Edit: Yan
Một buổi sáng sớm bình thường, Sơ Ân bị con mèo màu cam béo ị ngồi lên ngực làm tỉnh, theo phản xạ chôn mặt vào ngực người đàn ông bên cạnh cọ cọ khàn giọng nói: "Ngụy Lai, đi cho mèo ăn."
Ngụy Lai nhắm mắt gãi gãi mông, lẩm bẩm nói: "Hôm nay đến lượt em, anh ngủ tiếp một lát."
"Nhưng hôm nay là..." Sơ Ân vốn định nói hôm nay là sinh nhật cậu, nghĩ nghĩ, lại đẩy đẩy Ngụy Lai, "Anh biết hôm nay là ngày bao nhiêu không?"
Ngụy Lai mơ mơ màng màng: "Hửm, ngày gì... Ngày của ai?" Nói còn chưa dứt lời đầu óc đã đi trước một bước, lại mơ màng ngủ mất.
Sơ Ân: "......"
Ngoại trừ em anh còn tưởng ngày của ai? Sáng sớm, Sơ Ân bị ép tức đến độ tỉnh ngủ.
Năm nay là năm thứ sáu cậu và Ngụy Lai ở bên nhau, còn chưa tới thất niên chi dương đâu mà đến cả sinh nhật cậu Ngụy Lai cũng không nhớ được!
Sơ Ân cầm lòng không đậu hoài nghi Ngụy Lai ngoại tình.
Sơ Ân có kinh nghiệm bắt gian phong phú, mấy tháng này Ngụy Lai đêm không về ngủ, đi công tác nhiều đến mức không thể hiểu nổi, thái độ đối với cậu cũng là né tránh, bây giờ ngay cả sinh nhật cậu cũng quên mất, hoài nghi của Sơ Ân đúng là nói có sách mách có chứng.
Sơ Ân lặng lẽ rời giường, lần mò di động của Ngụy Lai, vừa định mở khóa lại chợt khựng lại. Một đường này của cậu và Ngụy Lai đi cũng không dễ dàng, Ngụy Lai tín nhiệm cậu nên mật mã gì cũng nói cho cậu biết, hôm nay cậu làm như vậy không phải là đã phụ lòng tín nhiệm của Ngụy Lai rồi hay sao?
Nhưng mà Sơ Ân thật sự rất muốn biết rốt cuộc Ngụy Lai có ngoại tình hay không, khẽ cắn môi ấn mật mã là sinh nhật của mình.
Mật mã sai.
Sơ Ân không tin, lại ấn một lần.
Mật mã sai.
Không hiểu sao Sơ Ân bỗng nhiên cảm thấy có một dòng khí lạnh bò lên sống lưng mình.
Mật mã điện thoại của Ngụy Lai vốn là sinh nhật cậu, nhiều năm như vậy chưa từng đổi nhưng bây giờ anh ấy lại đổi.
Vì sao?
Sơ Ân sờ sờ đầu mình, mờ mịt suy nghĩ, có phải là mình lại bị đội mũ xanh rồi không?
Mèo cam dưới chân vẫn kêu meo meo nãy giờ, Sơ Ân mất hồn mất vía bò dậy từ trên giường, lúc ra cửa cậu đóng cửa phòng ngủ lại, tầm nhìn cuối cùng dừng lại trên dép lê tình nhân của cậu và Ngụy Lai.
Sơ Ân ngồi xổm bên cạnh chậu cho mèo ăn ngơ ngác nhìn chằm chằm Đại Quất ăn hạt, bất giác hốc mắt đã chứa đầy nước mắt.
Khởi nguồn tình yêu của Ngụy Lai và Sơ Ân, nguyên nhân rất lớn phải tóm gọn bằng một câu: Thành Đô không có 1.
Ngụy Lai có một khuôn mặt nếu vào giới giải trí nhất định sẽ nổi tiếng thế nhưng cố tình vì một thằng trai đểu mà làm người đại diện của gã.
Đặt ở trong tiểu thuyết, Ngụy Lai xem như là tiện thụ, tiện đến độ làm người ta giận sôi máu, bắt đầu từ chương một là đã bị người đọc mắng cho tự kỷ luôn.
Gã trai đểu Ngụy Lai thích tên là Diêu Triêu Vụ, bốn năm trước là minh tinh nhỏ tuyến mười tám có hơn, không nổi tiếng nổi, buồn bực thất bại ngày ngày ôm Ngụy Lai rơi nước mắt. Sau đó gã vô cùng nổi tiếng đều nhờ Ngụy Lai dùng thân thể đổi tài nguyên cho gã.
Rất nhiều người nhắc tới Ngụy Lai đều khinh miệt cười, "bẩn."
Nhưng càng nhiều người đánh giá hắn là: "Tiện."
Hôm nay, Ngụy Lai dù có tiện đến mấy thì cũng phải kết thúc bởi vì Diêu Triêu Vụ đính hôn. Đối tượng đính hôn có thể cho gã nhiệt độ cao hơn nữa, tài nguyên cao hơn nữa, ở tiệc đính hôn, Ngụy Lai không liếc dù chỉ một ánh mắt đến Diêu Triêu Vụ, chỉ là ôm chai rượu uống đến say như chết.
Giữa lúc mắt say lờ đờ, Ngụy Lai gửi cho Diêu Triêu Vụ một tin nhắn wechat: hợp đồng của chúng ta đến hạn rồi, tôi không muốn tiếp tục.
Không quá năm phút, Diêu Triêu Vụ trả lời hắn: Được, vất vả rồi.
Ngụy Lai cúi đầu cười một tiếng, nước mắt nhỏ giọt trên màn hình khúc xạ ra tia sáng màu sắc rực rỡ. Hắn mài giũa Diêu Triêu Vụ thành kim cương vạn người để ý mà bản thân mình lại thành bùn lầy dơ bẩn hôi hám dưới chân gã. Trả giá nhiều năm như vậy, đổi lấy một câu nhẹ nhàng bâng quơ, vất vả rồi vào ngày vui của gã.
Ngụy Lai sĩ diện không muốn để bất kỳ ai thương hại mình, lau khô nước mắt ra ngoài lấy xe, đến quán bar tìm trai mới là cuộc sống nên có của một bé 0.
Mà lúc này, Sơ Ân cũng đang say đến mức thần trí không rõ, cậu mặc một cây hàng hiệu, đeo khẩu trang màu đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, dựa vào một góc trong quán bar gọi điện thoại.
Sơ Ân vốn là người mẫu sau đó lại ký hợp đồng với công ty giải trí đổi nghề làm ca sĩ nên ngoại hình cậu rất cao cấp, mặt mày tuấn tú, nói năng thận trọng, hình tượng anh trai lạnh lùng quanh năm không đổi, dựa vào cái mặt bắt được vô số fans nữ.
Thế nhưng mà người nổi tiếng nhiều thị phi, nửa năm trước lộ ra tin tức cậu hẹn chịch một nam một nữ ở nước ngoài, có ảnh chụp vào khách sạn còn có cả file ghi âm, giữa lúc fans xé nhau đến mưa gió máu tanh thì bản thân Sơ Ân lại không hề thanh minh gì mà cứ thế biến mất trước mặt công chúng.
Trong khoảng thời gian này, chỉ có người đại diện của Sơ Ân Trần Mai Hàm biết hành tung của cậu, Sơ Ân là một tay Trần Mai Hàm đưa ra, chỉ là quan hệ giữa hai người cũng không hài hòa.
Sơ Ân và Trần Mai Hàm là người yêu, là một đôi chồng chồng bất hòa dày vò lẫn nhau.
Âm nhạc ái muội lười biếng, ánh sáng xanh đỏ luân phiên đảo qua khuôn mặt Sơ Ân, cậu mơ hồ không rõ cầm di động nói: "Trần Mai Hàm, có phải cậu cho rằng đời này của tôi sẽ trói chặt lên người cậu hay không?"
"Anh Ân" Trần Mai Hàm dịu dàng dỗ dành, "Anh ở đâu? em lập tức tới đón anh về nhà."
"Nhà?" Sơ Ân nhíu nhíu mày, cậu vốn cho rằng mình và Trần Mai Hàm có thể có một cái nhà, nhưng ảo tưởng về ngôi nhà trong lòng cậu đã sớm bị Trần Mai Hàm hủy không còn gì rồi.
Sơ Ân nói: "Không cần. Tôi mệt rồi. Tôi không muốn làm bất kể cái gì nữa."
Sơ Ân nói xong dập điện thoại đứng dậy đi tính tiền, lại được báo là có người thay cậu trả tiền rồi.
Cậu theo hướng bartender chỉ nhìn lại, đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Ngụy Lai. Tây trang màu xám bạc ôm lấy vai rộng eo thon, hai chân thon dài thẳng tắp lười biếng bắt chéo nhau, hơi hơi quay đầu cách không kính một chén rượu về hướng Sơ Ân, chớp mắt lúc hắn nhấc tay, đồng hồ trên cổ tay dưới ánh đèn đột nhiên lóe sáng.
Ánh mắt Ngụy Lai và Sơ Ân giao nhau dưới ánh sáng lờ mờ, nội tâm không hẹn mà cùng lóe ra một suy nghĩ ___ Anh giai này là 1 nha, ảnh có ý với mình!
Tận dụng thời cơ, 1 vốn đã không dễ tìm rồi, ngay lập tức thiên lôi câu động địa hỏa, hai người mang theo cả người mùi rượu, anh lôi em em ôm anh một đường trầm mặc không nói gì đi thẳng đến khách sạn, cấp tốc thuê phòng.
Sơ Ân là người nổi tiếng, cậu đeo khẩu trang nhìn cái giường trải đầy hoa hồng buồn bực nói: "Tôi tắm ở nhà rồi. Đúng rồi, tôi không bỏ khẩu trang."
Giọng Sơ Ân rất êm tai, nghe giống ngôi sao ca nhạc nào đó. Ngụy Lai nghĩ nghĩ, không đưa ra ý kiến gì. Thượng đế luôn không công bằng, lúc cho người nào đó dáng người đẹp và thanh tuyến dễ nghe thì có khả năng lại cho người đó một gương mặt vô cùng xấu. Hắn nghĩ, dù sao tắt đèn rồi thì đều như nhau, đeo khẩu trang cũng không sao.
Bông cúc già trống rỗng của Ngụy Lai bắt đầu chộn rộn, đứng trong phòng tắm thuần thục bôi dầu, cắm cắm cái "nếu tả sẽ bị Tấn Giang khóa mõm" vào chỗ "nếu tả bị Tấn Giang khóa mõm"
Sơ Ân tắt điện thoại, nửa che nửa lộ tận lực thể hiện vẻ quyến rũ của mẫu nam, một chân đạp lên giường, thay đổi các kiểu pose.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng, Ngụy Lai khoác áo tắm dài, thắt một cái nút như con ong vo ve đi ra khỏi phòng tắm.
Rốt cuộc Sơ Ân cũng quyết định được tư thế, giữa đám cánh hoa hồng cong mông như một em mèo lớn.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lát, không khí an tĩnh đến độ khiến người ta hít thở không thông.
"Anh là 0?"
"...... Cậu cũng vậy?"
🍑🍑🍑
Yan: Về tên chương 基不可失 /Jī bùkě shī/ hẳn là lấy ý từ câu
机不可失,时不再来 / Jī bùkě shī, shí bù zài lái/:Cơ hội chỉ đến một lần.
Tác giả thay toàn bộ từ đồng âm ji bằng chữ 基 nghĩa là gốc, nói chung là mình không hiểu dụng ý của tác giả lắm nên sẽ edit theo ý hiểu và nội dung chương, mn cũng không cần để ý cái này quá, vui vẻ là đc rồi. Nha!
À, đây là con mèo cam nhé, ảnh tui cap trên insta =))))