Mẹ kiếp! Đúng là xui như chó! Trong hoàn cảnh này lại còn mở đúng kênh đang chiếu phim ma nữa! Tôi ném cái điều khiển lên ghế sô pha, tự nhủ cứ ngồi im là tốt nhất, không phải mở ti vi xem xét cái gì nữa!
Mười hai giờ kém mười phút.
Bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của tôi. Vì đã nửa đêm, hầu như chẳng có ai đi lại bên ngoài vào giờ này, nên tiếng bước chân bên ngoài vọng vào tai tôi càng rõ mồn một. Tôi dựng tóc gáy, ngồi thẳng lưng, thấp thỏm nghe ngóng.
"Kinh coong...."
Tiếng chuông vang lên thanh thúy, nghe rõ mồn một, là chuông nhà tôi mà!! Ai lại gọi cửa vào giờ này cơ chứ??? Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rì rì đi từng bước về phía cửa nhà.
Đang là tháng cô hồn, mình phải cẩn thận, phải cẩn thận, phải cẩn thận! Tôi lẩm bẩm liên tục trong đầu như thế, nhìn qua camera xem người bên ngoài là ai.
Tôi thấy có hai người một nam một nữ đang dựa vào nhau đứng ngoài đó, người đàn ông luôn miệng kêu gào rên rỉ, hình như đã uống say. Tuy không nhìn rõ mặt họ nhưng tôi chợt nhớ ra đôi nam nữ mình nhìn thấy khi nãy đứng ngoài ban công, trong lòng vừa bực bội vừa thấp thỏm, gắt gỏng quát:
"Các người đi nhầm nhà rồi! Nửa đêm nửa hôm có ý thức một chút đi!"
Người đàn ông cười hềnh hệch, miệng ú ớ:
"Xin lỗi xin lỗi... Nhà bên này mới là nhà mình cơ... hê hê hê..."
Tôi đứng hình, bên cạnh nhà tôi trừ căn số 1008 không có người ở ra, thì chỉ còn căn số 1006 của nhà chú Lý. Vậy ra tên này là con trai chú Lý, tên cặn bã bỏ mặc vợ chết trong phòng sinh để lăng nhăng bên ngoài!
Khoan đã, nếu vậy thì... người phụ nữ đi cùng anh ta... chẳng phải chính là Tô Xảo Nghi đó sao?
Cô ta thật sự đã quay lại!
Đồng hồ chỉ tròn mười hai giờ đêm.
Tôi đang quýnh quáng không biết phải làm sao thì có tiếng bước chân vọng vào tai, Tô Xảo Xảo từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay cầm một ly sữa bà bầu và một đĩa trái cây, thong thả ngồi xuống ghế ăn uống.
Tôi nhìn cảnh này mà vừa lo vừa tức, sao cô ấy có thể bình chân như vại vào lúc này được chứ?
Tô Xảo Xảo bảo tôi ngồi xuống cùng ăn, tôi thì cứ lo sợ nhấp nhổm như kiến bò chảo nóng, mãi đến khi cô ấy trợn trừng mắt không khác gì ma nữ, quát bảo tôi ngồi im thì tôi mới vơi đi một chút sợ hãi.
Tô Xảo Xảo đặt lên bàn một tờ giấy trắng, không biết kiếm đâu ra mực Tàu, vẽ lên đó một người đàn ông và hai người phụ nữ, người đàn ông ở giữa, hai người phụ nữ hai bên, một người được cô ấy vẽ cho cái bụng bầu to tướng, trên tay còn cầm một thanh kiếm.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng người mắng chửi nhau, nghe kĩ thì nhận ra là giọng phụ nữ. Tôi nghe loáng thoáng được vài tiếng "hồ ly tinh", "giật chồng", "tiểu tam", "giết", ..... và những tiếng kêu cứu nghe rất thảm thương. Tôi không nhịn được hỏi Tô Xảo Xảo có nghe thấy âm thanh gì lạ không, cô ấy chẳng nói chẳng rằng, chỉ bảo tôi không muốn rước phiền phức vào người thì ngồi im ở đó.
Một lúc lâu sau đó thì người đàn ông và người phụ nữ không cầm kiếm bỗng xuất hiện những vết màu đỏ trên người, màu đỏ như máu nổi bật giữa tờ giấy trắng tinh. Tôi sợ muốn vãi ra quần, còn Tô Xảo Xảo mặt lạnh như tiền, thong thả đốt tờ giấy đó đi.
"Thanh kiếm đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Tô, có từ ba trăm năm trước, được luyện qua tà thuật, chuyên dùng để trừng trị những kẻ gọi là tiểu tam giật chồng người khác, rất nguy hiểm."
"Mẹ cả độc ác của ta đã dùng nó để đối phó với các thiếp thất bà ta không vừa mắt. Năm xưa mẹ ta vì muốn tranh sủng nên khi sinh ta ra đã nói dối ta là nam nhi, đánh tráo ta với một đứa bé trai để qua mắt cha ta, lén nuôi ta ở bên ngoài. Năm ta ba tuổi được đón về, mẹ ta bắt ta phải cải trang thành nam nhi, chờ bà sinh được con trai, bà sẽ dàn dựng cho ta giả chết, sau đó đón ta về làm con nuôi với thân phận nữ nhi thật sự....."
"Thật không may mọi chuyện bị mẹ cả của ta phát hiện, bà ta bán ta vào lầu xanh, sau đó hành hạ tra tấn mẹ ta đến chết....."
"Thanh kiếm này nếu được chính tay vợ cả đâm vào người tiểu tam, thì cô ta sẽ hồn bay phách tán, tan xương nát thịt. Mẹ ta đã bị bà ta giết chết như vậy....."
Tô Xảo Xảo giải thích, tôi từ từ tiêu hóa hết những lời cô ấy nói. Vậy có nghĩa là... hồn ma lạ mặt kia chính là chị vợ đã chết hôm trước, chị ta sẽ dùng thanh kiếm đó để xử lý Tô Xảo Nghi?
[...]
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, đúng hơn là đã thức sẵn từ đêm qua, chạy vội ra ngoài nghe ngóng động tĩnh. Chẳng ngờ mọi người trong khu chung cư còn nhanh hơn tôi, họ vây chật kín cả lối đi trước cửa nhà chú Lý, xì xào bàn tán.
Tôi hỏi mọi người xem có chuyện gì, hóa ra là con trai chú Lý chết ngay trước cửa nhà, nghe mọi người miêu tả thì rất ghê rợn, mắt trợn ngược, mặt tím tái, trên người xuất hiện nhiều vết mẩn đỏ, tuy không có vết thương chảy máu nhưng không hiểu sao ruồi nhặng vẫn bu kín người, mùi rất kinh khủng. Mọi người đã gọi cảnh sát, để tránh ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, cảnh sát đã đưa cái xác đi cho bớt mùi khó chịu.
Mười hai giờ kém mười phút.
Bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của tôi. Vì đã nửa đêm, hầu như chẳng có ai đi lại bên ngoài vào giờ này, nên tiếng bước chân bên ngoài vọng vào tai tôi càng rõ mồn một. Tôi dựng tóc gáy, ngồi thẳng lưng, thấp thỏm nghe ngóng.
"Kinh coong...."
Tiếng chuông vang lên thanh thúy, nghe rõ mồn một, là chuông nhà tôi mà!! Ai lại gọi cửa vào giờ này cơ chứ??? Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rì rì đi từng bước về phía cửa nhà.
Đang là tháng cô hồn, mình phải cẩn thận, phải cẩn thận, phải cẩn thận! Tôi lẩm bẩm liên tục trong đầu như thế, nhìn qua camera xem người bên ngoài là ai.
Tôi thấy có hai người một nam một nữ đang dựa vào nhau đứng ngoài đó, người đàn ông luôn miệng kêu gào rên rỉ, hình như đã uống say. Tuy không nhìn rõ mặt họ nhưng tôi chợt nhớ ra đôi nam nữ mình nhìn thấy khi nãy đứng ngoài ban công, trong lòng vừa bực bội vừa thấp thỏm, gắt gỏng quát:
"Các người đi nhầm nhà rồi! Nửa đêm nửa hôm có ý thức một chút đi!"
Người đàn ông cười hềnh hệch, miệng ú ớ:
"Xin lỗi xin lỗi... Nhà bên này mới là nhà mình cơ... hê hê hê..."
Tôi đứng hình, bên cạnh nhà tôi trừ căn số 1008 không có người ở ra, thì chỉ còn căn số 1006 của nhà chú Lý. Vậy ra tên này là con trai chú Lý, tên cặn bã bỏ mặc vợ chết trong phòng sinh để lăng nhăng bên ngoài!
Khoan đã, nếu vậy thì... người phụ nữ đi cùng anh ta... chẳng phải chính là Tô Xảo Nghi đó sao?
Cô ta thật sự đã quay lại!
Đồng hồ chỉ tròn mười hai giờ đêm.
