- "Thiên, anh lừa dối em?"
Chu Diệp Châu lên tiếng đập tan bầu không khí u ám trong căn phòng. Đối diện với Hàn Thiên lúc này, cô có cảm giác hơi lo lắng, nhưng rất nhanh liền trách móc Hàn Thiên.
- "Em làm sao đến được đây?"
Hàn Thiên âm trầm nhìn Chu Diệp Châu trước mặt mình. Đây là Diệp Châu xinh đẹp, thông minh mà anh biết sao? Mới vừa rồi, Hàn Thiên trở về đây là muốn dẫn Hạ Mộc Vân đến bệnh viện, không ngờ lại thấy cảnh tượng Chu Diệp Châu đang đánh Hạ Mộc Vân, còn túm tóc kéo lê cô ta đi. Anh thực sự là không tin vào mắt mình.
- "Thiên, em đến đây để bảo vệ con của chúng ta. Em không muốn anh có con riêng, con chúng ta có anh em không cùng huyết thống"
Chu Diệp Châu khóc nức nở nói, hai vai run run tựa hồ muốn ngã xuống.
Hàn Thiên đến gần đỡ lấy Chu Diệp Châu, dìu cô ngồi xuống giường. Ngay lập tức Chu Diệp Châu đứng phắt dậy, dãy dụa liên tục nói:
- "Không, em không ngồi lên chiếc giường bẩn thỉu này. Chiếc giường mà anh ngủ cùng con đàn bà thối tha đó"
Nói rồi cô ngã khụy xuống mặt đất, gào khóc nức nở.
- "Nếu hôm nay anh không giải quyết Hạ Mộc Vân, thì em và con sẽ đi, mẹ con em sẽ không bao giờ tha thứ cha anh".
Hàn Thiên ôm lấy Chu Diệp Châu, thì thầm nói:
- "Anh đã nói sẽ cưới em, việc của Hạ Mộc Vân anh sẽ giải quyết, em đang mang thai, em làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến con"
Hàn Thiên ôn nhu nói, vuốt nhẹ sống lưng Chu Diệp Châu ở dưới đất. Chu Diệp Châu ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Hàn Thiên, nức nở nói:
- "Thiên, em chỉ muốn bảo vệ anh và con, em thực sự là không muốn đến mức này..."
Chu Diệp Châu nức nở lên tiếng.
- " Được rồi, anh hiểu"
- "Thiên, Hạ Mộc Vân, cô ấy chạy trốn rồi, cái thai của cô ấy có phải là của anh không?"
Chu Diệp Châu cố tình nhấn mạnh câu hỏi, ngụ ý muốn nhắc Hàn Thiên về cái thai trong bụng Hạ Mộc Vân.
Hàn Thiên bất đắc dĩ im lặng, không trả lời câu hỏi của Chu Diệp Châu, mà nói:
- "Em về nhà nghỉ đi, đừng lo nữa"
Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho A Nam.
- "Lên phòng đưa Diệp Châu về nhà"
- ----------------------
Hàn Thiên bước xuống sảnh nhà chung cư, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Hạ Mộc Vân. Mẹ kiếp, cô ta dám trốn chạy khỏi đây. Nhanh chóng lên xe, đạp ga chạy với tốc độ nhanh nhất. Hạ Mộc Vân, đừng hòng muốn chạy thoát.
Chưa đầy 15 phút, Hàn Thiên đã nhìn thấy Hạ Mộc Vân đang liều mạng chạy trên đường, tấp xe vào chặn ở trước mặt Hạ Mộc Vân, ung dung bước xuống xe, lạnh lùng tiến lại gần. Hạ Mộc Vân nhìn thấy Hàn Thiên như nhìn thấy ác quỷ, thân thể cơ hồ đã mềm nhủn ra. Không, cô không thể chịu đựng được thêm Hàn Thiên nữa, anh ta sẽ đánh cô, sẽ mắng cô, sẽ giết chết bảo bảo của cô.
- "Hàn Thiên, đừng ép tôi nữa. Để tôi đi đi".
Hàn Thiên tức giận đối mặt với Hạ Mộc Vân, gằn giọng nói.
- "Muốn đi đến như vậy sao?"
- " Đúng, xin anh, tôi mệt lắm rồi. Tôi không chịu đựng thêm được nữa"
Hạ Mộc Vân nén nước mắt run run nói, thân thể gầy yêu tựa hồ gió trên đường có thể sẽ cuốn bay cô đi mất.
- "Muốn đi như vậy. Được, bỏ đứa bé, muốn đi đâu thì đi"
Nói rồi Hàn Thiên bế ngang Hạ Mộc Vân không thương tiếc mà đẩy mạnh vào ghế phụ của xe. Hạ Mộc Vân điên cuồng dãy dụa
- "Không...tôi không đi với anh...tôi không muốn bỏ con"
Hàn Thiên mặc kệ lời cô nói, lái xe trên đường, nhanh chóng đi đến bệnh viện.
- "Hàn Thiên, con là của tôi và người khác. Nó không phải con anh. Anh đừng như vậy"
Hạ Mộc Vân không nhại làm bẩn mình, cô không cần biết Hàn Thiên nghĩ gì, cô bây giờ chỉ muốn giữ lại con của cô.
Hàn Thiên tức giận đến cực độ, đạp ga tăng tốc trên đường.
- "Nếu đã vậy, nó càng phải chết"
Hàn Thiên đã mất hết tính người rồi, không, anh ta điên rồi.
- "Hàn Thiên, nó không phải là con anh, hà cớ gì anh phải đối xửa với nó nhẫn tâm như vậy"
- "Nhưng mẹ nó là con điếm tôi mua về, không được phép sinh con, vì cơ bản, cô không đủ tư cách làm mẹ, dù nó là con ai. Cô không thấy là tôi đang giúp nó tránh khỏi một người mẹ tồi hay sao?"
Hạ Mộc Vân lấy tay ôm đầu không muốn nghe Hàn Thiên nói nữa, cô khóc nấc lên nức nở, Hàn Thiên, tôi hận anh, cả cuộc đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh.
Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con.
Cô đã tin rằng dù Hàn Thiên có tàn nhẫn thế nào, dù hădn không yêu cô nhưng cũng không được tự tay giết chết con mình như vậy.
Nhưng....
Cô lầm rồi....
Hàn Thiên ngay cả con ruột của mình cũng có thể ra tay.
Vậy thì....
Hắn thật sự không còn nhân tính nữa!
Hắn không phải là người!
Ngay cả cầm thú cũng không bằng!
- ------------------
Xe nhanh chóng đến bệnh viện, dừng lại ở bãi đổ xe.
Hàn Thiên mở cửa đi xuống, Hạ Mộc Vân đề phòng rồi sợ hãi, cô không muốn xuống xe, không muốn cùng hắn đi vào trong.
Không được.
Cô không thể đi theo hắn được.
Nhưng suy nghĩ đó của cô đã bị đánh tan khi Hàn Thiên giật cánh cửa ở ghế phụ, cúi thấp người xuống và kéo tay Hạ Mộc Vân, lôi cô ra khỏi xe.
Phản kháng, sợ hãi, uất ức đi theo Hàn Thiên vào trong bệnh viện, Hạ Mộc Vân rất muốn bỏ trốn ngay bây giờ.
Rất nhanh, hai người họ đã đi tới khoa phụ khoa của bệnh viện.
Hàn Thiên kéo tay Hạ Mộc Vân đi vào nhưng cô lại không chịu bước nữa, cô kéo chặt ống tay áo của hắn, như một chú nai đáng thương mà cầu xin:
- "Thiên, em xin anh, đừng bắt em bỏ con. Chỉ cần anh cho em giữ con lại, anh muốn em làm gì cũng được, Thiên, em xin anh. Nó là con của anh mà...con vô tội...."
Hàn Thiên nhíu chặt mày kiếm, nhìn cô gái nhỏ trước mặt khóc nức nở, ngực hắn bắt đầu trở nên đau nhói nhưng hận ý cũng nặng thêm, hắn dùng sức kéo cô đi vào trong.
Bác sĩ là một người phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi, gương mặt phúc hậu và nụ cười thân thiện, bà đeo một cặp kính cận và khoác chiếc áo blouse trắng. Sau khi làm siêu âm cho Hạ Mộc Vân xong thì bà mời cô ngồi xuống chiếc ghế dành cho bệnh nhân, Hàn Thiên thì đứng bên cạnh.
Bác sĩ điền vào giấy khám bệnh rồi hỏi
- "Thai nhi đã được năm tuần rồi, hai người thật sự muốn phá?"
Vừa nói bác sĩ vừa đưa một tờ giấy siêu âm cho Hạ Mộc Vân, trên đó còn cả ảnh của thai nhi trong tử cung của mẹ.
Hai tay Hạ Mộc Vân run run khi cầm lấy kết quả siêu âm, cô đưa tay sờ nhẹ nhàng lên hạt đậu nhỏ trong hình, nước mắt vì hạnh phúc và xúc động mà rơi xuống, sau đó cô lại đưa tay vuốt ve yêu thương tại bụng dưới của mình.
Đây là con của cô, nó chỉ mới bằng hạt đậu nhỏ mà Hàn Thiên nói giết là giết. Hắn thật sự không có trái tim sao?
Làm ơn đi....
Đó là con của hắn mà.
Hạ Mộc Vân cầm bức ảnh siêu âm đưa cho Hàn Thiên, cô cười trong nước mắt
- "Thiên, anh xem con của chúng ta.... "
Hàn Thiên không chút do dự mà hất tay cô xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, môi mỏng lạnh lẽo nhả ra từng chữ
- "Phá bỏ"
Gương mặt Hạ Mộc Vân giàn giụa nước mắt, cô lắc đầu liên tục, hai tay lạnh cóng níu lấy ống tay áo của hắn, run giọng cầu xin
- "Thiên, em xin anh, làm ơn đừng giết con...em phải nói thế nào thì anh mới tin, nó thật sự là con của anh.... Hay là anh để em đi đi......xin anh..... đừng làm hại con"
Hàn Thiên kéo cô đứng lên, mặt vẫn lạnh băng như vậy, nói với bác sĩ
- "Tôi muốn phá cái thai trong bụng cô ta"
Hạ Mộc Vân vừa khóc vừa lắc đầu, cô thật sự không muốn....
Làm ơn, có ai cứu con của cô.....
Bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng này cũng đã quen rồi nhưng thấy một cô gái khóc đến tê tâm liệt phế như vậy thì đây là lần đầu tiên, trong lòng có chút chua xót.
Bà lắc đầu xót xa rồi nói với Hàn Thiên
- "Cậu ra ngoài trước đi, tôi phải kiểm tra lại sức khỏe cho sản phụ trước khi tiến hành phẫu thuật"
- ------------------
Bác sĩ ra ngoài, nhìn Hàn Thiên nói:
- "Xong rồi. Đã phá bỏ cái thai cho cô ấy. Hiện còn rất yếu, tốt nhất nên cẩn thận một chút"
Hàn Thiên gương mặt vẫn không thay đổi cảm xúc, lạnh lùng gật đầu rồi thôi.
Hạ Mộc Vân với khuôn mặt đẫm nước mắt đi ra từ trong phòng giải phẫu, ôm nỗi hận nhìn chằm chằm người đứng trước cửa với vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thiên.
Nhìn thấy dáng vẻ Hạ Mộc Vân lảo đảo sắp ngã, trong lòng liền hiện lên một tia hối hận, nhưng sau đó liền nhanh chóng tan biến. Đó không phải là con của hắn.
Hạ Mộc Vân không nhìn Hàn Thiên đến một cái, vòng qua hắn, đi thẳng về phía trước……
Có lẽ là không chú ý đến dưới chân, bỗng chật vật bổ nhào xuống,
Hàn Thiên ôm lấy cô, đi vào trong thang máy.
- "Anh thả tôi xuống"
Hạ Mộc Vân lạnh lùng nói, sau đó cố gắng thoát khỏi cái ôm của Hàn Thiên
Hàn Thiên nhìn cánh tay trống trơn, từ từ buông ra. Sau đó lấy ví tiền từ trong áo, lấy ra một chiếc thẻ vàng
- "Tự chăm sóc mình"
Thương tâm đau đớn, Hạ Mộc Vân nhìn chi phiếu trước mắt, bỗng có xúc động mãnh liệt.
- "Hàn Thiên, tiền này dùng để mua mạng người, hay là bồi thường cho tôi?"
- "Tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ"
‘Bíp’ một tiếng, cửa thang máy mở ra. Hạ Mộc Vân kiên cường nói
- "Anh giữ lại đi, tôi không nhận. Bản thân tôi tự đến, tôi sẽ tự đi. Anh cho là tấm thẻ vàng này có thể mua được một sinh mệnh sao? Anh cho là nó có thể bù lại tổn thương với tôi sao? Hàn Thiên, anh mắc nợ tôi cả đời, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh".
Sau đó Hạ Mộc Vân bước ra khỏi thang máy, nhanh chóng bước ra ngoài, nước mắt không ngừng rơi xuống. Hàn Thiên, anh thật tàn nhẫn, cô đã sai rồi, sai khi đã quá yêu anh, cô xem anh như cả sinh mệnh của mình, cô trao hết cho anh những gì cô có, anh trả lại cho cô muôn ngàn nỗi đau, vết thương, hận thù.
...........
Hàn Thiên đuổi theo sau Hạ Mộc Vân, nhanh chóng kéo cánh tay Hạ Mộc Vân lại.
- "Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi"
Hạ Mộc Vân quay mặt lại, ánh mắt uất hận nhìn Hàn Thiên.
- "Anh có hội hận một chút nào không?"
Hạ Mộc Vân yếu đuối hỏi, trong lòng cô hiện tại như hàng ngàn mũi tên đâm vào, cô không chịu đựng nổi nữa liền nghẹn ngào lên tiếng.
Hàn Thiên im lặng không trả lời cô, ánh mắt có chút không đành nhìn cô đang rơi nước mắt.
- "Thiên"
Hàn Thiên theo tiếng gọi quen thuộc quay lại. Phía bên kia đường là Chu Diệp Châu. Sao cô ấy lại đến đây?
- "Châu Nhi, sao em không về nhà?"
Hàn Thiên bỏ mặc Hạ Mộc Vân, chạy đến phía Chu Diệp Châu đỡ lấy cô.
- "Bụng em hơi đau, em lo em bé có vấn đề gì"
Hạ Mộc Vân theo phản xa nhìn theo. Hóa ra là Chu Diệp Châu cũng đang mang thai. Hạ Mộc Vân cười đắng. Đều là con của anh, nhưng số phận của hai đứa trẻ thật khác nhau..........