Hai tròng mắt Lạc Hằng nhìn đôi mắt có chút hoảng loạn của Bạch Tà, ánh mắt khóa chặt, suy tư một lát, cúi đầu cắn một miếng thịt cá, tay leo lên bả vai y, lấp kín môi Bạch Tà đưa cá qua.
Cánh môi lành lạnh chỉ dừng trên môi y một chớp mắt, nhưng ngoài ý lại mềm mại, hương khí nổ tung trong khoang miệng, cuối cùng lan tràn đến toàn thân, Bạch Tà ngây ngẩn cả người.
Tiểu Linh Đang liếc mắt xem một cái, nhanh chóng cúi đầu, phi lễ chớ nhìn.
Phi lễ chớ nhìn a!
A Nô Bỉ rất có hứng thú nhìn hai người, "Luyến sủng chính là chơi như vậy sao? Ngày ấy Cốt yêu nói với ta làm chuyện này rất sung sướng, xem Cốt yêu biến thành bộ dạng ngươi ở dưới thân người khác cầu hoan xác thật là một phen tư vị khác, chỉ là ta vừa cắn một cái thì chẳng thấy có vị gì."
"Không biết tư vị của ngươi có phải hay không không giống người khác."
A Nô Bỉ kéo Lạc Hằng qua, muốn đến gần lại bị một bàn tay Lạc Hằng ngăn trở.
Bạch Tà lúc này mới lấy lại tinh thần, đoạt người trở về.
Lạc Hằng rất cạn lời nhìn A Nô Bỉ: "Ngươi rõ là một tôn chủ, cùng một con Cốt yêu học những việc đó, cũng không sợ bị các yêu ma thủ hạ của ngươi xem nhẹ."
"Chậc, vậy bọn họ cũng phải có can đảm dám nói trước mặt ta mới được."
"Ngươi để ta thử xem, có thực sự mất hồn như Cốt yêu nói không." A Nô Bỉ dí sát vào Lạc Hằng nói.
"Ngươi đừng nháo, ta không phải đồ chơi của ngươi."
"Đây là địa bàn của ta, ta ra lệnh một tiếng, các ngươi ai cũng không đi được."
Trong miệng Bạch Tà nghiền nát hai chữ 'đồ chơi', sắc mặt đã âm trầm đến cực điểm.
Lạc Hằng hơi đỡ trán, lấy một con cá đã nướng chín đưa qua cho A Nô Bỉ, "Nếu ngươi thật sự muốn nếm ra hương vị gì, ngươi có thể thử cái này xem."
A Nô Bỉ nghe vậy, ánh mắt bị cá nướng vàng ươm hút đi, nhìn chằm chằm cá nướng, do dự một lúc rồi cúi đầu cắn thử một miếng, hương vị lại là chưa bao giờ thử qua, sau đó liền một phen đoạt lấy cá trong tay Lạc Hằng, bắt đầu gặm ăn.
"Vì sao không giống hương vị trước kia ngươi làm?"
Mặt Lạc Hằng khó được mà ửng đỏ, nhớ tới cá nướng cháy đen của mình bị A Nô Bỉ đoạt đi, cuối cùng bởi vì quá đắng, ăn đến sắc mặt phát xanh.
Chính hắn trước kia mười ngón tay chưa từng dính xuân thủy, lại không có người dạy làm sao nướng cá, đương nhiên không bắt được trọng điểm.
Lạc Hằng nghĩ nghĩ, cũng không trả lời, nói: "Muốn ăn tiếp thì giúp ta thanh trừ ma khí trong cơ thể."
A Nô Bỉ không nói gì thêm, cầm tay hắn, khi dò xét tình huống trong cơ thể nháy mắt phát hiện dị thường: "Vì sao linh khí trên người ngươi lại khô khốc?"
"Việc này không khỏi không liên quan chuyện các ngươi ngày ấy động tay với ta."
"Trời đất chứng giám, ta không có động tay với ngươi, lúc đó còn nghĩ làm bộ bắt ngươi trở về, cứu ngươi cơ, kết quả lại bị người của ngươi cướp đi, đáng tiếc cuối cùng ngươi cứu bọn họ, bọn họ trái lại muốn giết ngươi."
"Còn không bằng ngươi vào ma đạo, hiện tại cũng không đến mức bị yêu ma khác đuổi giết."
A Nô Bỉ một bên trị liệu cho hắn, một bên không ngừng phun tào.
Tuy rằng ma khí ăn mòn thân thể Lạc Hằng bất quá mới có năm ngày, nhưng chỉ có linh khí Bạch Tà độ qua có thể miễn cưỡng ngăn chặn một chút, mà linh mạch Lạc Hằng khô khốc, trên người lại có các loại thương chồng chất lên nhau, cơ thể hắn không tốt hơn người thường được bao nhiêu, cho nên dù A Nô Bỉ là tôn chủ, muốn trừ bỏ ma khí cho Lạc Hằng vẫn phí một ít sức lực, trán đã nổi lên mồ hôi lạnh.
Hàn ý trên người tiêu đi rất nhiều, Lạc Hằng không khỏi cảm thấy thoải mái hơn vài phần, "Cho dù ta nhập ma, bọn Hách Lôi Tư cũng không bỏ qua ta, mà những cấp bậc dưới bọn họ cũng không tạo thành uy hiếp gì, còn cần nhập ma làm gì nữa."
A Nô Bỉ cúi đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, đơn giản cũng không nhiều lời. Y biết tính dai của người trước mắt này, năm đó bị tra tấn thành như vậy còn kiên trì tiếp được, hiện tại càng không cần phải nói.
A Nô Bỉ lấy ra mấy viên đan dược, không nói hai lời liền nhét vào trong miệng Lạc Hằng, "Ma khí ta đã trừ cho ngươi, thuốc này tạm thời có thể giúp ngươi hóa giải ăn mòn của ma khí, ngăn miệng vết thương chuyển biến xấu đi. Ma khí của ta tương khắc với linh lực ngươi, còn lại ngươi chỉ có thể tự mình làm."
"Bất quá linh mạch ngươi khô héo linh lực, chỉ có thể tìm người khác hỗ trợ. Vị bên cạnh ngươi vừa thấy ta đã không dám rên một tiếng này, linh lực quá thấp, không có tác dụng gì, không biết người coi ngươi là sủng vật có nguyện ý cứu trị ngươi hay không. Nếu y không muốn, không bằng chúng ta giết y xong ta móc đan điền ra cho ngươi ăn luôn, thế nào?" A Nô Bỉ dí sát vào, ý hài hước trong mắt không cần nói cũng biết.
Đan dược đắng ngắt vào miệng là tan, giây lát sau cái đau nhức kia đã giảm bớt rất nhiều, Lạc Hằng nói tiếng cảm ơn, không để ý tới khiêu khích của A Nô Bỉ.
A Nô Bỉ hừ lạnh quăng tay áo, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, "Hách Lôi Tư phá hoại đan điền ngươi, tại sao không trực tiếp giết chết ngươi đi cho rồi, còn phải để ta tốn sức tới trị liệu."
"Ma khí ta đã giúp ngươi trừ bỏ, đồ ăn của ta đâu?"
Lạc Hằng nở nụ cười, bảo Tiểu Linh Đang lại đi tóm tiếp mấy con cá.
Vừa rồi bị A Nô Bỉ quăng ra ngoài, Tiểu Linh Đang vẫn còn tức giận, tuy trong lòng không muốn nhưng vẫn vâng theo lời Lạc Hằng nói, đi xuống nước bắt cá.
A Nô Bỉ xem xét ánh mắt phẫn uất của Tiểu Linh Đang, cười nhạt: "Chậc, nhân loại các ngươi cũng thật có ý tứ, rõ ràng nhỏ yếu đến không ngóc đầu dậy được, còn dám đối với ta ném tiểu tính tình."
