"Huynh trưởng." Kim Quang Dao cũng không quanh co lòng vòng, chậm rãi nói: "Phụ thân vừa mới nói với đệ, đường huynh trúng cổ độc, hơn nữa người hạ cổ là Ngụy Vô Tiện, bảo đệ đi trợ giúp đường huynh chặn giết Ngụy Vô Tiện ở Cùng Kỳ đạo."
Kim Tử Hiên cả kinh, đang định xoay người chạy đến Cùng Kỳ đạo, đã bị Kim Quang Dao bắt lấy tay.
"Huynh trưởng, lần này đi dữ nhiều lành ít, huynh không thể đi." Kim Quang Dao còn chưa nói xong Kim Tử Hiên đã hất tay hắn ra.
"Là ta mời Ngụy Vô Tiện tới tham gia yến hội lần này, ta phải đi ngăn cản." Kim Tử Hiên nói, chỉ vào Kim Quang Dao: "Nói với phụ thân ta không cho phép đệ chấp hành, xảy ra chuyện gì ta phụ trách."
Kim Quang Dao lạnh giọng: "Lần này không được! Ai đi cũng được, riêng huynh không thể đi!"
"Đệ không có tư cách quản ta!" Kim Tử Hiên có chút sốt ruột: "Ta nói rồi, xảy ra chuyện gì ta phụ trách!"
"Vậy phải xem mệnh huynh có sống sót hay không!" Kim Quang Dao hạ thấp giọng, chỉ để hai người bọn họ có thể nghe thấy: "Ngụy Vô Tiện sẽ mất khống chế điều khiển tẩu thi ở Cùng Kỳ đạo, không một ai may mắn thoát khỏi, huynh đi chính là chịu chết! Huynh có suy xét đến tẩu tử và thằng bé không?"
Kim Tử Hiên ngây người, đột nhiên bắt lấy cổ áo Kim Quang Dao lôi tới trước mặt mình: "Đệ có ý gì? Ngụy Vô Tiện mất khống chế? Làm sao đệ biết được?"
Kim Quang Dao a một tiếng: "Nếu đệ nói đệ có năng lực tiên tri thì sao?"
Kim Tử Hiên trợn trắng mắt, rõ ràng không tin, đẩy Kim Quang Dao ra, đang định hạ lệnh phái người nhốt Kim Quang Dao lại, liền nghe Kim Quang Dao nói: "Nếu huynh khăng khăng muốn đi, vậy phải mang đệ theo. Bằng không, ngay bây giờ đệ sẽ cho người báo với phụ thân."
Kim Tử Hiên nổi giận: "Ta dựa vào cái gì mà phải tin ngươi? Phụ thân còn cho ngươi đi chặn giết Ngụy Vô Tiện, ta dựa vào cái gì tin ngươi?!"
"Dựa vào đệ lấy tính mạng của chính mình ra đánh cược." Kim Quang Dao vẻ mặt bình tĩnh: "Dựa vào Ngụy Vô Tiện là một nửa cữu cữu của Kim Lăng."
Kim Tử Hiên và Kim Quang Dao đối diện, Kim Quang Dao nhẹ nhàng thở dài: "Tử Hiên ca, tin đệ lần này đi."
Cuối cùng Kim Tử Hiên bại trận: "Được, nhưng không được mang người của đệ, ta mang người, hơn nữa tất cả nghe ta điều khiển."
Kim Quang Dao đồng ý, liền lập tức ngự kiếm đi theo Kim Tử Hiên đến Cùng Kỳ đạo. Càng đến gần, Kim Quang Dao càng cảm thấy ngực bị đè ép, sắc mặt hơi hơi trắng bệch.
Kim Tử Hiên thấy bộ dạng hắn như thế, hơi hơi hé miệng, cuối cùng cũng không nói gì. Cách Cùng Kỳ đạo không xa, Kim Tử Hiên và Kim Quang Dao đều nghe được tiếng tẩu thi gào rống, ánh mắt hai người tức khắc run lên, tăng nhanh tốc độ ngự kiếm bay tới.
Kim Tử Hiên vừa hạ xuống đất, Kim Tử Huân đang khiêu khích giới hạn của Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lập tức thổi bay Trần Tình, hàng loạt tẩu thi dựng lên.
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi mau dừng tay!" Kim Tử Hiên hô to, đáng tiếc thanh âm chỉ bị vùi lấp trong tiếng tẩu thi gào rống.
Kim Quang Dao thấy Quỷ tướng quân xuất hiện, thầm mắng một tiếng, rút Hận Sinh ra chắn trước người Kim Tử Hiên, trạng thái càng thêm đề phòng.
Lần trước Kim Tử Hiên chết chính là vì bị Quỷ tướng quân Ôn Ninh trực tiếp xuyên thủng ngực, nếu muốn áp chế Quỷ tướng quân, tình hình trước mắt chỉ có thể tìm cách làm Ngụy Vô Tiện thanh tỉnh.
Tiếng sáo của Ngụy Vô Tiện càng thêm chói tai, Kim Tử Huân lại không hề phát hiện có nguy hiểm, tránh phía sau môn sinh Kim gia tiếp tục kích thích Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện điều khiển Ôn Ninh nhằm vào Kim Tử Huân, môn sinh Kim gia vội vàng bảo vệ Kim Tử Huân, nề hà không ngăn cản được Ôn Ninh giết chóc.