Tôi đang quýnh quáng không biết phải làm sao thì có tiếng bước chân vọng vào tai, Tô Xảo Xảo từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay cầm một ly sữa bà bầu và một đĩa trái cây, thong thả ngồi xuống ghế ăn uống.
Tôi nhìn cảnh này mà vừa lo vừa tức, sao cô ấy có thể bình chân như vại vào lúc này được chứ?
Tô Xảo Xảo bảo tôi ngồi xuống cùng ăn, tôi thì cứ lo sợ nhấp nhổm như kiến bò chảo nóng, mãi đến khi cô ấy trợn trừng mắt không khác gì ma nữ, quát bảo tôi ngồi im thì tôi mới vơi đi một chút sợ hãi.
Tô Xảo Xảo đặt lên bàn một tờ giấy trắng, không biết kiếm đâu ra mực Tàu, vẽ lên đó một người đàn ông và hai người phụ nữ, người đàn ông ở giữa, hai người phụ nữ hai bên, một người được cô ấy vẽ cho cái bụng bầu to tướng, trên tay còn cầm một thanh kiếm.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng người mắng chửi nhau, nghe kĩ thì nhận ra là giọng phụ nữ. Tôi nghe loáng thoáng được vài tiếng "hồ ly tinh", "giật chồng", "tiểu tam", "giết", ..... và những tiếng kêu cứu nghe rất thảm thương. Tôi không nhịn được hỏi Tô Xảo Xảo có nghe thấy âm thanh gì lạ không, cô ấy chẳng nói chẳng rằng, chỉ bảo tôi không muốn rước phiền phức vào người thì ngồi im ở đó.
Một lúc lâu sau đó thì người đàn ông và người phụ nữ không cầm kiếm bỗng xuất hiện những vết màu đỏ trên người, màu đỏ như máu nổi bật giữa tờ giấy trắng tinh. Tôi sợ muốn vãi ra quần, còn Tô Xảo Xảo mặt lạnh như tiền, thong thả đốt tờ giấy đó đi.
"Thanh kiếm đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Tô, có từ ba trăm năm trước, được luyện qua tà thuật, chuyên dùng để trừng trị những kẻ gọi là tiểu tam giật chồng người khác, rất nguy hiểm."
"Mẹ cả độc ác của ta đã dùng nó để đối phó với các thiếp thất bà ta không vừa mắt. Năm xưa mẹ ta vì muốn tranh sủng nên khi sinh ta ra đã nói dối ta là nam nhi, đánh tráo ta với một đứa bé trai để qua mắt cha ta, lén nuôi ta ở bên ngoài. Năm ta ba tuổi được đón về, mẹ ta bắt ta phải cải trang thành nam nhi, chờ bà sinh được con trai, bà sẽ dàn dựng cho ta giả chết, sau đó đón ta về làm con nuôi với thân phận nữ nhi thật sự....."
"Thật không may mọi chuyện bị mẹ cả của ta phát hiện, bà ta bán ta vào lầu xanh, sau đó hành hạ tra tấn mẹ ta đến chết....."
"Thanh kiếm này nếu được chính tay vợ cả đâm vào người tiểu tam, thì cô ta sẽ hồn bay phách tán, tan xương nát thịt. Mẹ ta đã bị bà ta giết chết như vậy....."
Tô Xảo Xảo giải thích, tôi từ từ tiêu hóa hết những lời cô ấy nói. Vậy có nghĩa là... hồn ma lạ mặt kia chính là chị vợ đã chết hôm trước, chị ta sẽ dùng thanh kiếm đó để xử lý Tô Xảo Nghi?
[...]
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, đúng hơn là đã thức sẵn từ đêm qua, chạy vội ra ngoài nghe ngóng động tĩnh. Chẳng ngờ mọi người trong khu chung cư còn nhanh hơn tôi, họ vây chật kín cả lối đi trước cửa nhà chú Lý, xì xào bàn tán.
Tôi hỏi mọi người xem có chuyện gì, hóa ra là con trai chú Lý chết ngay trước cửa nhà, nghe mọi người miêu tả thì rất ghê rợn, mắt trợn ngược, mặt tím tái, trên người xuất hiện nhiều vết mẩn đỏ, tuy không có vết thương chảy máu nhưng không hiểu sao ruồi nhặng vẫn bu kín người, mùi rất kinh khủng. Mọi người đã gọi cảnh sát, để tránh ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, cảnh sát đã đưa cái xác đi cho bớt mùi khó chịu.