Kết quả, bác sĩ nói nó bị sảy thai.
Tôi đứng hình. Sảy thai???
Bác sĩ nhìn bộ dạng ngơ ngác của tôi, cho rằng tôi là cha của cái thai trong bụng Tiểu Ngọc, nói bằng thái độ trách cứ:
"Thai nhi được khoảng hai tháng tuổi rồi, vậy mà không biết giữ gìn chăm sóc đến nỗi phải sảy thai, các người làm cha làm mẹ cái kiểu gì vậy?"
Tôi bị thông tin này làm cho choáng váng, nhất thời không phản kháng lại nổi một câu. Cái thai được hai tháng, nhưng Tiểu Ngọc mới đến nhà tôi được một tháng thôi! Nói vậy là nó đã có thai từ trước khi đến làm giúp việc cho nhà tôi rồi!
Tôi nghĩ đến hành động của Tiểu Ngọc, ăn bớt sữa bà bầu của Tô Xảo Xảo, trong lòng chua xót vô cùng. Tiểu Ngọc chỉ là một đứa con gái nhà quê, lại không được học hành, một mình lăn lộn kiếm sống, khó tránh khỏi bị lừa. Nhưng tại sao nó lại giấu chúng tôi, đứa trẻ này đúng là ngốc nghếch, cái bụng càng ngày càng lớn, nó nghĩ sẽ giấu chúng tôi được mãi sao?
Tô Xảo Xảo có lẽ cũng sắp tỉnh, tôi định bụng đi vào xem tình hình Tiểu Ngọc thế nào, sau đó qua thăm vợ con. Thật bất ngờ, Tiểu Ngọc đã tỉnh, yếu ớt nằm đó, khuôn mặt tái nhợt như người chết. Tôi thở dài bất lực:
"Xin lỗi, gia đình anh không biết em đang có thai..."
Tiểu Ngọc phớt lờ câu nói của tôi, đôi mắt vô hồn, môi mấp máy:
"Con tôi đâu?"
Tôi áy náy vô cùng, lí nhí trả lời:
"Thật xin lỗi... đứa bé... không còn nữa......."
Nghe đến đây, hai mắt Tiểu Ngọc trợn trừng lên trông thật đáng sợ, nó nhào dậy gào thét, đập phá đồ đạc như một người điên. Tôi hoảng sợ vừa ngăn nó lại vừa lớn tiếng gọi bác sĩ.
Cánh tay tôi bỗng đau nhói, tôi giật mình nhìn xuống, Tiểu Ngọc đang cười điên dại như con thú hoang, nó há miệng ngoạm tay tôi một phát. Máu từ tay tôi chảy ra, dính lung tung trên miệng nó. Tôi đờ người nhìn nó đang giãy giụa, miệng dính đầy máu, ngoác ra cười, tôi rùng mình vì thấy sao mà giống ma cà rồng hút máu người quá vậy......
Bác sĩ vội vã chạy vào, kịp thời giải cứu cho tôi khỏi sự cấu xé của Tiểu Ngọc. Sau khi nghe tôi trình bày giải thích mọi chuyện, vị bác sĩ nọ do dự một hồi rồi vẫn liên lạc với khoa tâm thần, xem xét tình hình của Tiểu Ngọc.
Tôi quay lại phòng bệnh của Tô Xảo Xảo, mẹ tôi thấy trên mặt tôi có vết trầy xước, trên tay còn có vết thương, lo lắng phát khóc. Tôi chán nản kể hết chuyện đã xảy ra, cả nhà tôi nghe xong đều rơi vào im lặng.
Sau đó khoảng vài tiếng thì Tô Xảo Xảo cũng tỉnh lại. Nhìn tình trạng cô ấy vẫn còn suy yếu lắm, nhưng thấy mặt con thì lại cười vui vẻ hạnh phúc, chúng tôi thật không nỡ nói với cô ấy về chuyện của Tiểu Ngọc.
Mỗi khi Tô Xảo Xảo bị thương, cô ấy đều hồi phục rất nhanh, lần này sinh con cũng không phải ngoại lệ, nằm viện mấy ngày cô ấy đã đòi về nhà, tôi có ngăn cản đến mấy cô ấy cũng không nghe vào tai.
Khi về đến nhà, Tô Xảo Xảo có hỏi Tiểu Ngọc đâu rồi, thì từ tôi cho đến cha mẹ, em gái tôi, vì đã thống nhất từ trước nên đều trả lời là đã đuổi việc Tiểu Ngọc rồi. Tôi biết trước giờ cô ấy vẫn luôn không ưa Tiểu Ngọc, lại thêm chuyện hiểu lầm này nữa, cô ấy lại càng ghét Tiểu Ngọc hơn.
Tiểu Ngọc không có ở đây nữa, cô ấy rất hài lòng.
Cũng từ ngày đó, mỗi đêm đi ngủ tôi đều thấy những hiện tượng lạ.
Nhà có con nhỏ mới sinh, vợ chồng tôi thay phiên nhau thức đêm chăm con, nhiều lúc công việc bận rộn còn nhờ đến cha mẹ em gái tôi giúp. Tôi không biết mọi người có thấy không, nhưng mỗi lần tôi thay tã cho con, tôi đều thấy tã của nó đỏ thẫm màu máu! Một lúc sau thì tôi lại thấy bình thường, như thể những vết máu kia chỉ là ảo ảnh thôi!
Những lúc như vậy tôi đều sợ hãi, tay chân luống cuống nên không cẩn thận làm đau con, nó lại được thể càng khóc lớn hơn. Mà điều kỳ lạ là con tôi khóc rất nhiều, tiếng khóc nghe xé ruột xé gan, đêm nào cũng khóc, gần như là khóc suốt cả đêm! Cả nhà đều lo lắng, trẻ con khóc nhiều như vậy không phải là điềm tốt!
Lại có một lần, cả nhà tôi vật lộn dỗ dành thằng bé nín, nó nín được một lúc, ngủ ngoan được một lúc. Tôi tranh thủ chợp mắt một chút, mệt quá rồi. Bỗng tiếng trẻ con khóc lại vang vọng bên tai tôi.
Tôi giật mình bừng tỉnh, mở mắt ra, ngó qua thằng bé. Thật kỳ lạ, nó vẫn đang nằm ngủ yên tĩnh từ nãy! Tôi nhìn ngó xung quanh, cả nhà ai nấy cũng đều tranh thủ chợp mắt một lúc giống tôi, căn nhà im ắng không có một tiếng động, ngoại trừ tiếng trẻ con khóc kia vẫn vang lên đều đặn bên tai tôi! Tiếng khóc nghe tủi cực lắm, lại kéo dài mãi không ngừng, luẩn quẩn mãi quanh tai tôi!
Cứ như vậy mấy đêm liền, bên tai tôi lúc nào cũng vang lên tiếng trẻ con khóc nghe rất thương tâm. Tôi mụ mị cả đầu óc, dần dần không phân biệt được lúc nào là con tôi khóc, lúc nào là tiếng khóc kỳ lạ đó nữa.
Tôi đứng hình. Sảy thai???
Bác sĩ nhìn bộ dạng ngơ ngác của tôi, cho rằng tôi là cha của cái thai trong bụng Tiểu Ngọc, nói bằng thái độ trách cứ:
"Thai nhi được khoảng hai tháng tuổi rồi, vậy mà không biết giữ gìn chăm sóc đến nỗi phải sảy thai, các người làm cha làm mẹ cái kiểu gì vậy?"
Tôi bị thông tin này làm cho choáng váng, nhất thời không phản kháng lại nổi một câu. Cái thai được hai tháng, nhưng Tiểu Ngọc mới đến nhà tôi được một tháng thôi! Nói vậy là nó đã có thai từ trước khi đến làm giúp việc cho nhà tôi rồi!
Tôi nghĩ đến hành động của Tiểu Ngọc, ăn bớt sữa bà bầu của Tô Xảo Xảo, trong lòng chua xót vô cùng. Tiểu Ngọc chỉ là một đứa con gái nhà quê, lại không được học hành, một mình lăn lộn kiếm sống, khó tránh khỏi bị lừa. Nhưng tại sao nó lại giấu chúng tôi, đứa trẻ này đúng là ngốc nghếch, cái bụng càng ngày càng lớn, nó nghĩ sẽ giấu chúng tôi được mãi sao?
Tô Xảo Xảo có lẽ cũng sắp tỉnh, tôi định bụng đi vào xem tình hình Tiểu Ngọc thế nào, sau đó qua thăm vợ con. Thật bất ngờ, Tiểu Ngọc đã tỉnh, yếu ớt nằm đó, khuôn mặt tái nhợt như người chết. Tôi thở dài bất lực:
"Xin lỗi, gia đình anh không biết em đang có thai..."
Tiểu Ngọc phớt lờ câu nói của tôi, đôi mắt vô hồn, môi mấp máy:
"Con tôi đâu?"
Tôi áy náy vô cùng, lí nhí trả lời:
"Thật xin lỗi... đứa bé... không còn nữa......."
Nghe đến đây, hai mắt Tiểu Ngọc trợn trừng lên trông thật đáng sợ, nó nhào dậy gào thét, đập phá đồ đạc như một người điên. Tôi hoảng sợ vừa ngăn nó lại vừa lớn tiếng gọi bác sĩ.
Cánh tay tôi bỗng đau nhói, tôi giật mình nhìn xuống, Tiểu Ngọc đang cười điên dại như con thú hoang, nó há miệng ngoạm tay tôi một phát. Máu từ tay tôi chảy ra, dính lung tung trên miệng nó. Tôi đờ người nhìn nó đang giãy giụa, miệng dính đầy máu, ngoác ra cười, tôi rùng mình vì thấy sao mà giống ma cà rồng hút máu người quá vậy......
Bác sĩ vội vã chạy vào, kịp thời giải cứu cho tôi khỏi sự cấu xé của Tiểu Ngọc. Sau khi nghe tôi trình bày giải thích mọi chuyện, vị bác sĩ nọ do dự một hồi rồi vẫn liên lạc với khoa tâm thần, xem xét tình hình của Tiểu Ngọc.
Tôi quay lại phòng bệnh của Tô Xảo Xảo, mẹ tôi thấy trên mặt tôi có vết trầy xước, trên tay còn có vết thương, lo lắng phát khóc. Tôi chán nản kể hết chuyện đã xảy ra, cả nhà tôi nghe xong đều rơi vào im lặng.
Sau đó khoảng vài tiếng thì Tô Xảo Xảo cũng tỉnh lại. Nhìn tình trạng cô ấy vẫn còn suy yếu lắm, nhưng thấy mặt con thì lại cười vui vẻ hạnh phúc, chúng tôi thật không nỡ nói với cô ấy về chuyện của Tiểu Ngọc.
Mỗi khi Tô Xảo Xảo bị thương, cô ấy đều hồi phục rất nhanh, lần này sinh con cũng không phải ngoại lệ, nằm viện mấy ngày cô ấy đã đòi về nhà, tôi có ngăn cản đến mấy cô ấy cũng không nghe vào tai.
Khi về đến nhà, Tô Xảo Xảo có hỏi Tiểu Ngọc đâu rồi, thì từ tôi cho đến cha mẹ, em gái tôi, vì đã thống nhất từ trước nên đều trả lời là đã đuổi việc Tiểu Ngọc rồi. Tôi biết trước giờ cô ấy vẫn luôn không ưa Tiểu Ngọc, lại thêm chuyện hiểu lầm này nữa, cô ấy lại càng ghét Tiểu Ngọc hơn.
Tiểu Ngọc không có ở đây nữa, cô ấy rất hài lòng.
Cũng từ ngày đó, mỗi đêm đi ngủ tôi đều thấy những hiện tượng lạ.
Nhà có con nhỏ mới sinh, vợ chồng tôi thay phiên nhau thức đêm chăm con, nhiều lúc công việc bận rộn còn nhờ đến cha mẹ em gái tôi giúp. Tôi không biết mọi người có thấy không, nhưng mỗi lần tôi thay tã cho con, tôi đều thấy tã của nó đỏ thẫm màu máu! Một lúc sau thì tôi lại thấy bình thường, như thể những vết máu kia chỉ là ảo ảnh thôi!
Những lúc như vậy tôi đều sợ hãi, tay chân luống cuống nên không cẩn thận làm đau con, nó lại được thể càng khóc lớn hơn. Mà điều kỳ lạ là con tôi khóc rất nhiều, tiếng khóc nghe xé ruột xé gan, đêm nào cũng khóc, gần như là khóc suốt cả đêm! Cả nhà đều lo lắng, trẻ con khóc nhiều như vậy không phải là điềm tốt!
Lại có một lần, cả nhà tôi vật lộn dỗ dành thằng bé nín, nó nín được một lúc, ngủ ngoan được một lúc. Tôi tranh thủ chợp mắt một chút, mệt quá rồi. Bỗng tiếng trẻ con khóc lại vang vọng bên tai tôi.
Tôi giật mình bừng tỉnh, mở mắt ra, ngó qua thằng bé. Thật kỳ lạ, nó vẫn đang nằm ngủ yên tĩnh từ nãy! Tôi nhìn ngó xung quanh, cả nhà ai nấy cũng đều tranh thủ chợp mắt một lúc giống tôi, căn nhà im ắng không có một tiếng động, ngoại trừ tiếng trẻ con khóc kia vẫn vang lên đều đặn bên tai tôi! Tiếng khóc nghe tủi cực lắm, lại kéo dài mãi không ngừng, luẩn quẩn mãi quanh tai tôi!
Cứ như vậy mấy đêm liền, bên tai tôi lúc nào cũng vang lên tiếng trẻ con khóc nghe rất thương tâm. Tôi mụ mị cả đầu óc, dần dần không phân biệt được lúc nào là con tôi khóc, lúc nào là tiếng khóc kỳ lạ đó nữa.