Một loạt tiếng kêu thảm thiết cùng máu tanh phun tung toé, khung cảnh thê thảm càng kích thích Ôn Ninh phát cuồng, Ôn Ninh điên cuồng hét lên một tiếng liền vọt tới Kim Tử Hiên! Ngụy Vô Tiện cả kinh, thổi Trần Tình ngăn cản Ôn Ninh, lại không có hiệu quả. Giữa lúc tình thế cấp bách, đột nhiên một tiếng đàn thanh thúy vang lên.
Ngón tay Ngụy Vô Tiện dừng lại, chớp mắt ngừng thổi, giương mắt lên liền thấy hai người Lam gia "mặc áo tang" - theo như lời hắn - đi đến, tiếp theo một luồng cầm khí sắc như đao chặt đầu một tẩu thi đang cách Kim Tử Hiên gần nhất, tiếng đàn mới sâu kín quanh quẩn bên tai mọi người.
"Lam thị song bích?" Kim Tử Hiên kinh ngạc thấy Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ xuất hiện.
Kim Quang Dao nhìn Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ hợp lực tấu khúc Trấn Hồn mà hắn quen thuộc, hành động của tẩu thi chung quanh dần chững lại, cho đến khi dừng hẳn. Quỷ tướng quân Ôn Ninh nghe thấy khúc Trấn Hồn liền trì trệ, tròng mắt như muốn chuyển động lại vì quá cứng đờ mà làm không được. Kim Quang Dao thở phào nhẹ nhõm, đang định bảo Kim Tử Hiên rút lui, Quỷ tướng quân Ôn Ninh đột nhiên gào rống lên, lại phóng tới Kim Tử Hiên.
"Tử Hiên ca!" Tình thế cấp bách, Kim Quang Dao vội dùng Hận Sinh cuốn lấy tay Quỷ tướng quân Ôn Ninh duỗi tới Kim Tử Hiên: "Đi mau!"
Ôn Ninh trở tay bắt lấy cổ Kim Quang Dao, Kim Quang Dao vội vàng lui ra sau, Kim Tử Hiên niệm phù quyết rút kiếm đâm tới Ôn Ninh, Ôn Ninh quay đầu nhìn về phía Kim Tử Hiên.
Kim Quang Dao không kịp suy nghĩ, theo bản năng lao tới đẩy Kim Tử Hiên ra, xoay người một chưởng đánh vào ngực Ôn Ninh, dùng linh lực bức hắn lui lại vài bước. Ôn Ninh bị chọc giận hoàn toàn, một phát bóp chặt cổ Kim Quang Dao, nhấc Kim Quang Dao bay lên không!
"A Dao!" Lam Hi Thần và Kim Tử Hiên đồng thanh kêu to lên, tim đều nháy mắt bị siết chặt. Kim Quang Dao cảm giác ngực mình càng thêm khó chịu, như là có cái gì muốn nổ tung ra. Cảm giác nghẹt thở cùng với đau đớn khi cổ sắp bị bẻ gãy lại làm hắn nhớ tới cảnh mình chết ở miếu Quan Âm. Kim Quang Dao quờ quạng bắt lấy cánh tay Ôn Ninh đang bóp hắn, cố sức mở mắt ra.
Lam Vong Cơ liên tục chém mấy luồng cầm khí thẳng vào mặt Ôn Ninh, Ôn Ninh rống lến một tiếng, vung tay chắn liền quăng Kim Quang Dao ra ngoài, Lam Vong Cơ dời đi lực chú ý Ôn Ninh xong lại hướng dẫn Ôn Ninh đi về phía mình, cầm chân Ôn Ninh. Kim Quang Dao như con rối đứt dây bị ném bay ra, thân mình đập vào tảng đá ngã xuống đất, nhịn không được phun ra một búng máu.
"A Dao!" Kim Tử Hiên không rảnh lo tẩu thi có thể đột nhiên phản phệ hay không, chạy tới bế Kim Quang Dao lên.
Kim Quang Dao cảm giác linh hồn của mình đang bị xé rách khiến hắn muốn nổi điên, dùng chút lý trí còn sót lại xô đẩy Kim Tử Hiên, quát: "Chạy đi, đừng động vào ta!"
Lam Hi Thần tuy lo lắng Kim Quang Dao, nhưng việc cấp bách là trấn áp tẩu thi bạo động, chỉ phải dùng Sóc Nguyệt thanh trừ tẩu thi chung quanh bọn họ, lại thổi lên Liệt Băng. Lam Vong Cơ lấy ra dây đàn, phối hợp cùng Lam Hi Thần thổi Liệt Băng, trói lại Quỷ tướng quân Ôn Ninh sau đó dán trấn phù lên.
Quỷ tướng quân Ôn Ninh rít gào một lúc mới dần dần bình ổn lại, cuối cùng khôi phục dáng vẻ Ôn Ninh vốn có, bộ dạng mờ mịt nhìn một mảnh tử thi mặt đất, ngơ ngác quay sang Ngụy Vô Tiện: "... Ta... Công tử..."
Lam Hi Thần thấy tình thế chuyển biến tốt, lập tức đến bên Kim Quang Dao, thấy Kim Quang Dao phun ra mấy búng máu vội vàng đoạt Kim Quang Dao trong lòng Kim Tử Hiên qua ôm lấy, truyền linh lực cho hắn.
"A Dao, không có việc gì đâu, cố lên..." Lam Hi Thần không nhận ra giọng nói của mình đang phát run: "A Dao, tỉnh lại đi, nhìn nhị ca đi..."