"Giống hệt đám người ngươi mang đến lúc trước, rõ ràng vô cùng sợ hãi ta, thế nào cũng phải làm bộ vô cùng vênh váo."
Tiểu Linh Đang đang bắt cá nghe vậy, thân thể run lên, cá trong tay vừa bắt được đều rớt xuống.
A Nô Bỉ ha ha ha cười phá lên, chậc, thật nhỏ yếu.
Lạc Hằng nhíu mày, "Ngươi đừng làm hắn sợ hãi, hắn tâm tư thiện lương, chưa từng dính máu."
"Kia tư vị nếm lên không phải càng ngon?" A Nô Bỉ nói, nhưng quét hai mắt nhìn Tiểu Linh Đang, liền tiếc hận, "Đáng tiếc linh khí quá thấp."
Bị người nói một vài mà ba lần đã ghét bỏ, Tiểu Linh Đang xoay người giận trừng mắt nhìn A Nô Bỉ một cái, A Nô Bỉ khẽ cười hai tiếng, "Ta thích nhất xem bộ dạng con mồi giãy giụa ở trong tay, không biết ngươi có thể gợi lên được bao nhiêu phần hứng thú của ta?"
Tiểu Linh Đang rùng mình, yên lặng cúi đầu tìm cá.
"Lần này ngươi kêu ta lại đây, có chuyện gì sao?"
Sắc mặt Lạc Hằng nghiêm lại, không tiếp tục nói đùa, "Ta muốn đi đến khe một chuyến, khi đi qua địa bàn Hách Lôi Tư ta nhờ ngươi che giấu hơi thở trên người chúng ta, ngụy trang thành hơi thở của yêu ma. Ta tự ngụy trang hơi thở, sơ hở chồng chất, rất dễ bị yêu ma cấp cao phát hiện."
"Ngươi đến nơi nhìn không thấu như cái khe kia làm gì?"
"Xử lí ít việc."
A Nô Bỉ suy tư một lát: "Ta giúp ngươi, thù lao đâu?"
"Ngươi nghĩ muốn cái gì?"
"Cho ta hôn một cái, thử chút tư vị." A Nô Bỉ vẫn tương đối tò mò với chuyện mới lạ này, vừa rồi y rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Bạch Tà, xong việc còn dư vị vô cùng, liền biết tư vị vừa rồi Lạc Hằng hôn qua nhất định rất ngon.
Lạc Hằng: "..."
"Hôn một chút, sẽ không đau, cũng chẳng mất miếng thịt nào."
Lạc Hằng có chút dở khóc dở cười, sao người mình gặp được toàn là giống như thế này không vậy, lí giải chuyện thân mật như trò chơi. Năm đó khi lần đầu tiên hắn giải thích cho Bạch Tà như thế nào là đạo lữ, kết quả người lại chạy mất, mấy tháng sau, liền đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út tay trái hắn, đến bây giờ cũng không lấy xuống được.
Thấy Lạc Hằng cúi đầu tự hỏi, Bạch Tà chua xót, sư tôn y thật sự coi hôn môi trở thành một loại lợi ích trao đổi sao.
Bạch Tà duỗi tay kéo Lạc Hằng vào trong ngực mình, một tay khác nhẹ nhàng niết dấu vết màu đỏ trên cổ hắn, bộ dạng vô cùng ngả ngớn, "Hắn là luyến sủng của ta, mệnh cũng ở trên tay ta, trước khi ta chơi chưa đủ, thì ai cũng đừng nghĩ chạm vào."
"Chậc, chẳng qua chỉ là thứ được sư tôn ngươi bảo hộ sau người, mãi không lớn mà thôi."
______________
Thỏ con ngốc nghếch - Tiểu Linh Đang
Đứa trẻ mãi không lớn - A Nô Bỉ
Bình giấm di động - Bạch Tà
Thẳng nam sắt thép không hiểu phong tình bẻ hoài chưa gãy - Lạc Hằng
(・∀・) Mấy bồ nghĩ ra biệt danh nào khác cho mấy ẻm không?! ^^