Nhìn xung quanh cuộc loạn chiến cùng vết máu trên mặt đất, Lạc Hằng liền biết Thời Lan Trạch ở Đọa Lạc Chi Uyên cũng không mấy được tốt.
Người sau màn kia rốt cuộc muốn làm cái gì, vì sao Đọa Lạc Chi Uyên lại có xuất khẩu thứ hai, hơn nữa xem phản ứng của ba vị tôn chủ khác, bọn họ cũng không biết chuyện có xuất khẩu này.
Lạc Hằng ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, không tiếng động thở dài một hơi, mười năm rồi tu vi cơ hồ vẫn giậm chân tại chỗ, hiện tại lại bởi vì hắn mà bị cuốn vào bên trong Đọa Lạc Chi Uyên, không có thời gian tu luyện, không biết khi nào mới có thể thành Thần.
Nhìn thấy ánh mắt Lạc Hằng, Bạch Tà cúi đầu, mặt vô biểu tình nói: "Nhìn ta như vậy làm gì?"
Lạc Hằng nói: "Lúc ta rời đi, ngươi đã đột phá đại tông sư, vì sao hiện tại tu vi vẫn là đại tông sư sơ cấp?"
Nghe vậy, động tác cơ thể Bạch Tà cứng đờ, nói: "Sư tôn muốn trào phúng Hoa Ỷ Vân thì nói thẳng ra."
Lạc Hằng: "..."
"Tu vi không tiến bộ, bản lĩnh dĩ hạ phạm thượng chọc ghẹo sư tôn lại tiến bộ không ít." Lạc Hằng nhẹ nhàng gục lên ngực y.
Nghe vậy, lại nhìn sắc mặt Lạc Hằng dần tốt lên, Bạch Tà nhẹ nhàng nở nụ cười.
Từ khi Hoa Ỷ Vân đột phá đại tông sư sơ cấp đến giờ đã 50 năm, nhưng vẫn còn dừng chân ở đại tông sư sơ cấp như cũ, Lạc Hằng hỏi y vì sao mười năm còn không có tiến bộ gì, chẳng phải đang trào phúng Hoa Ỷ Vân hay sao.
Tu luyện có quan hệ chặt chẽ với tuổi tác, nhưng một khi đã tới cảnh giới nhất định thì chủ yếu là dựa vào ngộ tính. Nếu không phải như vậy thì sao trên đại lục có ngàn ngàn vạn vạn người, cuối cùng lại chỉ ra được ba đại tông sư, một người trong đó còn lịch kiếp thất bại, đang bế quan tu luyện.
Nhưng đồ đệ hắn là vai chính, ngộ tính đương nhiên sẽ không kém, huống chi còn xuất hiện các loại cơ duyên, người khác tự nhiên không thể đánh đồng với Bạch Tà.
Nghĩ đến cơ duyên, Lạc Hằng lại nhớ tới cốt truyện bị mình đảo loạn, bây giờ cơ duyên còn ở trên người Bạch Tà hay không hắn cũng không rõ lắm, nữ chủ đọa ma, Yến Hàn Mặc hiện tại lại ẩn ẩn có bóng dáng của nam chủ.
Năm đó có phải cứ đi theo cốt truyện thì sẽ không có chuyện ngoài ý muốn như hiện giờ không.
Nhưng hắn vẫn không thể thực sự coi người trong thế giới này là nhân vật trong sách, cứ thế giết hại người vô tội như nguyên chủ, lại hạ độc thủ với Bạch Tà được.
Dường như nghĩ ngợi quá nhiều, Lạc Hằng không khỏi cảm thấy đầu hơi trướng đau, giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng hít một hơi cuộn tròn trong lồng ngực Bạch Tà.
Thôi, việc đã đến nước này, đi một bước tính một bước.
Thấy người động tác xoa huyệt thái dương, xoay mặt chôn vùi trong lồng ngực mình, thân thể cuộn tròn, ý cười ở đáy mắt Bạch Tà tối sầm xuống, tay áo phải phất một cái, thân hình Tiểu Linh Đang vẫn luôn theo sát phía sau y nháy mắt bị đánh lui về sau vài bước.
"Tông chủ... Làm sao vậy?"
"Tự mình tìm một chỗ trốn đi."
Bạch Tà bên này ôm người vào trong một sơn động, lấy từ không gian nhẫn trữ vật ra một ít quần áo lót trên mặt đất, buông Lạc Hằng xuống đó.
Lạc Hằng khó hiểu hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Mặt Bạch Tà trầm xuống nói: "Làm chuyện ta vẫn luôn muốn làm với sư tôn."
Lạc Hằng: "?"
Ở khi Lạc Hằng đang đầy mặt nghi hoặc thì thấy Bạch Tà khinh thân đè lên người mình. Bạch Tà nhìn chằm chằm ánh mắt tín nhiệm của hắn, do dự trong một chớp mắt, một bàn tay che lại hai mắt hắn.
Trong nháy mắt, Lạc Hằng lâm vào trong bóng tối, một vật mềm mại đụng lên cánh môi hắn. Đầu óc Lạc Hằng phút chốc trở nên trống rỗng, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Động tác ngả ngớn cùng lời nói trào phúng của Bạch Tà trước đó hắn vẫn luôn cho rằng y đang diễn, thế nhưng bây giờ Bạch Tà lại hôn hắn.
Trong lúc Lạc Hằng đang do dự, Bạch Tà đã cạy ra môi răng hắn, tiến quân thần tốc.
Lạc Hằng nháy mắt bừng tỉnh, đem người đẩy ra, trên mặt nổi lên ý tức giận: "Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không!"
Bạch Tà trào phúng cười nói: "Xem ra ngươi còn có tinh lực nói đùa, thân thể hẳn là cũng tốt đến không sai biệt lắm, nên làm chuyện mà nam sủng ngươi nên làm."
"Ta chỉ muốn nhắc nhở sư tôn một chút, ta cứu ngươi, đều chỉ để dễ dàng làm nhục ngươi hơn mà thôi."
"Cảm thấy ghê tởm thì luôn hận ta đi."
Lạc Hằng nhíu mày: "Rốt cuộc là vì sao, có chuyện gì không thể bàn bạc cùng ta ư?"
"Chuyện năm đó nhưng sư tôn đã từng cùng ta bàn bạc qua chưa, vết roi lưu lại trên người ta, diệt tộc ta, sư tôn chẳng lẽ đã quên sao?"
Lạc Hằng ngẩn ra, "Ta cho rằng phong ấn trên người ngươi đã cởi bỏ, khôi phục kí ức..."
Đã biết những chân tướng đó.
Lạc Hằng còn chưa nói xong, đôi môi đã bị người lấp kín, một đôi tay thò vào trong đạo bào, nhẹ nhàng mân mê ngực hắn.
Bạch Tà hôn thực hung ác, Lạc Hằng thoáng chốc kinh sợ, đồ đệ hắn không nói đùa. Nhưng nhìn mặt y không có chút ý vui sướng gì, ở nơi bàn tay to rộng ấy tiếp xúc với da thịt mình, Lạc Hằng thậm chí có thể cảm giác được y đang run rẩy rất khẽ. Hắn không nhịn được thở dài.
Ta mới là người bị xâm phạm, ngươi lại ở đó bất an cái gì?
Tuy rằng biết phương thức ở chung của hai người hiện giờ cực không ổn, Lạc Hằng vẫn là ngừng giãy giụa, tùy ý để Bạch Tà xâm chiếm khoang miệng mình, hai tay ôm eo Bạch Tà, một bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng y.
Cũng như lần đầu tiên hai người gặp mặt, Bạch Tà mất khống chế, toàn thân đều bất an run rẩy, một bàn tay Lạc Hằng đặt trên lưng y, vuốt từ trên xuống dưới, trấn an người.
__________________
Hỏn lọn, tim đập bịch bịch 🤭