Hạ Mộc Vân nhìn đóng ảnh trên bàn lần nữa. Không biết chừng nếu bây giờ cô không nghe lời hắn thì hắn sẽ ngay lập tức cho mẹ cô xem những bức ảnh này và tung nó lên mạng mất. Hàn Thiên là người có thế lực như vậy, hắn đã nói được thì chắc chắn hắn làm được. Mẹ là người thân duy nhất của cô, bà lại đang bị bệnh, nếu để bà chịu đả kích nặng nề này thì hậu quả, cô hoàn toàn không dám nghĩ tới.
- "Thế nào, muốn cứu mẹ cô không? Hay muốn nổi tiếng vì quá "trong sáng" khi ở trong hộp đêm với đàn ông".
Cô ủy khuất, hốc mắt đã đỏ hoe, cô cúi đầu cắn cắn môi rồi lại nhìn thấy nụ cười ma mị trên gương mặt Hàn Thiên. Tay cô từ từ chạm vào ly rượu và cầm lấy nó, hít sâu một hơi, cô ngậm một ngụm rượu và tiến sát môi lại gần môi hắn, khi môi vừa chạm môi, Hạ Mộc Vân từ từ hé miệng, chuyển dần rượu trong khoang miệng vào miệng của Hàn Thiên. Lúc này nước mắt tủi hổ cũng rơi xuống, mặn chát, cô thấy thật nhục nhã, xấu hổ, cô không ngờ bản thân mình lại có ngày hôm nay.
Mùi vị ngọt ngào của rượu vang hoà quyện cùng vị ngọt khó cưỡng của đôi môi đẹp đẽ đang chạm vào môi mình. Hàn Thiên tham lam mút lấy cánh môi cô một lúc, sau đó lại bị cô đẩy ra, cô luống cuống không biết làm gì, lại sợ hắn nổi giận đổi ý, cô tiếp tục rót rượu cho hắn. Đến khi ly rượu đã cạn, Hàn Thiên liền giật lấy chiếc ly không trên tay Hạ Mộc Vân và ném xuống sàn, môi bạc đã chiếm trọn đôi môi anh đào của cô... Một tay Hàn Thiên chế trụ vòng eo của cô, tay kia thì bắt đầu bận rộn mơn trớn trên da thịt phấn hồng của cô.
Mùi hương đặc trưng của cơ thể đàn ông và hơi thở nam tính của hắn cứ xộc vào mũi cô, còn có cả mùi rượu vang và mùi thuốc lá nhè nhẹ.... Tất cả tạo thành một sự cám dỗ trí mạng đối với Hạ Mộc Vân. Cô bị làm sao thế này, cô đang thích Hàn Thiên hôn mình sao, cô lại quyến luyến, day dứt sao, cô không thể khống chế bản thân mình được nữa, vừa lo lắng, vừa run rẩy, 2 tay Hạ Mộc Vân theo phản xạ túm lấy áo của Hàn Thiên, luống cuống không biết phải làm gì. Hành động nhỏ này của cô cũng làm Hàn Thiên thấy kích thích. Một tay Hàn Thiên vẫn đang chế trụ vòng eo mảnh khảnh của cô, tay kia bắt đầu bận rộn chạy loạn khắp cơ thể cô, vừa cởi phăng chiếc áo khoác của Hạ Mộc Vân, bàn tay như rắn nước của hắn đã luồn lách vào bên trong chiếc áo thun của cô, tham lam mơn trớn từng tấc da thịt cô, chầm chậm di chuyển vào trong chiếc áo ngực còn lại duy nhất, hưởng thụ sự mềm mại của bầu ngực mang lại trong lòng bàn tay. Nụ hôn của Hàn Thiên dần dần hạ thấp xuống cần cổ trắng ngần, xương quai xanh quyến rũ, bờ vai mảnh mai và vùng da quanh ngực mịn màng. Hạ Mộc Vân bừng tỉnh và bắt đầu phản kháng, hai tay đang túm lấy áo của Hàn Thiên dùng sức muốn đẩy hắn ra.
- " Ưm... Không... Mau buông...Xin anh... Tôi cần thời gian suy nghỉ".
Nghe vậy, gương mặt đang dần bốc hoả của Hàn Thiên đã trở nên hoà hoãn hơn, hắn tạm thời thả cô ra nhưng vẫn giữ cô ngồi trên đùi, hắn không trả lời ngay mà lấy trong tủ một chiếc hộp đựng 1 sợi dây chuyền kim cương.
- " Đeo nó vào, tôi tặng em, phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của em ngày hôm nay".
Tim Hạ Mộc Vân bắt đầu đập loạn xạ, cô ngây ngốc nhìn hắn rất lâu.
Hàn Thiên nhếch mép cười rồi đeo sợi dây chuyền lên cổ cô, sửa sang lại quần áo trên người giúp cô, sau đó lại đưa những ngón tay thon dài của mình vuốt ve làn môi còn ươn ướt và sưng đỏ của Hạ Mộc Vân rồi thoả mãn nói:
- "Tôi cho em thời hạn đến tối nay, trước chín giờ hãy đến khách sạn Minta gặp tôi, nếu em trễ hẹn thì tôi không dám đảm bảo ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Hạ Mộc Vân vẫn ngây ngốc lo lắng thẫn thờ.
- "Nếu em ngoan ngoãn, tôi sẽ giúp mẹ em" Hàn Thiên thì thầm bên tai Hạ Mộc Vân, lời nói của anh khiến cô lạnh sống lưng. Cô sợ lắm rồi. Thực sự là sợ anh lắm rồi..