• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

毛毛球 mao mao cầu

Edit: Yan

6 năm sau.

Sáng sớm, Ngụy Lai đắp mặt nạ lên lê dép lê bẹp bẹp đi ra khỏi phòng ngủ liền thấy Sơ Ân ngồi xổm trước chậu cho mèo ăn, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, nước mắt lưng tròng nhìn đại Quất vùi đầu khổ ăn, trông như một con mèo lớn tủi thân vì không cướp được thức ăn.

Ngụy Lai vội bóc mặt nạ ra, cả kinh nói: "Sao thế này? Có chuyện gì hả?"

Sơ ân quay đầu đi, hít hít cái mũi.

"Ai nha." Ngụy Lai bò lên lưng Sơ Ân, ngậm ngậm vành tai bảo bối nhà mình nhẹ giọng nói: "Cục cưng khóc nhè của anh, rốt cuộc là làm sao vậy hả?"

Sơ Ân cõng Ngụy Lai đứng lên, mang theo cả anh ngã vào sô pha, lau lau nước mắt nói: "Em nghĩ đến chuyện anh làm người đại diện của em 6 năm trước."

Ngụy Lai dở khóc dở cười nói: "anh biết mình lúc ấy rất đẹp trai nhưng khi không cách nhiều năm như vậy, bây giờ rm nhớ đến còn rơi nước mắt thì cũng quá khoa trương rồi." . truyện kiếm hiệp hay

Sơ Ân nói: "Khi đó lưng em rất đau, như là lửa đốt vậy đó, lúc em cõng anh xuống lầu cảm thấy anh nặng ơi là nặng. Nhưng lúc đó em không có khóc."

Ngụy Lai mê mang nói: "Vậy nên là 6 năm sau em khóc bù đấy à?"


Sơ ân ừ một tiếng.

Ngụy Lai vỗ vỗ bụng nói: "chộ ôi ~ bây giờ người ta lại càng nặng rồi."

Sơ ân cũng vỗ vỗ bụng, nói: "Cơ bụng của em cũng chẳng còn nữa. Đều tại anh."

"Cũng tốt chứ sao, như chúng la gọi là cuộc sống hạnh phúc có tiền có thế của các anh đẹp trai lúc về già, phải có bụng bia nhỏ mới đúng nha."

Ngụy Lai nói: "Cơm sáng nay em muốn ăn gì nào?"

Sơ ân: "Gì cũng được."

"Ăn mì sợi?"

Sơ ân: "Ò. Cho nhiều thịt chút."

Ngụy Lai cho rằng mình đã dỗ được Sơ Ân rồi bèn bẹp bẹp đi vào nhà bếp nấu mì, Sơ Ân nhìn theo bóng dáng Ngụy Lai thầm nghĩ có phải do mình quá nhạy cảm hay không, dù sao cũng chỉ là đổi mật khẩu điện thoại thôi, không thể chứng minh Ngụy Lai ngoại tình được.

Xét đến cùng, Sơ Ân không dám hỏi, bóng ma Trần Mai Hàng mang đến cho cậu quá sâu quá nặng, cho dù Ngụy Lai cho cậu cảm giác an toàn không gì sánh kịp thì cậu vẫn sẽ sợ hãi.

Sơ Ân mất hồn mất vía ngồi vào bàn nhìn chằm chằm bóng dáng Ngụy Lai đợi ăn, chỉ chốc lát sau Ngụy Lai bưng hai chén mì nóng hổi ra, đẩy chén nhiều thịt hơn cho Sơ Ân.

Sáu năm trước, Ngụy Lai vẫn là một người đàn ông chưa phát tướng vì tình yêu, vẫn là mì đó, vẫn là cái bàn đó, cũng vẫn là động tác đó.

———— 6 năm trước ——

"Đề nghị cậu dù sao cũng phải ăn một chút." Ngụy Lai ngồi đối diện Sơ Ân, đẩy bát mì qua, "Cậu nhìn cậu xem, tiều tụy như củ cải trắng rồi, trách không được bên ngoài có người đồn cậu chơi đồ."

Cả người Sơ Ân đều rất tiều tụy, hai má hóp vào nhìn như bị hút cạn sinh mệnh vậy, cậu uể oải gắp mì máy móc nhai, hồi lâu mới nuốt được một miếng.

Ngụy Lai nói: "Đúng lúc một người bạn của tôi muốn quay phim về chủ đề này, anh ta chuyển tiếp ảnh chụp tiều tụy của cậu khen cậu vì diễn tốt một vai phụ ba phút mà không tiếc điên cuồng giảm cân phải vào bệnh viện, bây giờ dư luận đã đổi chiều, đợi trạng thái của cậu tốt hơn chút rồi đi quay bộ phim này là ok."

Sơ Ân ừ một tiếng, nói giọng khàn khàn: "Cảm ơn anh"

Ngụy Lai vươn ngón trỏ, nhướng mày nói: "Cục cưng ~ chỉ một câu cảm ơn thôi hã? Người ta cho rằng cục cưng sẽ cảm động khóc huhu, quỳ xuống làm 1 cho người ta đó."

Sơ Ân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngụy Lai một cái rồi lại lập tức cúi đầu, nói: "Ngày mai đi. Bây giờ tôi không cứng nổi."

Ngụy Lai: "... Tôi nói đùa thôi mà."

Sơ Ân: "Tôi biết. Thật sự xin lỗi, sau khi tôi hủy hợp đồng với công ty thì không còn tiền nữa. Nếu anh cần tôi có thể lấy phương thức anh thích cảm ơn anh."

Ngụy Lai tức đến bật cười, như là thấy bản thân mình lấy thân thể đổi lấy tài nguyên năm đó vậy. Tức thì chẳng nói lời nào, cúi đầu ăn mì.

Sơ Ân ngẩng đầu nhìn Ngụy Lai nói: "Vì sao anh lại tức giận?"

Ngụy Lai trợn trắng mắt: "Tự mình nghĩ đi. Cậu là gay, không cần phải nói giọng thẳng nam."

Sơ Ân trầm ngâm một lát chợt uể oải gục đầu xuống bàn rầu rĩ nói: "Quay xong bộ phim anh giới thiệu cho tôi, tôi sẽ không kiếm tiền ở giới giải trí nữa. Anh muốn ngủ tôi thì nhân lúc còn sớm đi."

Ngụy Lai nói: "Vậy cậu muốn làm gì?"

Sơ ân uể oải ỉu xìu nói: "Không biết."

Ngụy Lai mắng: "Đúng là hèn nhát vô dụng! Cậu hủy hợp đồng với Trần Mai Hàm, không phải hẳn nên khắp chốn mừng vui bắt đầu cuộc sống mới hay sao?"

Sơ Ân hơi mờ mịt, cậu không biết cuộc sống mới mà Ngụy Lai nói là gì. Trần Mai Hàm có dục vọng khống chế rất mạnh, trong cuộc sống, Sơ Ân không có người nhà cũng không có bạn bè chỉ một mình cô đơn như đứa nhỏ đáng thương. Trên sự nghiệp, cậu cũng chỉ là công cụ kiếm tiền của Trần Mai Hàm mà thôi, bản thân cậu đối với nghề nghiệp làm thần tượng minh tinh này cũng chẳng có cảm tình sâu đậm gì.

Sơ Ân nói: "Nếu không, tôi mở một tiệm mạt chược đi? Anh có thể đến đó chơi mạt chược."

Ngụy Lai lại lần nữa bị Sơ Ân chọc tức đến bật cười, mở di động vào lịch trình của Sơ Ân nói: "Bây giờ cậu còn có ba hợp đồng quảng bá thương hiệu, hai buổi phỏng vấn tạp chí, một buổi biểu diễn, một chương trình thực tế, hơn nữa thêm cả bộ phim vừa rồi. Cậu muốn rút khỏi giới giải trí thì ít nhất phải đợi một năm sau."

Sơ ân bối rối nói: "Tôi còn nhiều việc như vậy sao? Chương trình thực tế kia... Ặc, là quay cuộc sống hằng ngày của nghệ sĩ và người đại diện, tên là...《 Thần Tượng nhà tôi 》 Tôi phải từ chối thôi.

Ngụy Lai nói: "Cậu tính xem cậu còn bao nhiêu tiền? Còn đủ tiền trả vi phạm hợp đồng sao?"

Sơ ân nói: "Còn bao nhiêu?"

Ngụy Lai: "... Tôi làm sao mà biết được??? Cuộc sống của cậu sao lại mơ màng hồ đồ như thế."

Sơ Ân trầm mặc một lát, nói: "...... Hình như là. Hình như tôi chưa từng sống vì mình bao giờ cả."

Ngụy Lai nghe Sơ Ân nói vậy, trong lòng chợt có chút xúc động nói: "Tôi cũng không có tư cách nói cậu... Chính tôi cũng sống chẳng ra sao."

Ngụy Lai rốt cuộc vẫn là bông sen trắng già, hắn cất giọng mẹ hiền nói: "... Như này đi, trước tiên tôi mang theo cậu, cậu theo tôi học. Chương trình thực tế kia còn có một tháng là bắt đầu quay rồi, hiện tại tôi cứ làm người đại diện tạm thời cho cậu đi.."

Sơ Ân nói: "Có thể như vậy sao?"

Ngụy Lai cười nhạo một tiếng, nói: "Chuyện hai chúng ta hủy hợp đồng ồn ào lớn như vậy, đạo diễn còn ước gì cậu tìm được nhà tiếp theo có thể tăng nhiệt độ cho chương trình nữa kìa."

Sơ Ân: "?"

Ánh mắt Ngụy Lai phức tạp nói: "Bởi vì Diêu Triều Vụ cũng ở trong chương trình kia."

Sơ Ân cẩn thận nói: "Anh sẽ dẫn mối cho tôi ư?"

Ngụy Lai: "...không."

Sơ ân không yên tâm nói: "Vậy, Nguỵ tú bà, tôi không sao, anh đừng làm việc ngốc nghếch nữa."

Tính tình Ngụy Lai có tốt cũng sắp bị Sơ Ân làm cho tức điên rồi: "Địa vị của người ta nay đã khác xưa rồi, đã không cần phải làm gậy mát xa của phú nam nữa rồi! Ăn mì của cậu đi!!!"

Sơ Ân ngoan ngoãn hút sợi mì, ăn đến mức quai hàm phình phình, ăn xong còn chủ động đi rửa sạch bát khiến Ngụy Lai cảm thấy rất chi là vừa lòng.

Cứ như vậy, Ngụy Lai thành người đại diện của Sơ Ân.

Bước ngoặt để hai người cùng chung chăn gối, phải nói từ bệnh sạch sẽ của Ngụy Lai nói đi.

Lần đó, Sơ Ân đến Vân Nam quay bộ phim về ma túy kia, Ngụy Lai không đi cùng mà ở nhà chuẩn bị cho <<Thần tượng nhà tôi>>.

Vì nhà ở Thành Đô của Ngụy Lai đã bán nên hắn đến ở cùng nhà với Sơ Ân. Mà cái tên Sơ Ân này, giữ lại rõ lắm thứ vô dụng, ngay cả cây chổi đã rụng hết lông cũng tiếc chẳng nỡ vứt đi, gara bị đồ đạc vô dụng nhét đầy ứ.

Ngụy Lai không chịu nổi, đồ nên vứt thì vứt, nên giữ thì giữ, quét tước một ngày mới miễn cưỡng vừa lòng.

Thần tượng nhà tôi là chương trình thực tế đi vào cuộc sống chân thật của nghệ sĩ nên sẽ gắn camera khắp nơi. Ngụy Lai quét tước xong, nói một tiếng ngủ ngon với màn ảnh rồi dạt dào thỏa mãn mà ngủ.

Kết quả đến nửa đêm, bị Sơ Ân đẩy tỉnh.

Hiển nhiên là Sơ Ân vừa mới xuống khỏi máy bay, treo một gương mặt tái nhợt gầy ốm đứng ở mép giường đỏ mắt hỏi Ngụy Lai: "Cục lông của tui đâu?"

Ngụy Lai: "Hỏ?"

Trong lòng Sơ Ân ngập tràn dự cảm không rõ ràng, nói: "Chính là... Cục lông tôi để bên cạnh gối đầu."

Trên giường Sơ Ân để một cục lông đã rách tung tóe, vốn hẳn là màu trắng nhưng không biết đã gặp phải biến cố gì mà biến thành màu xám, có chỗ còn trọc, Ngụy Lai nhìn thấy bèn tiện tay vứt mất.

Sơ Ân có vẻ dự cảm được gì đó từ biểu cảm của Ngụy Lai lập tức nước mắt lưng tròng, "Có phải anh..."

Ngụy Lai: "...... Tôi vứt rồi."


Nước mắt của Sơ Ân bụp một phát rơi xuống: "hức!"


- -------------------


Tác giả có lời muốn nói:


lui, ku ku ku ku ku ku ku ku ku ku ku √

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK