• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra đáng lẽ tên chương này phải nằm trước đoạn bé điệu Sơ Ân bị đổ "không phải trà xanh" vào quần cơ. Nhưng mà tg sửa lại nội dung thế là thành ra như này. 🥲

Edit: Yan

Ngụy Lai buông chân Sơ Ân ra, lâm vào trầm tư: "Có phải là dạo diễn cho rằng người ta là 1 không nhở?"

Sơ Ân: "Bây giờ là lúc nên rối rắm cái này sao?!"

Nguỵ tú bà lộ ra ánh mắt mưu tính sâu xa: "Tôi sợ ông ấy lan truyền ra ngoài thì sẽ có thêm nhiều người mưu toan để tôi làm 1."

Lời này phun ra làm cho người ta không nhịn được muốn nôn, Sơ Ân khiếp sợ trừng mắt nhìn Ngụy Lai.

"Đừng cảm thấy như vậy là mất mặt." Ngụy Lai thấy chẳng có gì là không đúng cả, nói: "Đổi cái quần khác đi, ra ngoài ăn cơm thôi."

Sơ Ân nói: "Trong xe không có quần."

Ngụy Lai: "Bảo trợ lý của cậu mang tới."

Sơ Ân chỉ có một trợ lý mà hôm nay còn xin nghỉ, Sơ Ân vốn tưởng một mình mình có thể ứng phó nào ngờ hôm nay mọi việc của cậu đều không thuận lợi.

Ngụy Lai thấy hơi lạ hỏi: "Cậu không có trợ lý?"

Sơ Ân: "Trợ lý của tôi xin nghỉ. Ai mà giống như Diêu Triều Vụ nhà anh được, lúc nào cũng có hai trợ lý tay xách nách mang đi theo."


Trên thực tế Ngụy Lai thuê cho Diêu Triều Vụ ba người: một bảo vệ hai trợ lý, sợ gã bị đói, bị lạnh, bị người ta bắt nạt. Đều là lưu lượng đang nổi tiếng, thì phía Sơ Ân quả thực là keo kiệt. Tuy vậy so với việc này mỗi lần Sơ Ân nhắc đến Diêu Triều Vụ đều phải thêm "nhà anh" vào khiến trong lòng Ngụy Lai có hơi là lạ.

"Diêu Triều Vụ không phải nhà tôi." Ngụy Lai lắc đầu, "tôi với cậu ấy hủy hợp đồng rồi."

Sơ Ân lại trừng lớn mắt biểu đạt khiếp sợ phát ra từ nội tâm.

Ngụy Lai cạn lời: "Kỹ thuật trừng mắt của cậu là chân truyền của Dương Dĩnh hay sao?"

(Cho ai không biết thì Dương Dĩnh là Angela baby)

"Mắt của tôi có trừng thế nào thì vẫn đẹp nhé!" Sơ Ân rối rắm một lát, do dự nói: "Không phải anh yêu thầm Diêu Triều Vụ à? Cứ thế mà bỏ mặc hắn ta được?"

Ngụy Lai chợt có một loại cảm giác khủng hoảng như cải trắng thối nhổ đã nhiều năm để dưới hầm bị người ta đá ra trước ánh mặt trời: "Sao cậu lại biết được? Tối hôm đó cậu nghe tôi nói mớ???"

Sơ Ân: "... Người có mắt đều có thể nhìn ra. Có phải là Diêu Triều Vụ còn giả ngu với anh không? Không thể có chuyện hắn không biết anh thích hắn ta được, hắn ta chỉ đang lợi dụng anh để nổi tiếng thôi."

Ngụy Lai: "Câm miệng."

Sơ Ân hơi dẩu đôi môi hơi mỏng lên, chỉ vào Ngụy Lai lã chã chực khóc: "Anh mắng tui? Nguỵ tú bà kia anh muốn chết đúng không?"

Ngụy Lai sợ Sơ Ân lại muốn khóc rống lên, vội vàng bổ sung: "Đừng khóc! Bình tĩnh! Tôi tìm quần cho cậu."

Ngụy Lai mất hồn mất vía xuống xe. Hắn nghĩ ngay cả Sơ Ân là người có quan hệ không sâu với bọn họ còn có thể nhìn ra tình cảm hắn dành cho Diêu Triều Vụ, vậy những người khác thì sao? Bản thân Diêu Triều Vụ thì sao?

Mặc dù trước đây Ngụy Lai không phải không nghĩ đến loại khả năng này nhưng hắn đã lập tức thuyết phục bản thân. Cho dù Diêu Triều Vụ biết, vậy thì sao? Diêu Triều Vụ không thích đàn ông, càng không thích hắn, hắn không thể dùng cái đơn phương trả giá của bản thân mà bắt Diêu Triều Vụ ở bên mình được, như vậy quá đê tiện.

Dù có là một người bình thường một khi bị dán cái mác đồng tính luyến ái lên chỉ sợ tháng ngày sau này cũng sẽ phải trải qua trong ngập tràn chỉ trích huống chi là một thần tượng đang nổi tiếng?

Ngụy Lai theo bản năng tránh khỏi đám đông đi đến gara, đến khi lái xe cách xa tận hai dặm mới nhớ ra chưa mang quần cho Sơ Ân.

Ngụy Lai: Xong rồi, lần sau gặp mặt nhất định là sẽ bị Sơ Ân đánh phọt máu mũi.

Nhưng lúc này, Sơ Ân lại không rảnh tức giận bởi bì Trần Mai Hàm đã thay Ngụy Lai gánh vác phần lớn hỏa lực.

Ngụy Lai đi không lâu Trần Mai Hàm lập tức tới thăm ban Sơ Ân, gã nghe người khác nói giao tình giữa Sơ Ân và Ngụy lai rất thân thiết, lúc vào trong xe lại phát hiện Sơ Ân không mặc quần thì tức khắc nổ tung.

Trần Mai Hàm đen mặt: "Anh Ân, anh quen biết Ngụy Lai khi nào?"

Sơ Ân cúi đầu chơi di động, nói: "Mới biết mấy ngày."

Ở trong lòng Trần Mai Hàm Ngụy Lai vẫn luôn là ngựa giống không có liêm sỉ nam nữ đều ăn, gã nói: "Mới quen vài ngày đã cho hắn chơi anh?"

Sơ Ân nâng mi mắt, tức giận đến cả người phát run, "Cậu cho rằng ai cũng thấp hèn ghê tởm, nhìn thấy cái lỗ là muốn cắm vào giống cậu sao? Tôi với anh ta chẳng có cái rắm gì hết?"

Trần Mai Hàm: "Anh chưa bao giờ để người khác lên xe, nhiều năm như vậy rồi cũng chỉ có em và trợ lý Trần có thể tới gần anh! Ngụy Lai dựa vào cái gì có thể thành trường hợp đặc biệt? Anh nói anh với hắn ta không có chuyện gì thì em phải tin như thế nào?"

"Quả nhiên là cậu đang giám sát tôi." Sơ Ân nghiến răng nghiến lợi, "Cho dù là tôi với Ngụy lai có một chân thì cậu cũng không có tư cách quản tôi! Mấy minh tinh nhỏ, người mẫu tự do từng vắt chân lên eo cậu tập hợp lại đủ để vòng hai vòng trái đất rồi đó?!"

"Anh Ân, cho dù chúng ta không phải người yêu thì em cũng là người nhà anh mà, phải không? Em ngoại tình không có nghĩa là em không yêu anh." Trần Mai Hàm suy sụp nói: "Dù là em và anh không ở bên nhau, dù anh vĩnh viễn không tha thứ cho em, em cũng hi vọng anh có thể tìm một người yêu thương anh. Chứ không phải tự phá hỏng bản thân để chọc tức em."

Sơ Ân nói: "Người giúp cậu giám sát tôi cũng chỉ nói cho cậu biết tin đồn nhảm nhí của tôi và Ngụy Lai thôi sao?"

"Gì mà giám sát chứ, đừng nói khó nghe như vậy. Đó là người em tìm tới chăm sóc cho anh, em lo cho anh."Trần Mai Hàm nói: "Em nghe nói anh và Trần Mai Hàm xảy ra mâu thuẫn? Em nói với anh bao nhiêu lần rồi, phải khống chế tính tình của mình một chút, cứ để truyền ra như vậy không hay..."

"Cậu biết tôi ngã từ trên nóc nhà xuống không?" Sơ Ân đánh gãy gã, "Vì sao cậu không phát hiện nãy giờ tôi vẫn ngồi như vậy? Câu đầu tiên lúc cậu nhìn thấy tôi vì sao không phải là hỏi mặt tôi làm sao thế?"

Trần Mai Hàm: "......"

"Diêu Triều Vụ kéo tôi ngã khỏi nóc nhà, tôi bị đập xuống đất trước."

Sơ Ân vươn chân phải ra, chỗ mắt cá chân có một cục sưng to đùng khiến cho người ta sợ hãi.

Trần Mai Hàm nhíu mày: "Bị thương nghiêm trọng như vậy vì sao không nói cho nhân viên."

"Bởi vì tôi rất sợ đau." Sơ Ân ngửa đầu nhìn gã, "lúc tôi đau thì sẽ không nhịn được nước mắt huống chi là được người khác an ủi. Cậu định cho tôi hình tượng lạnh lùng rắn rỏi. Tôi cứ thế mà khóc, nhân viên trong đoàn lại truyền ra ngoài thì hình tượng của tôi không phải là sụp đổ rồi hay sao?"

Trần Mai Hàm: "Trợ lý của anh đâu?"

"Trần Mai Hàm, đừng có quăng nồi cho người khác. Cậu chưa bao giờ quan tâm tôi có đau hay không."

"Cậu chỉ quan tâm tôi có thể kiếm cho cậu bao nhiêu tiền. Quan tâm tôi kiếm tiền cho cậu rồi thì cậu có thể đi bao dưỡng bao nhiêu tên trai bao nữa."

Nếu như là trước đây thì Sơ Ân đã khóc nhè rồi, thế nhưng lúc này có lẽ là bao nhiêu nước mắt đã chảy hết lúc cãi nhau với Ngụy Lai rồi nên tâm trạng Sơ Ân chưa bao giờ bình tĩnh như bây giờ, "Có đôi khi tôi thật sự hâm mộ Diêu Triều Vụ."

Sắc mặt Trần Mai Hàm trở nên hơi khó coi nói: "Sơ Ân, anh có ý gì?"

"Chia tay, kết thúc hợp đồng." Sơ Ân nắm chặt nắm tay, "sau này ai đi đường nấy."

"Lời này của anh nếu để mẹ chúng ta nghe thấy, người ở trên trời có linh sẽ đau lòng nhường nào chứ." Trần Mai Hàm đau thương nói.

Ánh mắt Sơ Ân chợt lóe, nhịp tim bỗng chốc nhanh lên.

Sơ Ân được mẹ đẻ của Trần Mai Hàm nhận nuôi, mẹ Trần cho cậu đi học, quan tâm đến việc ăn mặc ở đi lại của cậu, đối đãi cậu như con đẻ. Sơ Ân và Trần Mai Hàm tựa anh em ruột cãi nhau ầm ĩ mà lớn lên, chỉ là sau này hai người đi quá giới hạn, mối quan hệ cũng dần tan vỡ.

Sơ Ân có độ nhẫn nại lẫn bao dung cực lớn với Trần Mai Hàm, nguyên nhân lớn nhất chính là ân tình của cậu với nhà họ Trần và áy náy của cậu với mẹ Trần.

Trần Mai Hàm quá hiểu nên uy hiếp Sơ Ân ở đâu, thấy cậu trầm mặc không nói lời nào gã biết rằng mình lại đạt được thắng lợi, nắm chắc quyền khống chế Sơ Ân trong tay.

"Nếu anh nói anh với Ngụy Lai không có gì vậy chính là không có gì, em tin anh." Trần Mai Hàm vỗ vỗ lưng Sơ Ân, nhẹ giọng nói: "Nào, mặc quần vào, chúng ta đến bệnh viện."

Sơ Ân hoảng hốt nói: "Lần đầu tiên hai ta làm xong, tôi đau không chịu nổi. Cậu cũng nói giống hệt như vậy. Mặc quần vào, chúng ta đến bệnh viện."

Đó dường như là chuyện rất lâu trước đây, Trần Mai Hàm nỗ lực nhớ lại nói: "Vậy chúng ta có đi sao?"

Sơ Ân nói: "Không đi."

——————

Từ sau khi Ngụy Lai kết thúc hợp đồng với Diêu Triều Vụ thì ngày tháng của hắn đột nhiên rảnh rỗi, dưới tay hắn mặc dù còn có mấy nghệ sĩ nhưng đều vô cùng bớt lo, cơ bản không cần hắn phải làm gì.

Bình thường kẻ có tiền sau khi gặp phải suy sụp tình cảm có lẽ sẽ đi du lịch giải sầu hoặc là ăn uống nhưng kẻ đó tuyệt không phải Ngụy Lai.

Ngụy Lai tích cóp kỳ nghỉ nhiều năm, tất cả đều dùng để làm ổ ở Thành đô xoa mạt chược, xoa từ đầu đường đến cuối phố, xoa đến trời đất u ám, nhật nguyệt thôi chiếu.

Yêu thầm không bằng xoa mạt chược.

Kiếm tiền không bằng xoa mạt chược.

Xoa mạt chược mới là sung sướng nhất đời.

Âm thanh va chạm của mạt chược cùng với âm thanh nhóm chị em hóng hớt lọt vào tai mới dễ nghe làm sao, đó quả đúng là người ngồi bàn mạt chược, chuyện thiên hạ đều hay.

"Ai, Ngụy ma ma, bà có biết chuyện Sơ Ân chỉnh hình thất bại không?"

Ngụy Lai kỳ quái nói: "Chỉnh chỗ nào? Cái mặt kia của cậu ta thì cần gì phải chỉnh?"

Em gái che miệng cười, "Không biết nha, tui xem hot search weibo thấy anh ấy trông không giống trước kia lắm. Đôi mắt sưng vù, có khi là đi tiêm botox cũng nên."

Ngụy Lai chậm chạp nói: "Là khóc đó, gen tổ truyền của Lâm Đại Ngọc."

Em gái ôm mặt nũng nịu nói: "Thôi đi, Người như Sơ Ân sao có thể khóc, trời ưi, một thân cơ bắp kia, cái mũi cao thẳng kia, khí chất lạnh lùng kia, nếu mà á ảnh thích đờn ông thì tốt biết mấy!"

Ngụy Lai nhớ đến cái mông nhếch cao cao của Sơ Ân, nhắc nhở: "...... Cho dù cậu ta thích đàn ông thì cậu ta cũng sẽ không chịch bà đâu."

Em gái nhỏ lại nói: "Cũng đúng, bình thường tui đi làm cũng không có cơ hội tiếp xúc với ảnh. Đúng rồi, Ngụy ma ma, bà lên đi, vua gà rừng đường Xuân Hi, bà chưa vặn vẹo cái mông thạch trái cây nhỏ dâm đãng bao nhiêu năm rồi? Vặn lên, để ảnh chịch bà!!!"

Ngụy Lai: "...Kể cả là cậu ta có chịch tui thật thì cũng chẳng có lí do gì để bà kích động cả."

Em gái đẩy đổ mạt chược: "1 vốn khó cầu, chị em đồng cúc, chịch ở thân bà, sướng ở lòng tui. Hồ!!!" ( 1)


Ngụy Lai: "... Mấy bà có muốn xoa mạt chược với Sơ Ân không?"


Chị em gái: "!!!"


Tác giả có lời muốn nói
Yan nói: 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK