc Hằng từng nói trong chương 10 nha.

Nếu năm đó y có thể kịp thời tỉnh lại, không đâm một nhát kiếm kia, sư tôn liền sẽ không phải chịu loại khổ này.

Ha ha, động tác trên tay Bạch Tà nhất thời chậm lại, y cười tự giễu, bỗng nhớ đến mười năm trước, sư tôn như đang cố ý làm y giết hắn.

Sự tồn tại của y chính là khiến sư tôn tổn thương, từ trước đã như vậy, bây giờ cũng thế.

Trong đầu Bạch Tà tựa hồ có lực kéo nào đó, đang muốn đem đầu y xé thành mấy mảnh, đau đến nhói lên.

'Giết người là được', có một giọng nói vang lên.

Tuy rằng tức giận của y dần dần tiêu tán, nhưng Lạc Hằng nhìn thấy sát ý trên người y càng lúc càng nồng, sắc mặt Lạc Hằng khẽ biến, tranh thủ lúc động tác y chậm lại, đem hai người tách ra.

Bạch Tà nhìn thấy hắn, thân thể cứng đờ, thấy vậy Lạc Hằng chậm rãi đoạt lấy thanh trường kiếm trên tay y, cùng y mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ giọng nói: "Sư tôn ở đây."

Bạch Tà hơi sửng sốt, biểu tình có chút hoảng hốt, một hơi sau, Bạch Tà tiến lên ôm lấy hắn, "Sư tôn."

Thấy y khôi phục bình thường trở lại, Lạc Hằng trong lúc nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời đưa linh lực vào đem linh lực bạo tẩu của y mở thông, áp chế ma khí đang ngo ngoe rục rịch bên trong.



Nghĩ đến Bạch Tà bởi vì một chuyện nhỏ mà phản ứng mạnh như vậy, Lạc Hằng liền có chút đau đầu, càng ngày càng dễ mất khống chế, đồng thời nội tâm hắn cũng xúc động một chút, ảnh hưởng của hắn đối với Bạch Tà quả không tầm thường.

Bạch Tà thật sự đem hắn đặt ở đầu quả tim, hoặc là nói trước giờ vẫn như vậy, thậm chí vì hắn mà cả bản thân đều tự lừa.

Hai người bên này khôi phục bình tĩnh, nhưng A Nô Bỉ ở bên kia một chút cũng đều không dễ chịu, vốn bị thương, hiện tại còn bị Bạch Tà đánh như vậy, dù đã uống máu Lạc Hằng có tốt lên một chút, hiện tại đều hóa không.

Thời điểm Bạch Tà bạo tẩu giống như một con dã thú mất khống chế, so với yêu ma còn khủng bố hơn.

Tuy trong lòng oán giận, nhưng hắn không có hé răng nửa lời.

"Ôm đủ chưa? Người bên trong thế nào?"

Bạch Tà lạnh lùng liếc hắn một cái, "Chuyện chính ngươi gây ra, ngươi còn có mặt mũi để hỏi!"

A Nô Bỉ lúc này tâm tình vô cùng không vui, bị Bạch Tà chất vấn như vậy, ngữ điệu cũng có chút không tốt, "Tên làm hắn bị thương ta đều chặt hết tay chân của chúng, tùy thời có thể chờ hắn tới giết."

"Cho nên ngươi cảm thấy chỉ cần báo thù thì có thể xem chuyện này như chưa từng xảy ra sao?"

"Chính tu vi hắn quá thấp." A Nô Bỉ thấp giọng nói.

Ý tứ là Tiểu Linh Đang có chết cũng là xứng đáng sao!?

Lạc Hằng ngăn cản Bạch Tà lại định động thủ, lắc đầu nói: "Quan niệm ở Đọa Lạc Chi Uyên đều là người thắng làm vua, thực lực tối thượng, quan niệm sinh tồn của bọn họ so với chúng ta không giống nhau. "

Lạc Hằng tiến lại đem A Nô Bỉ kéo lên, cùng hắn nói: "Ta có thể nhìn ra được, ngươi vẫn luôn rất thích Tiểu Linh Đang, bằng không cũng sẽ không mãi luôn tìm hắn chơi, nhưng cũng phải có chừng mực, ngươi cũng nói tu vi hắn không cao, nếu hôm nay chúng ta đến muộn một chút Tiểu Linh Đang sẽ chết, nếu chết thật, ngươi có còn cảm thấy chơi vui không?"

