• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay, Hạ Mộc Vân được Hàn Thiên cho phép cô về nhà thăm mẹ. Nhưng lại với sự giám sát gắt gao do người của Hàn Thiên cử.

Thấy rằng mẹ sống rất tốt, sức khỏe lại cải thiện lên rất nhiều, người làm do Hàn Thiên cử đến chăm sóc mẹ rất tốt, cô rất vui mừng, trong lòng không khỏi cảm kích Hàn Thiên.

Hạ Mộc Vân vừa gọt trái cây, vừa cùng nhau nói chuyện với mẹ của mình.

- "Tiểu Vân, những ngày qua con sống có tốt không?". Bà Hạ vừa vuốt tóc vừa hỏi con gái của bà.

- "Mẹ, con sống rất tốt, mẹ đừng lo" Hạ Mộc Vân nhanh nhen trả lời.

- "Có thật vậy không Tiểu Vân?" Bà Hạ hỏi.


- "Dạ thật ạ". Hạ Mộc Vân có chút khó hiểu nhìn mẹ mình, sao bà lại hỏi cô nhiều lần đến vậy.

- "Mẹ, mẹ không cần lo cho con thật mà, con tự lo được" Hạ Mộc Vân cố trấn an mẹ mình, để bà không phải lo lắng.

- "Tiểu Vân, chỉ cần con sống tốt là được" Bà Hạ nói.

- "Vâng ạ" Hạ Mộc Vân vẫn đang cắt trái cây, vừa trả lời mẹ mình.

Bà Hạ im lặng 1 hồi, trầm ngâm suy tư, sau đó bất ngờ bà lên tiếng:

- "Người đó có đối xử tốt với con không?

Hạ Mộc Vân kinh ngạc, hốt hoảng đến mức đánh rơi cả dao xuống sàn nhà, quay sang nhìn mẹ, cô lắp bắp trả lời:

- "Người đó...là sao...hả mẹ..?"

- "Là người con đang sống cùng đấy?"

Hạ Mộc Vân gần như đã mất bình tĩnh, cô nhìn mẹ mình, giọng run rẫy lắp bắp trả lời:

- "Ý mẹ...là sao ạ...Con không hiểu?"

- "Tiểu Vân, mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ con làm gì mẹ lại không đoán ra được sao" Bà Hạ bình tĩnh nói.

- "Mẹ...con.. con xin lỗi mẹ". Nói đến đây, nước mắt Hạ Mộc Vân đã không thể kìm được nữa mà thi nhau rơi xuống nói gò má của cô, cô là có lỗi với mẹ, cô đã không giữ thân mình như lời mẹ dạy, cô là đã trở thành tình nhân của người khác.

Bà Hạ nhìn thấy con gái mình khóc như vậy, bà cũng không kìm được lòng, vươn tay ôm Hạ Mộc Vân vào lòng, vỗ về nói:

- "Con không có lỗi gì cả. Lỗi là ở mẹ, mẹ đã không chăm lo được cho con được tốt, thêm chuyện lại ốm đau nên mới đẩy con đến bước đường này".

- "Không mẹ ơi, mẹ đừng nói như vậy..." Hạ Mộc Vân vẫn nức nở nói.

- "Tiểu Vân, nếu khổ quá, nếu bị người ta khinh thường quá thì con về đây với mẹ, mẹ sẽ làm việc trả nợ cho người ta. Con đừng một mình chịu cực khổ, tủi nhục như thế..." Bà Hạ nghẹn ngào nói trong nước mắt.

Hạ Mộc Vân ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn mẹ. Cô nói:

- "Mẹ, con là sống rất tốt, anh ấy lo cho con rất đầy đủ. Mẹ, con sẽ sống cùng anh ấy". Đây chính là những lời thật lòng của Hạ Mộc Vân, cô đến bây giờ rất sợ, rất sợ anh rời bỏ cô, cô thật không dám nghĩ đến việc phải rời xa anh và phải sống xa anh như thế nào. Những ngày qua Hàn Thiên rất quan tâm cô, anh yêu chiều, nhẹ nhàng với cô. Thậm chí, có vài lần sau khi "muốn" cô xong, cô mệt xỉu người đi, anh đã bồng cô vào phòng và tắm cho cô. Cô không nghĩ đến bây giờ cô lại hạnh phúc như vậy. Thực sự là cô đã yêu Hàn Thiên mết rồi. Yêu hết bằng cả con tim.

Bà Hạ nghe Hạ Mộc Vân nói như vậy, trong lòng cũng bớt đi nỗi lòng lo lắng, áy náy, dằn vặt bấy lâu nay với con gái của mình.

- "Tiểu Vân, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc. Nếu con thấy quá khổ, thì phải nhớ là con luôn có mẹ bên cạnh, con phải về với mẹ, con nhớ chưa?". Bà Hạ dặn dò Hạ Mộc Vân.

- "Con biết rồi ạ". Hạ Mộc Vân nói rồi vùi đầu vào lòng mẹ một lần nữa.

...............

Trở về nhà đã chập tối, Hạ Mộc Vân đã ăn tối cùng mẹ rồi mới trở về, nhưng vì muốn cùng Hàn Thiên ăn cơm nên Hạ Mộc Vân đã ngồi ăn cùng anh thêm một lần nữa.

- "Sao vậy? Lại không khỏe?".

Hàn Thiên nhìn Hạ Mộc Vân chỉ ăn qua loa, nghĩ là cô không khỏe nên mới hỏi.

- "Không phải, chỉ là em ăn no rồi"

Hạ Mộc Vân khẩn trương trả lời Hàn Thiên, cô không chút giấu diếm là mình đã ăn, cô sợ anh sẽ lo cho cô.

- "Ăn rồi sao?" Hàn Thiên hỏi tiếp.

- "Em có ăn tối cùng mẹ rồi mới trở về". Hạ Mộc Vân thật thà trả lời.

Hàn Thiên nghe cô nói vậy thì khá bất ngờ. Cô gái ngốc này quả thực sợ anh đến như vậy sao. Đã ăn rồi mà vẫn cùng anh ngồi ăn tiếp. Cô có bị ngốc không vậy, khóe môi Hàn Thiên chợt cong lên vì cô gái ngây thơ ngồi trước mặt hắn.

- "Lần sau đã ăn rồi thì đừng ăn nữa. Dạ dày em vốn đã không tốt, em còn không biết bảo vệ". Hàn Thiên nhắc nhở Hạ Mộc Vân.


Hạ Mộc Vân không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi cười tủm tỉm, bỏ bát cơm xuống không ăn nữa, mắt nhìn nhìn lên Hàn Thiên, sau đó đưa tay gắp thức ăn vào bát cho anh.


Hàn Thiên nhìn biểu hiện đáng yêu của cô, không khỏi hài lòng, khóe môi lại cong lên lần nữa.


Bọn họ bây giờ giống như một đôi vợ chồng trẻ vừa mới kết hôn vậy. Cuộc sống nhẹ nhàng, bình yên và.....hạnh phúc.


.............

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK