"Thứ lẳng lơ đê tiện, thật bẩn tay của ta! Vứt ả xuống giếng, đậy kín lại!"
"..."
Tôi phát hoảng không biết những âm thanh kia từ đâu vọng đến, tôi lớ ngớ đưa điện thoại lên xem, quái lạ, rõ ràng tôi đã cúp máy rồi mà? Ngẩng mặt lên, tôi sợ hết vía đánh rơi cả điện thoại, mắt trợn trừng nhìn bóng người đứng bên ngoài cửa sổ. Một người phụ nữ còn rất trẻ, khoảng chừng hơn hai mươi, trên người mặc bộ đồ kiểu cổ trang, khuôn mặt đường nét khá thanh thoát, mỗi tội máu me be bét, trông mà nổi da gà. Trên đỉnh đầu có một cây trâm cắm thẳng đứng, tôi rụng rời tay chân nhận ra, kia... kia không phải là dì Ngô chuyên nấu ăn cho Tô thị sao?
Bà ta vươn tay ra, trời mưa to nên tôi nhìn không rõ, khoảng cách từ chỗ bà ta đứng đến cửa sổ ít nhất cũng phải hai mét, cánh tay cứ vươn ra mãi, vươn mãi, chạm vào kín cửa sổ, lau lung tung nước bám trên đó. Tôi sợ suýt nữa thì vãi ra quần, chân bủn rủn ngã ngồi xuống sàn.
Đến khi tôi lết được dậy thì bà ta đã biến mất từ bao giờ, trên kính cửa số chỉ còn lại một dòng chữ được viết bằng máu: "Ta là mẹ của Xảo Xảo."
...
Đêm đó, Tô thị bắt tôi ngủ cùng giường với cô ta, có lẽ cô ta vẫn còn có lương tâm, khi nằm cạnh tôi cô ta không có ý định hù dọa gì tôi cả, chỉ yên lặng ôm tôi nằm ngủ. Tôi không nhịn được cũng vòng tay ôm lại cô ta, lơ mơ một lúc rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ, nói gì thì nói cô ta vẫn là mẫu người tôi thích, còn về tính tình cổ quái, có lẽ liên quan đến cái chết của dì Ngô, cô ta đã phải chịu đả kích quá lớn chăng?
Tôi mơ thấy căn phòng tôi đang nằm bỗng biến thành một căn phòng kiến trúc thời ba trăm năm trước, trong phòng có một người phụ nữ đang sinh, nhìn kĩ thì phát hiện người này đúng là dì Ngô. Người ra kẻ vào nườm nượp, người phụ nữ kia đang cố hết sức rặn đứa nhỏ ra, tôi đỏ mặt tìm cửa đi ra ngoài, người ta đàn bà con gái đang sinh, tôi ở đây nhìn cũng quá vô duyên đi. Hình như cũng không có ai nhìn thấy tôi, nhưng còn liêm sỉ thì vẫn nên đi ra ngoài.
Ngoài cửa có một người đàn ông anh tuấn tiêu sái, chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Trên người ông ta toát lên khí chất gia trưởng rất đáng sợ, tôi nghĩ trong lòng đây hẳn là gia chủ Tô gia đi?
"Oe oe oe..."
Trong phòng có tiếng trẻ con khóc, người đàn ông nọ không nhịn được tông cửa xông vào, miệng hỏi lớn:
"Con trai hay con gái?"
Bà đỡ hồ hởi ôm trên tay đứa trẻ mới sinh, đon đả nói:
"Chúc mừng Tô lão gia, là một vị công tử."
Tô lão gia cười lớn, ra lệnh thưởng cho tất cả người hầu đang có mặt ở đó, bế đứa trẻ cưng nựng âu yếm, rồi quay ra nắm tay dì Ngô. Tôi che mắt, lại có màn show ân ái sắp diễn ra, tôi nên biến khỏi đây thì hơn.
Khoan đã, không phải con của dì Ngô chính là Tô thị sao? Tại sao đứa trẻ kia lại là con trai được?
Nghĩ đến đây bất chợt có một con mèo hoang từ đâu nhảy đến ngồi chễm chệ trên cổ tôi, nó thô bạo ngoác miệng nhằm vào cổ tôi mà cắn, một cảm giác ướt nhẹp dính dính trên cổ, tôi hoảng hốt giật mình mở mắt, phát hiện người nằm cạnh tôi từ khi nào đã vùi mặt vào cổ tôi. Âm thanh hút máu "tóp tép tóp tép" truyền vào tai, mùi máu tươi xộc vào mũi làm tôi dựng tóc gáy.
"Cô... cô... đang... làm cái gì???"
Tôi bừng tỉnh thoát khỏi giấc mơ, tôi điên cuồng đẩy cái đầu rũ rượi tóc đang cắn cổ hút máu tôi ra, nhưng cô ta như đỉa đói bám mãi không buông, tôi giãy giụa đến kiệt sức, mồ hôi mồ kê vã ra như tắm ướt sũng cả một mảng gối.
Ngay tại khoảnh khắc tôi nghĩ mình sẽ nhắm mắt xuôi tay thì Tô thị chợt ngẩng đầu lên, khẽ thè lưỡi ra liếm máu quanh miệng, cất giọng tà mị nói:
"Đã biết được những cái gì rồi?"
Tôi sợ hãi hai tay túm chặt ga giường, lắp ba lắp bắp nói:
"Tôi... tôi... không biết gì hết..."
Tô thị nhếch môi cười khẩy một tiếng, lại cúi đầu cắn cổ tôi tiếp. Tôi thấy đầu óc ong ong, mất dần ý thức rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình đang bị trói chặt chân tay, miệng thì bị nhét giẻ, nơi tôi đang nằm là một chỗ nào đó ẩm ướt hôi hám rất khó chịu, thỉnh thoảng còn có những con vật gì đó mềm mềm lúc nhúc bò trườn trên cơ thể tôi. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, miệng vừa ú ớ gọi tên Tô thị, vừa cố hết sức lết dậy. Ôi... người tôi như bị gãy thành hai khúc vậy, toàn thân ê ẩm đau nhức không tài nào đứng dậy được!
Đến lúc này tôi mới ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng đâu đó, mới đầu chỉ thoáng qua, sau đó càng lúc càng nồng nặc gay mũi. Tôi kinh hãi nhận ra đó là máu chảy từ hạ thân của chính mình, chảy rất nhiều, chảy mãi chảy mãi không hề có điểm dừng!
"..."
Tôi phát hoảng không biết những âm thanh kia từ đâu vọng đến, tôi lớ ngớ đưa điện thoại lên xem, quái lạ, rõ ràng tôi đã cúp máy rồi mà? Ngẩng mặt lên, tôi sợ hết vía đánh rơi cả điện thoại, mắt trợn trừng nhìn bóng người đứng bên ngoài cửa sổ. Một người phụ nữ còn rất trẻ, khoảng chừng hơn hai mươi, trên người mặc bộ đồ kiểu cổ trang, khuôn mặt đường nét khá thanh thoát, mỗi tội máu me be bét, trông mà nổi da gà. Trên đỉnh đầu có một cây trâm cắm thẳng đứng, tôi rụng rời tay chân nhận ra, kia... kia không phải là dì Ngô chuyên nấu ăn cho Tô thị sao?
Bà ta vươn tay ra, trời mưa to nên tôi nhìn không rõ, khoảng cách từ chỗ bà ta đứng đến cửa sổ ít nhất cũng phải hai mét, cánh tay cứ vươn ra mãi, vươn mãi, chạm vào kín cửa sổ, lau lung tung nước bám trên đó. Tôi sợ suýt nữa thì vãi ra quần, chân bủn rủn ngã ngồi xuống sàn.
Đến khi tôi lết được dậy thì bà ta đã biến mất từ bao giờ, trên kính cửa số chỉ còn lại một dòng chữ được viết bằng máu: "Ta là mẹ của Xảo Xảo."
...
Đêm đó, Tô thị bắt tôi ngủ cùng giường với cô ta, có lẽ cô ta vẫn còn có lương tâm, khi nằm cạnh tôi cô ta không có ý định hù dọa gì tôi cả, chỉ yên lặng ôm tôi nằm ngủ. Tôi không nhịn được cũng vòng tay ôm lại cô ta, lơ mơ một lúc rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ, nói gì thì nói cô ta vẫn là mẫu người tôi thích, còn về tính tình cổ quái, có lẽ liên quan đến cái chết của dì Ngô, cô ta đã phải chịu đả kích quá lớn chăng?
