Nhưng,
Người bước vào không phải là Hàn Thiên, mà là 2 người đàn ông, nhìn họ cô cảm thấy trông rất quen, hình như cô đã gặp họ ở Kings lần trước. Vậy 2 người đó là bạn của Hàn Thiên? Hạ Mộc Vân đứng trên cầu thang thất thần suy nghỉ. Đang muốn quay lưng bước trở lại lên phòng thì một người đàn ông cất tiếng:
- "Chào em gái"
Hạ Mộc Vân bất ngờ vì tiếng gọi cô ở phía dưới lầu, cô kịp định thần lại, chậm chậm bước xuống phòng khách, méo mó mở ra một nụ cười cho có, rồi lên tiếng:
- "Hàn Thiên anh ấy chưa về ạ"
- "Haha...không cần phải sợ chúng tôi như vậy đâu. Chúng tôi đến đây trước Hàn Thiên, cậu ta rất nhanh sẽ trở về ngay thôi"
Người lên tiếng từ lúc nãy đến giờ với Hạ Mộc Vân chính là Từ Lãnh Minh. Anh ta cùng Đỗ Long hẹn gặp Hàn Thiên tại Kings, đã đến nơi rồi thì cậu ta lại đổi ý muốn về nhà, thật đúng là chỉ muốn làm theo ý mình mà.
- "Thế ạ".
Hạ Mộc Vân không biết phải trả lời như thế nào cho đúng, cô chỉ trả lời như cho có, vẫn cứ đứng yên một chỗ ở đấy, nhìn qua trông lại rất tội nghiệp, đáng thương vì dáng vẻ lúng túng, sợ sệt của cô.
Nhìn phản ứng của Hạ Mộc Vân, Từ Lãnh Minh với bản chất thích trêu đùa người khác của mình. Ngay lập tức liền giở giọng thích bông đùa nói:
- "Em gái vẫn nhận ra bọn anh chứ?"
Hạ Mộc Vân cuống quýt vì câu hỏi đó của Từ Lãnh Minh, mặc dù cô nhận ra 2 người bọn họ nhưng lại không biết phải trả lời như thế nào, đang trông lúc Hạ Mộc Vân bối rối đứng yên không biết phải làm sao, thì cánh cửa bất ngờ được mở ra một lần nữa.
Lần này là Hàn Thiên.
Hàn Thiên bước vào với một thân tây trang chỉnh tề, đưa mắt nhìn về phía sôfa, nhìn thấy Đỗ Long và Từ Lãnh Minh ngồi đó, phía đối diện là Hạ Mộc Vân đang đứng yên một chỗ không làm gì. Một tia khó chịu xẹt ngang qua Hàn Thiên, anh nhàn nhạt nói với Hạ Mộc Vân:
- " Đứng đây làm gì?"
Hạ Mộc Vân bị anh hỏi bất ngờ nên có chút luống cuống, cô lắp bắp trả lời anh:
- "Em...em...vì.."
- "Là tôi gọi cô ấy xuống đấy. Làm gì cậu phải căng thẳng như vậy hả, Hàn Thiên?"
Từ Lãnh Minh thấy Hạ Mộc Vân đáng thương đang cố gắng giải thích cho Hàn Thiên thì lập tức cứu nguy, anh ta hiểu rõ tính khí Hàn Thiên quá mà, không biết chừng sẽ nổi giận với em gái nhỏ này.
Hàn Thiên liếc ngang qua Từ Lãnh Minh như thay lời cảnh cáo, nhìn về lại Hạ Mộc Vân, lên tiếng:
- "Vào trong đi"
- "Vâng"
Hạ Mộc Vân đang định bước đi thì Từ Lãnh Minh lại lên tiếng cản lại:
- "Sao vậy Hàn Thiên, bình thường Diệp Châu vẫn cùng ngồi với chúng ta mà, sao bây giờ cậu lại đuổi em gái này đi như vậy"
- "Cậu im miệng lại đi"
Về nhà nhìn thấy Hạ Mộc Vân đứng cùng Đỗ Long và Từ Lãnh Minh, hắn đã thấy khó chịu, mặc dù hắn biết đó đều là bạn của hắn. Chẳng lẽ nhìn thấy đàn ông là bản chất câu dẫn của Hạ Mộc Vân lại trỗi dậy sao. Cô lại cư nhiên dám trò chuyện cùng người đàn ông khác, thậm chí còn ở ngay trong nhà của anh, cô quên sự cảnh cáo từ đầu của anh sao.
- "Em gái, anh là Từ Lãnh Minh. Còn đây là Đỗ Long, là 2 người bạn thân nhất của Hàn Thiên. Lần trước đã từng gặp em ở Kings một lần, bây giờ mới có cơ hội chào hỏi em".
Vừa nói, Từ Lãnh Minh vừa chỉ tay sang Đỗ Long giới thiệu với Hạ Mộc Vân.
Đỗ Long bên cạnh nãy giờ mới ngước mắt lên nhìn một chút, anh ta vốn dĩ không để ý nhiều đến tình nhân của người khác, cơ bản vì anh biết Hàn Thiên đã có người yêu, bây giờ chỉ là vui đùa. Vả lại, chuyện của hắn còn chưa giải quyết xong, hắn đâu phải thích quan tâm chuyện của người khác giống như Từ Lãnh Minh.
Hạ Mộc Vân ngước mắt qua nhìn Hàn Thiên bên cạnh, ánh mắt của anh mỗi lúc nhìn cô càng đáng sợ hơn. Nhìn vậy cô cũng không dám làm trái ý anh, cô sợ sẽ chọc giận anh mất. Hạ Mộc Vân chỉ nhẹ nhàng gật đầu phía Từ Lãnh Minh đáp lễ như phải phép rồi quay lưng bước đi một mạch vào phía trong.
- ------------------------
- "Sao lại muốn về nhà?"
Bây giờ Đỗ Long mới lên tiếng hỏi. Hàn Thiên chưa vội trả lời Đỗ Long, anh cởi bỏ áo vest ngoài và cavat ra, buông vài nút áo phía trên rồi ngồi xuông, bắt đầu rót rượu.
- "Cậu ta chắc là yêu luôn nhà rồi đấy, vì cậu ta đang yêu người ở trong căn nhà này mà".
Từ Lãnh Minh vẫn giọng điệu thích châm chọc người khác ấy lên tiếng. Trong lời nói của anh không bao giờ quên đả kích, châm biếm người khác, đặc biệt là đối với hai tên Hàn Thiên và Đỗ Long này.
Hàn Thiên đưa mắt lạnh liếc ngang Từ Lãnh Minh
- "Cậu cẩn thận cái miệng của cậu đấy. Nếu để Diệp Châu nghe được tôi sẽ giết chết cậu đấy". Hàn Thiên lạnh giọng cảnh cáo.
- "Diệp Châu sắp về nước rồi sao?"
Từ Lãnh Minh thắc mắc.
Hàn Thiên không trả lời, nâng ly rượu lên rồi uống cạn.
- "Vậy cậu sắp kết hôn?".
Đỗ Long lên tiếng hỏi.
Thực ra Đỗ Long hỏi như vậy thôi nhưng mọi người vốn đều đã sớm biết trước câu trả lời. Hàn Thiên hắn đã từng tuyên bố, khi Chu Diệp Châu về nước sẽ lập tức kết hôn. Hắn ta yêu Chu Diệp Châu như vậy, ai nhìn vào cũng đều thấy yêu chiều, bảo vệ, bọn họ thậm chí cũng đã đính hôn. Kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hàn Thiên vẫn không nói gì, anh đang suy tính điều gì khác sao?
- "Vậy còn em gái nhỏ ở Kings, cậu định thế nào?"
Từ Lãnh Minh vẫn thắc mắc. Có lẽ vì là luật sư nên cậu ta luôn luôn có rất nhiều thắc mắc, rất nhiều câu hỏi đối với một vấn đề. Và cũng không biết từ lúc nào, "em gái nhỏ ở Kings" lại là tên gọi mà Từ Lãnh Minh dùng để gọi Hạ Mộc Vân, một phần lý do cũng là vì anh muốn châm chọc Hàn Thiên, phần khác cũng là vì bọn anh lần đầu gặp Hạ Mộc Vân ở Kings Club.
- "Như các lần trước thôi". Đỗ Long suy đoán.
- "Tôi thấy em gái Kings này không giống những lần trước. Hàn Thiên cậu ta còn để cô ấy sống trong căn nhà này cơ mà, thậm chí còn ngủ ở căn phòng kia". Từ Lãnh Minh vừa nói, vừa chỉ tay phía trên căn phòng ngủ của Hàn Thiên và Hạ Mộc Vân.
- " Vứt bỏ cô ta hay không, đó là chuyện của tôi"
Hàn Thiên khi nghe Từ Lãnh Minh nhắc đến Hạ Mộc Vân, trong anh đột nhiên lại hiện lên tia khó chịu. Giải quyết cô như thế nào ư? Đúng là Hàn Thiên đã từng có quyết định đối với Hạ Mộc Vân trước đây, rằng sau khi Diệp Châu trở về anh sẽ tha cho cô. Nhưng, bây giờ anh để cho cô đi sao? Thực sự là anh chưa nghĩ lại chuyện đó.
- "Sao vậy? Không biết lựa chọn như thế nào sao? Cậu đang tham lam quá rồi đấy"
Từ Lãnh Minh bức xúc nói.
- "Người tôi yêu duy nhất là Chu Diệp Châu. Còn những người khác, nằm mơ đi"
Hàn Thiên gằn giọng trả lời Từ Lãnh Minh.
- "Vậy sao tôi thấy cậu lại còn rất quan tâm cô tình nhân của cậu như vậy?"
- "Các cậu không biết cô ta ở sau lưng tôi, lén lút phản bội tôi gặp gỡ người tình của cô ta như thế nào đâu. Cậu, đừng bao giờ nói giúp cô ta" Hàn Thiên chỉ thẳng tay vào mặt Từ Lãnh Minh, lạnh lùng nói.
Hóa ra mấy ngày nay Hàn Thiên lạnh lùng với Hạ Mộc Vân vì lý do này. Trong những ngày anh đi công tác, anh vẫn cử người theo dõi Hạ Mộc Vân ở nhà. Không ngờ cô ta trước mặt anh nói yêu anh, ngoan ngoãn nghe lời anh. Anh vừa đi công tác, cô đã cùng dì Hoa ra ngoài không xin phép, anh đã bỏ qua, sau đó hôm sau còn trở về nhà mẹ, đến tận tối khuya mới trở về, trên đường còn gặp và nói chuyện cùng tên Lưu Phàm, cô còn để yên cho hắn nắm tay, xoa đầu. Cô thật đúng là không xem lời nói của anh ra gì, ngang nhiên gặp lại tên khốn Lưu Phàm, ngang nhiên phản bội anh.
Ba người ở trong khách nói chuyện hoàn toàn không phát hiện Hạ Mộc Vân đang đứng cạnh cửa, cô vừa định mang nước lên thì vô tình nghe được câu chuyện. Thì ra đó là lý do Hàn Thiên lạnh lùng với cô. Đúng là hôm đó cô có về nhà thăm mẹ mà không xin phép anh, vì cô sợ bên anh lệch múi giờ nên không gọi điện xin phép vì sợ làm phiền anh, cô ở lại trò chuyện và ăn cơm với mẹ đến tối cô mới trở về. Không ngờ ra đến cửa lại gặp Lưu Phàm, 2 người chỉ đứng trò chuyện với nhau một lúc thôi, anh Phàm chỉ xin lỗi vì việc tối hôm đó, hơn nữa khi anh nghe cô nói là sống rất tốt, anh còn dặn dò cô thêm nhiều điều và chúc phúc cho cô, giữa bọn họ là hoàn toàn trong sáng, không có chuyện cô phản bội anh như anh nói.
Khi Từ Lãnh Minh nhắc tới việc vứt bỏ cô hay giữ cô lại, Hàn Thiên không phản bác, ngược lại vẻ mặt rất bình tĩnh, có muốn vứt bỏ hay không là chuyện của anh, nghĩa là anh cũng suy nghĩ qua muốn vứt bỏ cô đi rồi.
Thì ra là, không phải cô suy nghĩ nhiều, Hàn Thiên đã chán cô đến mức muốn bỏ cô để kết hôn với người anh yêu, cô lại sống chết ở nhà anh, hình như là quá tham lam rồi.
Thật ra thì, từ nhỏ đến lớn cô chỉ muốn có thể sống cuộc sống bình thường, nhưng nguyện vọng này sao khó có thể thực hiện như vậy?
Đúng vậy, là rất khó, khó vì cô đã chọn yêu anh, khó vì cô không còn chỉ là yêu nữa mà là yêu rất nhiều. Anh nói đúng, nằm mơ cô cũng đừng bao giờ mơ tưởng là anh sẽ yêu cô. Không bao giờ, mãi mãi sẽ không bao giờ....
Nước mắt đã rơi thấm ướt cả khuôn mặt, có lẽ những ngày tháng hạnh phúc của cô đã hết thật rồi, thực sự đã hết thật rồi.