• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Yan

Đàn ông bình thường ra ngoài tổng cộng cần ba bước: Mở cửa, ra ngoài, khóa cửa.

Nhưng mà, Sơ Ân và Ngụy Lai hiển nhiên không phải đàn ông bình thường, bọn họ ra ngoài giống như thiếu nữ xuất các, đều phải trải qua rất nhiều trình tự rườm rà.

Sơ Ân tắm xong, Ngụy Lai đi vào tắm, tắm đến độ thơm ngào ngạt mới bước ra ngoài, vừa ra ngoài đã thấy Sơ Ân ghé vào giường đắp mặt nạ dưỡng mông.

Tưởng tượng một chút, ga giường màu đỏ hơi lõm xuống, phía trên có một mĩ nam dáng người thon dài nằm đó, chả mặc gì sất chỉ có cái mông cong vểnh dán hai miếng mặt nạ dưỡng mông màu trắng.

Tâm tư đáng xấu hổ của Ngụy Lai rục rịch, nói: "Mặt nạ dưỡng mông có tác dụng không?"

Sơ Ân nói: "Hữu dụng chứ. Mung tui mềm mại lắm đó."

Trên mặt Ngụy Lai xuất hiện vệt đỏ ửng như mật ngọt, nói: "A ~ chỉ là như vậy nhìn lướt qua thật là gay nhaa."


Sơ Ân: "Anh lại không gay chắc, đừng có nhiều lời. Rốt cuộc có đắp không?"

"Đắp chứ." Ngụy Lai quyết đoán bò lên giường, "Cho tui một cái."

Hai người bò ngon nghẻ trên giường rồi, Ngụy Lai mới cẩn thận cảm nhận, "Cảm thấy có gì đó không đúng."

Sơ ân: "?"

Ngụy Lai trầm ngâm nói: "Là...dịch lỏng chứa tinh hoa lạnh căm căm chảy vào trong khe. Cảm giác như đã xảy ra gì đó nhưng thật ra lại chẳng có gì xảy ra cả. Nghĩ như vậy lập tức liền cảm thấy trống rỗng. Ngẫm lại mặt nạ dưỡng mông này một cái 300 tệ, tựa như mua giai bao giá trên trời cuối cùng lại mua phải hàng ba giây đã bắn vậy đó."

Sơ Ân đứng hình vài giây sau đó như mèo ác rít gào: "Vì sao anh có thể nói hoạt động đắp mặt nạ bình thường một cách dâm tà như vậy!!! Ngại dịch lỏng chứa tinh hoa nhiều thì đừng có đổ hết ra! Anh nói như vậy bảo tôi sau này làm sao mà đắp nữa???"

Ngụy Lai che lỗ tai, nghiêm túc nói: "Vậy cậu sờ lương tâm rồi nói xem, có giống vừa bị chịch xong không?"

Sơ Ân cẩn thận cảm thụ một lúc, không thể không khuất nhục nói: "...... Đúng vậy."

Dứt lời, hai người đều lâm vào trầm tư.

Sơ Ân chống cằm phiền muộn: "1 ở nơi nao nha?"

Ngụy Lai hai mắt vô thần: "1 chỉ có mấy người như vậy nhưng mà khum đẹp."

Sơ Ân nói: "Vì sao anh không thể làm 1?"

"Làm một cây gậy mát xa thực sự rất mệt, cậu không hiểu đâu." Ngụy Lai hỏi: "Cậu thì sao? Vì sao cậu sợ đau lại nhất quyết phải làm 0?"

Sơ Ân trầm mặc thật lâu, vào lúc Ngụy Lai cho rằng cậu sẽ không trả lời, chuẩn bị nói sang chuyện khác mới nghe thấy Sơ Ân nhỏ giọng nói: "Bởi vì...Tôi muốn được người ta ôm hôn..."

Ngụy Lai nghe không hiểu.

Sơ Ân nhỏ giọng nói tiếp: "... Đau một chút cũng không sao, hôn hôn là được rồi."

Dừng một chút lại bổ sung: "Nhưng mà người không thơm tho không được hôn. Người tui không thích cũng không được hôn."

Ngụy Lai nói: "Yêu cầu cao như vậy, tôi thấy là cậu không hẹn được nên chỉ có thể âm thầm hâm mộ tôi."

Sơ Ân không nói gì, có hơi không vui. Cậu có tâm tình chiếm hữu mãnh liệt với Ngụy Lai nhưng lại không có lý do để chiếm hữu chỉ có thể phồng quai hàm lên giận dỗi.

Ngụy Lai lại không phát hiện ra, tiếp tục nói: "Ai, đến giờ rồi. Cậu giúp tôi bóc mặt nạ ra rồi vỗ vỗ xúc tiến việc hấp thu tinh hoa đê. Chậc chậc, một miếng cũng tận 300 đó, không thể lãng phí."

Sơ Ân: "Hừ! Tôi không thèm, anh thật là không hề có điểm mấu chốt gì cả, mung là thứ có thể tùy tiện để người khác chạm vào hay sao?"

Ngụy Lai đột nhiên uốn éo, "Ai nha, chỉ là hai miếng thịt thôi mà. Một tiếng chị em lớn hơn trời! Hai ta là ai với ai chứ, nào nào tới đây tới đây!"

Mặt Sơ Ân lộ vẻ khó xử.

"Cậu nói đi, cậu có phải chị em tốt của Ngụy Lai tôi hay không?"

Sơ Ân căng hết cả da đầu bóc mặt nạ dưỡng mông xuống nhắm mắt vỗ mấy cái.

Sơ Ân: "Đủ chưa?"

Ngụy Lai nói: "Vỗ đến khi nào một giọt cũng không dư, cảm ơn."

Cả hai tay Sơ Ân đều ra trận, nhắm ngay cái mông thạch trái cây của Ngụy Lai hạ meo meo chưởng cực nhanh cực mạnh, trong phòng lập tức vang lên âm thanh bạch bạch không dứt.

Sơ Ân vừa vỗ vừa thở phì phò nói: "Quá đáng, suốt ngày không tập luyện thế mà mông còn cong hơn cả tôi!"

Ngụy Lai kiêu ngạo nói: "Năm đó gà rừng vương phố Xuân Hi tôi đây một khi ra đầu đường đứng, cậu thấy có bé 0 nào dám đứng bên cạnh tôi không?"

Sơ Ân lập tức ghét bỏ khí tức dâm đãng lại còn chả để bụng cái gì kia của Ngụy Lai, căm giận vỗ một phát: "Đó là bởi vì tôi không ở đó."

Ngụy Lai nhướng mày, "Ỏ!"

Sơ Ân xoay người xuống giường tạo kiểu tóc, "Anh chờ đó!"

12 giờ một đêm đầu đông nọ, Ngụy Lai và Sơ Ân lên phố.

Chiếc khăn quàng cổ ô vuông màu nâu nhạt hơi che khuất nửa khuôn mặt của Ngụy Lai, Sơ Ân đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa khiêm tốn.

Giữa dòng người đến người đi, hai người quyến rũ nhất con phố đứng phía dưới cây cột điện, đỉnh đầu là tờ quảng cáo bệnh giang mai đang phất phơ trong gió lạnh

Sơ Ân run run rẩy rẩy: "Không phải đã nói là đến quán bar hay sao?"

Ngụy Lai nói: "Cậu muốn gặp được fans ở gay bar à?"

Sơ Ân: "...Không muốn."

Ngụy Lai nói: "Đợi cậu hồ rồi, cậu có thể đi quán bar."

(Hồ là thắng lúc chơi mạt chược nha)

Sơ Ân nói: "Vậy nên... Tôi ở nhà tỉ mỉ trang điểm mấy tiếng liền, anh lại mang tôi đi đứng đường hả?"

"Đừng nóng vội mà, tui hẹn người."


Sơ Ân càng phát điên, "Đứng dưới cột điện thì có thể hẹn được ai hả???"


- -------------------


Tác giả có lời muốn nói:

好liu,一滴也没有了,要你们啾啾才能好!Hảo liu, một giọt cũng đã không có, muốn các ngươi pi pi mới có thể hảo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK