Hàn Thiên và Hạ Mộc Vân cùng xuống xe, giao chìa khóa cho bảo vệ xong, một tay Hàn Thiên đút trong túi quần, lạnh nhạt nói:
- "Vào thôi".
Hạ Mộc Vân hai tay nắm chặt quai túi xách, vội vàng bước theo sau Hàn Thiên.
Ngồi xem thực đơn, Hạ Mộc Vân cảm giác có gì đó không đúng, sao đột nhiên Hàn Thiên lại dẫn cô đi ăn nhà hàng?
Hàn Thiên ngồi đối diện đang xem thực đơn, hiểu được suy nghĩ của cô nên thấp giọng nói:
- "Suy nghỉ gì vậy? Gọi món đi".
Hạ Mộc Vân nghe lời nhắc nhở của Hàn Thiên thì cũng thôi suy nghỉ, cô khẩn trương nhìn vào thực đơn, đồ ăn ở đây rất đắt, cô thực sự còn chưa được ăn bao giờ, anh đúng thật rất giàu có.
Nhìn dáng vẻ tập trung xem thực đơn của Hàn Thiên, mặt Hạ Mộc Vân sắp bị cháy luôn rồi. Bây giờ anh không còn cái dáng vẻ khát máu tàn khốc khi xử lý công việc mà là một phong thái tao nhã, hưởng thụ, ngón tay thon dài đặt trên đầu quyển thực đơn, vài phút sau lại lật từng trang, gương mặt anh tuấn bình lặng,so với lúc tức giận hoàn toàn khác xa.
Hàn Thiên gấp thực đơn lại và gọi phục vụ đến. Hạ Mộc Vân lúng túng nhìn hắn, cô còn chưa chọn được món nào cả.
Hàn Thiên đem hai quyển thực đơn cho phục vụ rồi gọi món cho hai người.
Cầm dao nỉa trên tay, dĩa bò bít tết trước mặt, Hạ Mộc Vân như người mất hồn, nãy giờ cô chưa cắt được miếng thịt nào cả. Cứ nhìn người đàn ông trước mặt đang cắt nhỏ từng miếng thịt, động tác cực kỳ tao nhã.
Hàn Thiên vừa dừng tay lại thì liền bưng dĩa thịt lên, đặt trước mặt Hạ Mộc Vân, đồng thời bưng dĩa thịt còn nguyên của cô tới trước mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn cô gái ngớ ngớ ngẩn ngẩn trước mặt, còn tự cười mỉm một mình, hắn trang nhã cầm ly rượu vang trước mặt lên uống một ngụm.
- "Sao vậy? Không thích món Tây?"
Hạ Mộc Vân lúng túng lấy tay che miệng, vờ ho khan vài cái rồi lại cắn môi lắc đầu xong thì cúi đầu.
- "Không có. Chỉ là trước giờ tôi chưa từng ăn qua"
- "Ăn đi"
Hàn Thiên chậm rãi cắt từng miệng thịt rồi bỏ vào miệng nhai.
Hạ Mộc Vân bối rối ăn một miếng thịt trong dĩa. Vị ngon và thơm của thịt bò xâm nhập vào từng tế bào vị giác, cô thích thú ăn hết từng miếng thịt bò, trông rất ngon lành.
Hàn Thiên nhìn dáng vẻ này của cô, bỗng nhiên trong tim có một dòng nước ấm chảy qua, rất thoải mái, còn có... vui vẻ. Anh nhìn cô một lúc lâu, môi bạc khẽ nhếch lên thành một đường cong rất đẹp và yêu mị, tiếp tục uống rượu.
Đang ăn, lúc này Hạ Mộc Vân nhìn xung quanh nhà hàng không, cô chỉ thấy những người phục vụ, ngoài ra cô không thấy bất kì một vị khách nào cả. Cô khó hiểu liền cất tiếng hỏi Hàn Thiên:
- "Tại sao nhà hàng này không có khách vậy?"
- "Tôi đã đặt nhà hàng hàng rồi, làm sao có khách khác được" Hàn Thiên ung dung trả lời cô.
Hạ Mộc Vân nghe thế kinh ngạc nhưng cũng không nói gì nữa, im lặng ăn dĩa thịt của mình.
Hàn Thiên đặt trước nhà hàng vì thứ nhất là anh muốn yên tĩnh, không muốn bị làm phiền. Thứ hai, vì hôm nay anh đi cùng Hạ Mộc Vân, anh không muốn gặp những vị đối tác khác của mình cũng đến đây ăn, càng không muốn cánh nhà báo biết được chuyện anh đi cùng người phụ nữ khác, bắt gặp có bao nuôi tình nhân. Rõ ràng ai cũng biết là anh đã có Diệp Mộc Châu, anh không muốn chuyện đến tai Châu Nhi của anh, cũng không muốn mọi người biết đến người phụ nữ nào khác bên cạnh anh ngoài Chu Diệp Châu. Chính vì vậy anh mới bao trọn nhà hàng này hôm nay.
...............
Ra khỏi nhà hàng, Hạ Mộc Vân thấy hơi lạ khi mà A Nam lại đứng đợi bên cạnh một chiếc xe.
Hàn Thiên dẫn Hạ Mộc Vân tới chiếc xe vừa rồi họ đến, mở cửa sau cho cô ngồi vào rồi ra hiệu gọi tên thuộc hạ phía sau A Nam tới, dặn dò:
- "Đưa cô ấy về nhà an toàn".
Hạ Mộc Vân rất muốn hỏi Hàn Thiêm đi đâu nhưng cô lại không có can đảm đó, im lặng xoay người bước vào xe, Hàn Thiên đóng cửa lại rồi cúi thấp người, ghé mặt vào cửa xe, cửa kính được hạ xuống, hắn nhẹ giọng nói:
- "Ở nhà đợi tôi về"
Hạ Mộc Vân cắn môi gật đầu, cửa kính đóng lại. Hàn Thiên cũng lùi ra xa xe vài bước, giọng nói, hành động vừa rồi của hắn rõ ràng mang theo sự sủng nịch như với một người vợ nhưng bản thân anh lại không nhận ra.
Chiếc xe rời đi, A Nam bước tới bên cạnh Hàn Thiêm, báo cáo
- "Tổng giám đốc, mọi việc của Chu tiểu thư đã giải quyết ổn thỏa"
Thì ra ở Mỹ, Chu Diệp Châu đang gặp rắc rối về việc thực tập nên cô mới nhờ Hàn Thiên trực tiếp ra mặt giúp đỡ. Chi nhánh của Hàn thị ở Mỹ vẫn phát triển rất tốt, anh cũng được mọi người nể mặt, việc anh giúp cho Chu Diệp Châu cũng rất đơn giản.
...........
Hàn Thiên gật đầu rồi lên xe lái xe đi thẳng........