Kim Quang Dao cười tủm tỉm nhìn Lam Hi Thần đi đến trước mặt hắn, mới nói: "Đệ nhất công tử thế gia người người khen ngợi, thế mà cũng có khi trèo tường vào ban đêm, nói ra chắc không ai tin nổi đâu."
"Lúc ta tới, Kim Lân Đài đã cấm cửa, chỉ đành..." Lam Hi Thần thấy Kim Quang Dao ăn mặc đơn bạc, duỗi tay chạm vào tay Kim Quang Dao, phát hiện ngón tay còn lạnh hơn mình vài phần, cũng vừa lúc chạm tới chén trà lạnh lẽo liền biết trong ly là nước trà lạnh, nhíu mày nói: "A Dao, thân mình đang suy yếu, sao lại không chú ý thân thể mà khoác thêm một tấm áo ngoài, còn uống trà lạnh nữa?"
Kim Quang Dao nghe ra trong lời của Lam Hi Thần mang theo chút trách cứ, "Ừm" một tiếng đẩy ly trà lạnh ra, vô ý thức chớp chớp mắt với Lam Hi Thần.
"A Dao, sự tình ta đã nghe nói rồi." Lam Hi Thần phát hiện không ủ ấm được cho tay của Kim Quang Dao, liền cởi áo ngoài của mình khoác lên người Kim Quang Dao, thở dài nói: "Mấy ngày gần đây Vân Thâm Bất Tri Xứ công việc bận rộn, không thể đến đây làm bạn với A Dao, ai ngờ trong lúc đó lại phát sinh chuyện này..."
Lam Hi Thần nhớ lại lúc mình nhận được tin đệ tử Lam gia báo Kim Quang Thiện và Kim Quang Dao bị ám sát, Kim Quang Dao bị thương nghiêm trọng, trái tim như bị treo ngược lên, đầu óc loạn thành một vũng bùn, tưởng như chỉ có nhìn thấy Kim Quang Dao mới có thể tỉnh táo bình tĩnh được, bất chấp sự vụ chất chồng vội vàng chạy tới đây.
"A Dao, hứa với nhị ca, phải bảo vệ tốt chính mình." Lam Hi Thần nghiêm túc nói.
Kim Quang Dao cười gật gật đầu: "Vâng, đệ sẽ chú ý nhiều hơn."
"Vết thương thế nào? Còn đau không?" Lam Hi Thần nghĩ đến Kim Quang Dao bị thương ở bụng, lại còn ngồi trong sân lạnh giữa đêm khuya không đi nghỉ ngơi, trong lòng càng dâng lên ý muốn phải dạy dỗ A Dao một trận, tội không chăm sóc bản thân.
"Kiếm đâm vào bụng hơi sâu." Kim Quang Dao vốn định nhẹ nhàng bâng quơ lấp liếm cho qua, nhưng giương mắt lên soi vào đôi mắt trong trẻo của Lam Hi Thần, không biết vì sao liền không muốn nói dối nữa: "Mấy hôm nay, chỉ cần duỗi tay mạnh một chút lại kéo đến miệng vết thương vô cùng đau đớn, nửa đêm ngủ không được bèn đọc sách, thật sự chịu không nổi..."
Lam Hi Thần đau lòng đến mức vô ý thức siết chặt yết hầu nín thở. Kim Quang Dao hơi cong ngón tay muốn lén nhịn đau, nhưng đầu ngón tay không tự giác run lên chung quy không thể tránh được sức quan sát của Lam Hi Thần: "Để ta xem có thấm máu ra không?"
Lam Hi Thần vội vàng cong lưng xuống: "Ta ôm A Dao về phòng đã." Vóc dáng Kim Quang Dao tương đối nhỏ gầy, lực cánh tay của Lam Hi Thần lại kinh người, trước kia Kim Quang Dao cũng từng được Lam Hi Thần bế lên như vậy, động tác của Lam Hi Thần vô cùng thuần thục.
Kim Quang Dao không từ chối Lam Hi Thần, rất tự nhiên một tay ôm lấy cổ Lam Hi Thần, để Lam Hi Thần bế mình được ổn hơn.
"Kỳ thật cũng không đau lắm." Kim Quang Dao dựa vào ngực Lam Hi Thần: "Chỉ là bị thương ở bụng mà thôi, đau mấy cũng không hơn được xuyên tim."
"A Dao chớ có miên man suy nghĩ." Lam Hi Thần không chấp nhận Kim Quang Dao có suy nghĩ như vậy: "Chuyện đó sẽ không xảy ra."
Kim Quang Dao giương mắt nhìn gương mặt mà mình quen thuộc vô cùng, gương mặt này cùng Lam Hi Thần mười mấy năm sau không thay đổi quá lớn, khiến Kim Quang Dao hoảng hốt cảm thấy những gì xảy ra trong miếu Quan Âm chỉ là một giấc mộng.
Trong miếu Quan Âm, Sóc Nguyệt xuyên tim đau đớn kịch liệt, sự không tín nhiệm và kiêng kị của Lam Hi Thần nháy mắt bị phóng đại vô hạn trong lòng hắn, Kim Quang Dao làm sao quên được? Trước kia Kim Quang Dao quá tin tưởng Lam Hi Thần, thậm chí sau khi sự tình bại lộ, thấy Lam Hi Thần mềm lòng, hắn vẫn nuôi hy vọng Lam Hi Thần sẽ tin hắn.
Chính vì hắn không hề phòng bị Lam Hi Thần, mới khiến cho Nhiếp Hoài Tang lợi dụng hoài nghi kiêng kỵ trong tiềm thức của Lam Hi Thần đối với hắn. Sóc Nguyệt xuyên tim, tưởng như nước đá xối từ trên đầu xuống, lạnh thấu xương, dập tắt lòng tin của hắn với Lam Hi Thần, dập tắt hy vọng sống sót cẩu thả của hắn.
Vốn hận ý xông thẳng lên đầu, quyết tâm kéo Lam Hi Thần chết cùng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhẫn tâm hạ thủ, vẫn mềm lòng đẩy Lam Hi Thần ra, mà mình thì bị Nhiếp Minh Quyết vặn gãy cổ tắt thở, không bao giờ gặp lại Lam Hi Thần.
"Một kiếm xuyên tim thật sự đau quá..." Kim Quang Dao không nhận thấy mình đang đắm chìm trong ký ức, hốc mắt đã ươn ướt tự bao giờ: "Nhị ca, ta thật sự đau quá."
Kim Quang Dao nghĩ, khi ấy nếu hắn không hoàn toàn tin tưởng Lam Hi Thần, hoặc là hắn không bị phần tình cảm kia làm choáng váng đầu óc, không kéo dài thời gian chỉ vì muốn nhìn Lam Hi Thần thêm một chút, có lẽ kết cục của hắn chưa biết chừng sẽ là đi xa đến Đông Doanh, mà không phải chết trong miếu Quan Âm.
Lam Hi Thần nhận thấy cảm xúc của Kim Quang Dao không ổn định, nhanh chóng đưa Kim Quang Dao vào trong phòng đặt hắn lên giường, cúi đầu bắt gặp hai mắt Kim Quang Dao đã đẫm lệ.
"Đau lắm sao? Ta giúp A Dao băng lại vết thương nhé." Lam Hi Thần nói không nên lời vì sao trong lòng mình lại hốt hoảng đến thế, còn có nỗi bi thương cùng một loại cảm xúc y hiện tại không biết nên hình dung thế nào đang nảy lên trong lòng.
Y không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến Kim Quang Dao, liền nhanh tay nhẹ nhàng cởi quần áo của Kim Quang Dao, giúp Kim Quang Dao thay băng gạc đã thấm máu, bôi thuốc băng bó lại lần nữa. Bởi toàn tâm toàn ý xử lý miệng vết thương, cho nên cũng không chú ý tới ánh mắt phức tạp của Kim Quang Dao.
Lam Hi Thần vẫn là Trạch Vu Quân băng thanh ngọc khiết, dịu dàng thiện lương. Mà hắn, là kẻ hại người vô số, đôi tay đã dơ bẩn vô cùng, khoác một bộ túi da đơn thuần vô hạ giả nhân giả nghĩa. Kim Quang Dao nhìn đỉnh đầu Lam Hi Thần, không tự giác siết chặt ngón tay.
Hắn chính là kẻ không lâu trước đây mới giết phụ thân của chính mình. Nếu Lam Hi Thần đã biết, sẽ phản ứng như thế nào? Sẽ giống như đại ca, phẫn hận coi hắn không ra người, sau đó Sóc Nguyệt ra khỏi vỏ? Hay là niệm tình nghĩa bọn họ kết bái huynh đệ, chỉ là từ đây phủi sạch quan hệ với hắn?
Trước kia Lam Hi Thần như ánh trăng mỹ lệ trên bầu trời, hắn hoàn toàn không có khả năng hái được. Hiện giờ cho dù hắn đang dựa gần ánh trăng này, cũng không dám hái xuống. Rốt cuộc đã có vết xe đổ, hiện giờ Kim Quang Dao cũng không muốn hoàn toàn tín nhiệm Lam Hi Thần nữa. Hắn nghĩ, có lẽ lòng tin và sự che chở của Lam Hi Thần dành cho hắn, chỉ tồn tại khi hắn là "A Dao" trong lòng Lam Hi Thần thôi.
"Nhị ca, đệ mệt rồi." Kim Quang Dao chờ Lam Hi Thần băng bó vết thương cho mình xong liền nhắm mắt lại, không cho Lam Hi Thần phát hiện cảm xúc mãnh liệt của hắn, vờ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Lam Hi Thần nhẹ giọng đồng ý, dịu dàng giúp Kim Quang Dao dém chăn, ngồi bên mép giường canh cho Kim Quang Dao ngủ, cứ thế không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu, Lam Hi Thần mới thử thăm dò gọi một tiếng: "A Dao".
Kim Quang Dao không đáp lại, như là đã ngủ rồi. Lúc này Lam Hi Thần mới hơi yên tâm, duỗi tay thăm linh mạch của Kim Quang Dao.
Hư vô mờ mịt, linh khí bất ổn. Lam Hi Thần thu tay lại, ánh mắt trở nên thâm thúy.
"A Dao, đệ rốt cuộc giấu nhị ca bao nhiêu chuyện??" Lam Hi Thần thấp giọng nói: "Vì sao không muốn nói cho nhị ca...? A Dao, không muốn tin tưởng nhị ca sao?"