Tôi mơ thấy căn phòng tôi đang nằm bỗng biến thành một căn phòng kiến trúc thời ba trăm năm trước, trong phòng có một người phụ nữ đang sinh, nhìn kĩ thì phát hiện người này đúng là dì Ngô. Người ra kẻ vào nườm nượp, người phụ nữ kia đang cố hết sức rặn đứa nhỏ ra, tôi đỏ mặt tìm cửa đi ra ngoài, người ta đàn bà con gái đang sinh, tôi ở đây nhìn cũng quá vô duyên đi. Hình như cũng không có ai nhìn thấy tôi, nhưng còn liêm sỉ thì vẫn nên đi ra ngoài.
Ngoài cửa có một người đàn ông anh tuấn tiêu sái, chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Trên người ông ta toát lên khí chất gia trưởng rất đáng sợ, tôi nghĩ trong lòng đây hẳn là gia chủ Tô gia đi?
"Oe oe oe..."
Trong phòng có tiếng trẻ con khóc, người đàn ông nọ không nhịn được tông cửa xông vào, miệng hỏi lớn:
"Con trai hay con gái?"
Bà đỡ hồ hởi ôm trên tay đứa trẻ mới sinh, đon đả nói:
"Chúc mừng Tô lão gia, là một vị công tử."
Tô lão gia cười lớn, ra lệnh thưởng cho tất cả người hầu đang có mặt ở đó, bế đứa trẻ cưng nựng âu yếm, rồi quay ra nắm tay dì Ngô. Tôi che mắt, lại có màn show ân ái sắp diễn ra, tôi nên biến khỏi đây thì hơn.
Khoan đã, không phải con của dì Ngô chính là Tô thị sao? Tại sao đứa trẻ kia lại là con trai được?
Nghĩ đến đây bất chợt có một con mèo hoang từ đâu nhảy đến ngồi chễm chệ trên cổ tôi, nó thô bạo ngoác miệng nhằm vào cổ tôi mà cắn, một cảm giác ướt nhẹp dính dính trên cổ, tôi hoảng hốt giật mình mở mắt, phát hiện người nằm cạnh tôi từ khi nào đã vùi mặt vào cổ tôi. Âm thanh hút máu "tóp tép tóp tép" truyền vào tai, mùi máu tươi xộc vào mũi làm tôi dựng tóc gáy.
"Cô... cô... đang... làm cái gì???"
Tôi bừng tỉnh thoát khỏi giấc mơ, tôi điên cuồng đẩy cái đầu rũ rượi tóc đang cắn cổ hút máu tôi ra, nhưng cô ta như đỉa đói bám mãi không buông, tôi giãy giụa đến kiệt sức, mồ hôi mồ kê vã ra như tắm ướt sũng cả một mảng gối.
Ngay tại khoảnh khắc tôi nghĩ mình sẽ nhắm mắt xuôi tay thì Tô thị chợt ngẩng đầu lên, khẽ thè lưỡi ra liếm máu quanh miệng, cất giọng tà mị nói:
"Đã biết được những cái gì rồi?"
Tôi sợ hãi hai tay túm chặt ga giường, lắp ba lắp bắp nói:
"Tôi... tôi... không biết gì hết..."
Tô thị nhếch môi cười khẩy một tiếng, lại cúi đầu cắn cổ tôi tiếp. Tôi thấy đầu óc ong ong, mất dần ý thức rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình đang bị trói chặt chân tay, miệng thì bị nhét giẻ, nơi tôi đang nằm là một chỗ nào đó ẩm ướt hôi hám rất khó chịu, thỉnh thoảng còn có những con vật gì đó mềm mềm lúc nhúc bò trườn trên cơ thể tôi. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, miệng vừa ú ớ gọi tên Tô thị, vừa cố hết sức lết dậy. Ôi... người tôi như bị gãy thành hai khúc vậy, toàn thân ê ẩm đau nhức không tài nào đứng dậy được!
Đến lúc này tôi mới ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng đâu đó, mới đầu chỉ thoáng qua, sau đó càng lúc càng nồng nặc gay mũi. Tôi kinh hãi nhận ra đó là máu chảy từ hạ thân của chính mình, chảy rất nhiều, chảy mãi chảy mãi không hề có điểm dừng!