Thấm thoắt đã đến rằm tháng Giêng. Không còn ma nữ đó lởn vởn bên cạnh quấy nhiễu, tôi đương nhiên không còn rơi vào tình cảnh nói chuyện một mình, bác sĩ khoa tâm thần quan sát mãi cũng không phát hiện gì thêm. Bệnh tình của tôi cũng đã gần như khỏi hẳn, cha mẹ tôi cuống cuồng làm thủ tục xuất viện cho tôi càng nhanh càng tốt.
Còn tôi thì... thật sự chỉ muốn trốn nhà đi luôn. Nguyên kỳ nghỉ Tết tôi đã bị nhốt trong phòng bệnh sắp phát điên rồi, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng lên thành phố chuẩn bị học tiếp. Tôi không muốn lấy vợ vào lúc này!
Trở về nhà, tôi lặng lẽ lên kế hoạch chờ đến nửa đêm, lẻn trốn lên thành phố, có lẽ đây là cách duy nhất để tôi tự cứu lấy bản thân mình. Tôi chờ suốt một buổi tối, vẫn không thấy cha mẹ tôi tắt điện đi ngủ.
Thẳng đến lúc kim đồng hồ chỉ tròn 12 giờ đêm, tất cả đèn trong nhà còn đang sáng đột nhiên phụt tắt.
Đôi tay tôi đang ngập ngừng chuẩn bị sờ vào chốt cửa sổ, "tạch" một tiếng thanh thúy vang lên giữa màn đêm, chốt cửa sổ bật tung, cánh cửa hé ra, gió đêm từ bên ngoài thổi vào khiến tôi rùng mình vì lạnh. Toàn thân tôi hóa đá. Tôi chưa hề chạm tay vào chốt cửa sổ mà!
Kẹtttt....
Cánh cửa sổ từ từ mở dần ra không theo một lẽ thường nào cả. Gió nào thổi cho cửa mở chầm chậm vậy được? Tôi sợ hãi giật lùi từng bước về đằng sau, vấp phải sợi dây thừng chính mình đã chuẩn bị sẵn. Tôi vốn định trèo từ cửa sổ xuống bằng sợi dây thừng này, nhưng... cái cửa sổ kia như có ma ám vậy, tôi không dám đến gần nó dù chỉ là nửa bước!
Tôi thở hổn hển, cả người đầm đìa mồ hôi, đến bây giờ tôi mới nhận ra một điều còn kinh khủng hơn: Tại sao nhà tôi đột nhiên mất điện? Và tại sao cha mẹ tôi không hề có phản ứng gì? Không phải họ đang thức sao?
Bên ngoài cửa sổ gió đang thổi từng cơn rợn người, tiếng gió "viu viu viu viu" vọng vào tai tôi, bao nhiêu quyết tâm trốn khỏi nhà trong tôi đều bị nỗi sợ hãi gạt đi hết. Tôi phải ra khỏi căn phòng này! Tôi phải đi xem cha mẹ và em gái tôi, ngộ nhỡ họ xảy ra chuyện gì, tôi biết phải làm sao bây giờ??
Tôi hoảng loạn bò lết ra cửa phòng, khốn kiếp, điện thoại của tôi đâu rồi? Không có cái gì soi sáng, tôi va vấp phải đồ đạc trong phòng, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, tôi vô thức mở miệng thều thào nói:
"Dừng lại đi, cô thắng rồi! Tôi đồng ý, tôi sẽ cưới cô! Làm ơn đừng động đến người thân của tôi!"
Tôi vừa dứt lời, điện trong nhà lập tức sáng trở lại, cánh cửa sổ đang mở toang hoác cũng chầm chậm khép lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi vuốt mồ hôi đang chảy đầm đìa trên mặt, vội vã chạy ra ngoài, chạy sang phòng cha mẹ tôi, rồi lại sang phòng Tiểu Hy, ngó tới ngó lui mấy lượt, thấy họ vẫn đang an ổn ngủ say, tôi thở phào một hơi, thất thểu trở về phòng.
Ting ting...
Bước chân tôi khựng lại.
Tiếng chuông thông báo từ điện thoại vang lên, trong hoàn cảnh nhà tối om om không còn ai thức này, nó thật sự làm tôi dựng tóc gáy. Tôi lần mò trong túi quần, thì ra điện thoại của tôi nãy giờ vẫn để trong túi quần, vậy mà lúc nãy trong cơn hoảng loạn tôi lại không tìm thấy đâu.
Có người add nick Wechat của tôi.
Tôi thở hắt một hơi, thật ra so với đám bạn ở trường đại học hay ở trong thôn tôi đều rất nổi trội, thành tích học không nói, ngoại hình của tôi cũng khá ưu tú, tôi được đám con gái chủ động add Wechat khá nhiều. Tài khoản Wechat này khiến tôi nổi lên máu tò mò, avatar thì đen thui, tên tài khoản chỉ vỏn vẹn hai chữ "Tô thị". Tôi không có tâm trí đâu mà nghĩ nhiều về tài khoản này, trở về phòng, dọn dẹp qua loa đống hỗn độn trong phòng, lên giường ngủ, trong lòng thoáng lo lắng nghĩ đến hôn sự với nhà họ Tô.
A... nhà họ Tô? Tô thị?
Không xong rồi!
Tôi lạnh toát sống lưng tóm lấy điện thoại, tại sao tôi lại bất cẩn như vậy được chứ? Nhà họ Tô, Tô thị? Cha nói với tôi Tô gia chỉ có một đứa con gái độc nhất thôi, Tô thị kia không phải là vợ sắp cưới của tôi đấy chứ? Huống hồ... hình như cô ta với ma nữ kia có mối liên hệ gì đó với nhau...
Đôi tay tôi đang run rẩy định bấm chặn tài khoản "Tô thị" kia, thì điện thoại lại có thông báo, là tin nhắn của Tô thị gửi tới!
"Hàn gia tướng công, đừng bỏ ta..."
"Đừng bỏ ta... ta rất cô đơn..."
"Ba trăm năm rồi, ta rất cô đơn..."
"..."
Cái quái quỷ gì vậy???
Thật sự là cô ta, là con ma nữ đó! Tôi điên cuồng ném điện thoại đi, nó rơi xuống sàn "bộp" một tiếng, vậy mà lại không vỡ, màn hình vẫn sáng choang, những tin nhắn liên tiếp gửi tới. Tôi như bị ai đó điều khiển, vô thức đến gần đọc những tin nhắn đó.
"Hàn Tĩnh Dương, anh dám nói không thích tôi sao?"
"Một là lấy tôi khi anh còn sống, hai là..."
Còn tôi thì... thật sự chỉ muốn trốn nhà đi luôn. Nguyên kỳ nghỉ Tết tôi đã bị nhốt trong phòng bệnh sắp phát điên rồi, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng lên thành phố chuẩn bị học tiếp. Tôi không muốn lấy vợ vào lúc này!
Trở về nhà, tôi lặng lẽ lên kế hoạch chờ đến nửa đêm, lẻn trốn lên thành phố, có lẽ đây là cách duy nhất để tôi tự cứu lấy bản thân mình. Tôi chờ suốt một buổi tối, vẫn không thấy cha mẹ tôi tắt điện đi ngủ.
Thẳng đến lúc kim đồng hồ chỉ tròn 12 giờ đêm, tất cả đèn trong nhà còn đang sáng đột nhiên phụt tắt.
Đôi tay tôi đang ngập ngừng chuẩn bị sờ vào chốt cửa sổ, "tạch" một tiếng thanh thúy vang lên giữa màn đêm, chốt cửa sổ bật tung, cánh cửa hé ra, gió đêm từ bên ngoài thổi vào khiến tôi rùng mình vì lạnh. Toàn thân tôi hóa đá. Tôi chưa hề chạm tay vào chốt cửa sổ mà!
Kẹtttt....
Cánh cửa sổ từ từ mở dần ra không theo một lẽ thường nào cả. Gió nào thổi cho cửa mở chầm chậm vậy được? Tôi sợ hãi giật lùi từng bước về đằng sau, vấp phải sợi dây thừng chính mình đã chuẩn bị sẵn. Tôi vốn định trèo từ cửa sổ xuống bằng sợi dây thừng này, nhưng... cái cửa sổ kia như có ma ám vậy, tôi không dám đến gần nó dù chỉ là nửa bước!
Tôi thở hổn hển, cả người đầm đìa mồ hôi, đến bây giờ tôi mới nhận ra một điều còn kinh khủng hơn: Tại sao nhà tôi đột nhiên mất điện? Và tại sao cha mẹ tôi không hề có phản ứng gì? Không phải họ đang thức sao?
Bên ngoài cửa sổ gió đang thổi từng cơn rợn người, tiếng gió "viu viu viu viu" vọng vào tai tôi, bao nhiêu quyết tâm trốn khỏi nhà trong tôi đều bị nỗi sợ hãi gạt đi hết. Tôi phải ra khỏi căn phòng này! Tôi phải đi xem cha mẹ và em gái tôi, ngộ nhỡ họ xảy ra chuyện gì, tôi biết phải làm sao bây giờ??
Tôi hoảng loạn bò lết ra cửa phòng, khốn kiếp, điện thoại của tôi đâu rồi? Không có cái gì soi sáng, tôi va vấp phải đồ đạc trong phòng, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, tôi vô thức mở miệng thều thào nói:
"Dừng lại đi, cô thắng rồi! Tôi đồng ý, tôi sẽ cưới cô! Làm ơn đừng động đến người thân của tôi!"
Tôi vừa dứt lời, điện trong nhà lập tức sáng trở lại, cánh cửa sổ đang mở toang hoác cũng chầm chậm khép lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi vuốt mồ hôi đang chảy đầm đìa trên mặt, vội vã chạy ra ngoài, chạy sang phòng cha mẹ tôi, rồi lại sang phòng Tiểu Hy, ngó tới ngó lui mấy lượt, thấy họ vẫn đang an ổn ngủ say, tôi thở phào một hơi, thất thểu trở về phòng.
Ting ting...
Bước chân tôi khựng lại.
Tiếng chuông thông báo từ điện thoại vang lên, trong hoàn cảnh nhà tối om om không còn ai thức này, nó thật sự làm tôi dựng tóc gáy. Tôi lần mò trong túi quần, thì ra điện thoại của tôi nãy giờ vẫn để trong túi quần, vậy mà lúc nãy trong cơn hoảng loạn tôi lại không tìm thấy đâu.
Có người add nick Wechat của tôi.
Tôi thở hắt một hơi, thật ra so với đám bạn ở trường đại học hay ở trong thôn tôi đều rất nổi trội, thành tích học không nói, ngoại hình của tôi cũng khá ưu tú, tôi được đám con gái chủ động add Wechat khá nhiều. Tài khoản Wechat này khiến tôi nổi lên máu tò mò, avatar thì đen thui, tên tài khoản chỉ vỏn vẹn hai chữ "Tô thị". Tôi không có tâm trí đâu mà nghĩ nhiều về tài khoản này, trở về phòng, dọn dẹp qua loa đống hỗn độn trong phòng, lên giường ngủ, trong lòng thoáng lo lắng nghĩ đến hôn sự với nhà họ Tô.
A... nhà họ Tô? Tô thị?
Không xong rồi!
Tôi lạnh toát sống lưng tóm lấy điện thoại, tại sao tôi lại bất cẩn như vậy được chứ? Nhà họ Tô, Tô thị? Cha nói với tôi Tô gia chỉ có một đứa con gái độc nhất thôi, Tô thị kia không phải là vợ sắp cưới của tôi đấy chứ? Huống hồ... hình như cô ta với ma nữ kia có mối liên hệ gì đó với nhau...
Đôi tay tôi đang run rẩy định bấm chặn tài khoản "Tô thị" kia, thì điện thoại lại có thông báo, là tin nhắn của Tô thị gửi tới!
"Hàn gia tướng công, đừng bỏ ta..."
"Đừng bỏ ta... ta rất cô đơn..."
"Ba trăm năm rồi, ta rất cô đơn..."
"..."
Cái quái quỷ gì vậy???
Thật sự là cô ta, là con ma nữ đó! Tôi điên cuồng ném điện thoại đi, nó rơi xuống sàn "bộp" một tiếng, vậy mà lại không vỡ, màn hình vẫn sáng choang, những tin nhắn liên tiếp gửi tới. Tôi như bị ai đó điều khiển, vô thức đến gần đọc những tin nhắn đó.
"Hàn Tĩnh Dương, anh dám nói không thích tôi sao?"
"Một là lấy tôi khi anh còn sống, hai là..."