A Nô Bỉ nhíu nhíu mày, "Ta không nghĩ tới những thủ hạ đó của ta sẽ dám động thủ với hắn."

"Đó là bởi thái độ của ngươi đối với Tiểu Linh Đang vẫn luôn chẳng ra gì, bọn chúng tự nhiên cũng sẽ không đem Tiểu Linh Đang để vào mắt, ngươi làm tôn chủ không phải vẫn luôn rất rõ ràng điểm này sao, bọn chúng sẽ dựa vào yêu thích của ngươi để hành động."

A Nô Bỉ nghe Lạc Hằng nói, tâm tình cực kỳ không kiên nhẫn, "Ta biết, ta chỉ nhất thời bất cẩn."

Lạc Hằng nhìn bộ dạng bực bội của hắn, cũng biết hắn lúc này cũng không nghe lọt lời mình nói, thở dài một tiếng: "Ta chỉ nói đến vậy thôi, nếu như ngươi lại làm ra chuyện như vậy, ta nhất định sẽ không cùng ngươi làm bằng hữu, cũng sẽ đem Tiểu Linh Đang rời đi."

"Ai quan tâm chứ." A Nô Bỉ bực bội rời đi, không biết vì sao, nhưng tâm tình lúc này thực bực bội, cảm giác thanh âm chung quanh thật ồn ào, đến cả thanh âm bước đi cũng đều cảm thấy ồn ào.

Hắn chỉ là không nghĩ tới nhiều như vậy, cũng không muốn làm người nọ chết.

Nhìn bóng lưng A Nô Bỉ đi xa, sắc măt Bạch Tà lúc này cũng không có tốt hơn được bao nhiêu, "Sư tôn, xử lí tốt chuyện Ma thần, chúng ta liền trở về đi."

Lạc Hằng gật gật đầu, "Chờ vết thương ta tốt lên một chút liền trở về."



"Sư tôn, năm đó là ngươi cố ý khiến ta giết ngươi sao?" Bạch Tà nói.

Lạc Hằng ngạc nhiên, không tiếng động gật đầu, "Chỉ có như vậy, ta mới có thể dựa theo ý niệm của bản thân mà tồn tại."

"Cho nên là ta vẫn luôn nợ ngươi, không phải ngươi nợ ta."

"Không cần lại khiến bản thân bất an."

"Sư tôn." Bạch Tà tiến lên một bước nắm lấy tay hắn, thanh âm lẩm bẩm, đem hai chữ sư tôn này lặp lại nghiền nát ở trong miệng, cẩn thận nhấm nháp.

Lạc Hằng không nhìn y, ngắm xem màn đêm buông xuống, nói: "Nếu có một ngày, nếu thành thần và đạo lữ chỉ có thể chọn một, ngươi sẽ chọn cái nào?"

"Nếu lòng ta có người, cho dù lấy toàn thế giới tới đổi, ta đều không đổi." Bạch Tà không chút do dự trả lời.

Lạc Hằng ngẩn ra, nghiêng đi con ngươi xem y, bốn mắt nhìn nhau, con ngươi như mực của y, phảng phất hình thành một cái lốc xoáy, muốn đem hắn cắn nuốt sạch sẽ.


Bạch Tà đối diện với hắn một lát, liền dời đi ánh mắt, nhấp miệng nói: "Sư tôn vì sao hỏi chuyện này, là... vì có người mình thích sao?"


"Chỉ là có chút mê mang," Lạc Hằng lắc đầu, "Ta trải qua năm tháng không quá trăm năm cũng hơn nửa trăm, từng trải qua sinh tử, sớm đã không biết rung động là cảm giác gì, cho nên có chút hoang mang, mê mang."


Đương một khắc mới vừa rồi kia, hắn giống như đã nhìn thấy gì đó.


Bạch Tà nắm chặt tay hắn, ở ngón áp út mang nhẫn kia của hắn dùng thêm vài phần lực đạo, không nói gì.


_______________________


Ad có lời muốn nói:

Hơn 2 tháng không cập nhật chương mới, cuối cùng cũng có thời gian edit tiếp bộ này cho mọi người rồi! (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK